Mặc Chi không quan tâm lời nói của Huyền Ly vẫn gắng sức mà tu luyện chút ít. "Ngươi nên nghỉ ngơi. Ngươi như vậy đúng là làm ta khó xử vô cùng.", Huyền Ly có chút nổi giận với thái độ này của Mặc Chi. Nhưng Mặc Chi vẫn để ngoài tai không quan tâm. Huyền Ly bất đắc dĩ liền đánh ngất nàng để nàng ngủ một lúc. "Tại sao ngươi lại cứng đầu giống nàng ta như thế!", Huyền Ly nhìn Mặc Chi ngủ trong lòng của hắn cảm thấy thương xót vô cùng. Một nha đầu tám tuổi như Mặc Chi lúc này thì chỉ cần chơi vui vẻ và ăn ngon mặt ấm là được. Nhưng nha đầu này thì mệnh khổ. Sống chưa chắc qua hai mươi tuổi. Thất lạc người thân còn gì hơn với từ vô cùng cô đơn. Như một con sói cô độc, không có bè bạn, luôn đề cao cảnh giác mọi người xung quanh ở cảnh giới cao. Huyền Ly hóa thành Hoàng Huyền Lang bao bọc lấy Mặc Chi trong một bộ lông dày ấm áp. Trong thời gian Mặc Chi ngủ, thái tử bắt đầu từ hoàng cung đưa người đến đây đón Tinh anh đi vào cung. Sáng ngày hôm sau họ đã tới nơi. Mọi người bắt đầu leo lên xe, lên ngựa tiến về kinh thành. Năm trưởng lão không hề nhìn thấy Mặc Chi có mặt ở đây thì có hơi sốt ruột. "Mọi người cứ len đường trước. Mặc Chi đang trong giai đoạn không thể tiếp xúc nên không thể ra ngoài ngay bây giờ.", ngũ trưởng lão vừa nói xong thì thái tử cũng đi tới gọi năm vị chuẩn bị lên đường. Đoàn người và ngựa kéo dài tiến vào kinh thanh rồi vào hoàng cung. Lúc tập hợp điểm danh mới thấy Mặc Chi không có mặt. "Còn vị nào là Mặc Chi?", "Mặc Chi chỉ đi theo học hỏi không thi đấu nên có thể sẽ tới muộn một ngày.", ngũ trưởng lão kịp thời giải vây. "Nhắc mới nhớ! Trong danh sách không hề có tên Mặc Chi, vậy muội ấy có đến không?", Du Huỳnh nhớ lại buổi thông báo ngày hôm qua mà hỏi. "Ta không biết, tâm trạng của muội ấy lúc đó dường như rất phức tạp.", Ngôn Hy Thành nhớ tới vẻ mặt thiếu sức sống của Mặc Chi ngày hôm đó. "Đúng thật là. Vậy muội ấy không thi đấu ư?", "Huynh không nghe thấy sao. Muội ấy chỉ được tham gia học hỏi. Thì sao có thể thi đấu được. Trừ khi có người làm cho muội ấy hồi tâm chuyển ý.", Chu Bác thở dài vỗ vai Hữu Thành Đằng mà nói. Thái tử cũng không nhìn thấy Mặc Chi thì có hơi thất vọng. Hy vọng của hắn là Mặc Chi có thể chữa bệnh cho thái tử phi. Từ ngày thành thân với hắn nàng ta luôn luôn mệt mỏi, thiếu sinh lực, không muốn ăn uống, trong lòng muộn phiền. Mọi người ai nấy cũng đều được ở phòng riêng tuy là không bằng ở học viện. "Ha! Ta còn tưởng tên mặt nạ quỷ đó có gì giỏi lắm! Không được chọn giống như chúng ta.", Kiều Tiên cười một cách kiêu ngạo hống hách. "Để xem ngày mai tới ai sẽ ăn năm mươi roi tru tiên!", Thuyên Tiểu Kiều thì cười đắc ý. "Ta muốn nhìn thấy bộ mặt lúc ăn roi của hắn như thế nào.", Thuyên Tình Họa thì ỏng ẹo như một nữ nhân. Giọng nói chua lè làm người ta chán ghét. "Các ngươi cứ chờ mà xem.", Tùng Tư Dương đi ngang qua căn phòng của Thuyên Tiểu Kiều, nghe được đoạn nói chuyện đó liền cười lạnh. Sáng ngày hôm sau, mọi người được triệu tập, có cả cửu công chúa và thái tử. Năm vị trưởng lão nghiêm khắc nhắc nhở một lần nữa và bắt đầu khảo sát thực lực của từng người. Ai nấy cũng đều vượt qua một cách hoàn mĩ nhưng số phận mỗi người mỗi khác. Hà Thống Tinh, Du Huỳnh và Cao Chung Lị bất ngờ bị loại. Cùng lúc đó Mặc Chi sau khi đánh một giấc quên đi tất cả những việc ngày hôm qua. Nàng chỉnh chu đồng phục mới một cách gọn gàng từ tóc tóc tới kẻ chân. "Hoàn tất!", Mặc Chi đi ra khỏi phòng triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ để đi vào hoàng cung. Yêu Nguyệt Cơ chở Mặc Chi bay nhanh đến nổi mọi người bên dưới nhìn thấy một đường sáng vô cùng dài trên bầu trời. "Ngươi không định thi đấu thật ư?", "Đấu đá làm gì cho mệt. Giờ ta chỉ thích đi săn báu vật mà thôi.", Mặc Chi ngồi xếp bằng trên Yêu Nguyệt Cơ mặc sức nó như thế nào cũng có thể ngồi bóc vỏ nho ăn sáng. Mặc Chi vừa ăn xong chùm nho thi Yêu Nguyệt Cơ cũng dừng lại. Mặc Chi nhìn thấy vẻ mặt của đắc ý của đám người Kiều Tiên. Nhìn vẻ mặt ba vị sư huynh sư tỷ của mình thì biết chắc là họ đã bị loại. "Chỉ có mười một người! Còn thiếu một người.", tam trưởng lão thấy không đủ số lượng. Một thân ảnh từ trên trời rơi xuống nhẹ như lông vũ. Rơi xuống không phát ra một tiếng động nào cả. "Ta đề cử một người.", Ngũ trưởng lão nhìn thấy Mặc Chi tới liền cười kiêu ngạo. "Là?", Thái tử nhìn vẻ mặt của ngũ trưởng lão đoán ra vài phần. "Mặc Chi!", Mặc Chi nhẹ nhàng đáp xuống. Một thân ảnh quỷ dị quen thuộc cùng với chiếc mặt nạ khát máu.