Hoàng tử điện hạ đích ngạo phi
Chương 17 : Lên tiếng tiếp viện
Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Tiếng âm nhạc huyên náo ngừng lại, vũ nữ đều lui ra.
Thân hình mập mạp của Khắc Lý loạng choạng đi đến bên cạnh bọn họ, khom người hướng ba vị hoàng tử hành lễ. “Bẩm báo ba vị điện hạ, bọn họ chính là người đã hoàn thành vòng đấu này, trước hết đến trình diện hai vị.”
Khắc Lý còn chưa dứt lời, liền nghe một tiếng cười nhạt, hừ lạnh, lập tức là một trận trách cứ không kiêng nể gì. “Khắc Lý, vừa rồi ngươi không phải đã nói bên tai chủ tử của ngươi trước hay sao? Hiện tại ngươi mới bẩm báo, chỉ có thể tính là vuốt mông ngựa. Hừ, căn bản là không đem bổn vương tử để vào mắt.”
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, An Ny hơi ngẩng đầu lên nhìn, chính là người đã có chút say. Ánh mắt nam tử có chút mê man lạnh lùng trừng mắt nhìn Khắc Lý. Người này vô cùng sợ hãi, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh, không biết làm sao chạy, chỉ đành quỳ xuống.
“Điện hạ, hạ thần hoảng sợ, hạ thần…”
“Quên đi, quên đi.” Nam tử trong nháy mắt hiện ra thần sắc tức giận, chén rượu trong tay “Ba” một tiếng, rượu trong chén đổ ra đầy bàn, rượu Kim Bôi văng khắp nơi, “Lần sau ngươi nên đổi những từ khác, lần nào cũng đều là câu này, phiền cũng đã bị ngươi phiền chết.”
“Điện hạ, xin ngài bớt giận.” Khải Tư Đặc Lặc tướng quân vẫn thờ ơ, buông chén rượu trong tay, đứng dậy hơi hạ thấp người, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. “Lần này nhị điện hạ cùng tam điện hạ chọn thị vệ. Khắc Lý cũng là tình thế nhất thời cấp bách, muốn nói cho bọn họ biết tin tốt trước thôi. Ta nghĩ ngài hẳn có thể lý giải loại tâm tình này đi.”
Không thể tưởng được, đại hoàng tử kiêu ngạo nghe được những lời này, khí thế nhanh chóng hạ xuống, hướng về phía Khắc Lý đang cúi đầu, thản nhiên phất tay. “Lui ra đi.”
“Đa tạ điện hạ, đa tạ tướng quân.” Khắc Lý ngay lập tức quỳ lạy cảm tạ, thân hình mập mạp nhanh chóng thối lui sang một bên, cúi đầu không nói.
An Ny tuy rằng cúi đầu, nhưng đôi mắt nàng vẫn chuyển động nhanh như chớp, lén nhìn hết thảy mọi việc trước mắt. Không thể tưởng tượng kẻ dùng mắt cẩu nhìn người như Khắc Lý bị chỉnh thành hình dạng này, nàng xem thế thật đúng là hả giận, hòa hảo cười.
Nàng mỉm cười, ánh mắt trong lúc vô ý đã nhìn vào một đôi mắt màu tím sâu không lường được, chủ nhân đôi mắt đó như có hứng thú nhìn chằm chằm vào dáng vẻ không hề sợ hãi của nàng, còn cầm chén rượu lên chậm rãi thưởng thức rượu ngon.
Nàng cả kinh, rất nhanh ý thức được hiện tại thân phận của mình chính là một bình dân hạ đẳng, không có tư cách nhìn chằm chằm vào hoàng tử có huyết thống tôn quý.
Mạc Đế Sâm hí mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng đó, bắt đầu đánh giá thiếu niên đặc biệt này, theo hình dáng thì có chút đơn bạc, nhưng là thị vệ bên cạnh hắn, không thể là kẻ võ sĩ có suy nghĩ đơn giản, hữu dũng vô mưu.
Ánh mắt khẽ chuyển động lộ ra trí tuệ cùng thần thái cơ trí, hắn cùng thanh niên bên cạnh trong thời gian ngắn nhất có thể lấy được hai tượng sư tử vàng, cái này đã đủ để chúng tỏ là bọn họ dựa vào trí thông minh mà thắng, không phải chỉ dựa vào một thân lỗ mãng, cậy mạnh.
“Ngươi tên là gì?” Mạc Đế Sâm rất ngạc nhiên khi thấy thiếu niên có thể gầy yếu như thế, chờ lên tiếng.
Nhưng lời nói kế tiếp khiến hắn có chút thất vọng, An Ny đẩy đẩy thân hình cứng ngắc bên cạnh của Y Ân, dùng ánh mắt bảo hắn thay mình đáp lời.
Y Ân máy móc quay đầu nhìn nàng một cái, tiến lên vài bước, run run nói. “Hồi… Hồi bẩm điện hạ, hắn… Hắn gọi là Cát Ân Tư, là… là…. biểu đệ của nô bộc. Hắn… hắn từ nhỏ có mắc bệnh… từ trước đến sẽ không… có thể nói.”
“À… Là như thế. Các ngươi đã tìm được…” Mạc Đế Sâm chậm rãi gật đầu, chuẩn bị chính thức công bố, lại bị thanh âm đầy ý châm chọc không chút lưu tình đánh gãy.
“Vương thất lựa chọn thị vệ có yêu cầu rất nghiêm khắc, hai thường dân dáng người đơn bạc này, thân thủ chắc cũng bình thường vô năng. Bổn vương tử thật không tin bọn hắn sẽ có khả năng chu toàn mọi phía, bảo hộ được an toàn của hai vị đệ đệ sao?”
Mạc Đế Sâm không lên tiếng ngăn cản, chỉ là thản nhiên nhướng mày rậm.
“Theo bổn vương tử thấy, lần lựa chọn thị vệ này căn bản là không cần cử hành.” Đại hoàng tử Cáp Mông Đức dường như hé ra chút đắc ý, “Hai vị đệ đệ cứ trực tiếp đến tẩm cung của ta chọn hai gã thị vệ, bọn họ đều được lựa chọn tỉ mỉ từ đội hộ vệ của phụ vương.”
Mạc Đế Sâm mím môi không nói, hàng mi dài che khuất tia sáng vừa lóe lên trong tử mâu (*). Tất cả mọi người không nói gì, nhất thời không khí trong đại sảnh có chút ngưng trọng.
(*) tử mâu: con mắt màu tím
“Những người đó đã chịu lễ nghi cung đình trói buộc từ lâu, thật sự là khô khan không có chút thú vị. Ta cảm thấy hai người kia không sai.” Thanh âm thản nhiên đột ngột vang lên trong đại sảnh. Kiệt Tây Tạp thu hồi vẻ nhàn tản ngoài cuộc của mình, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ kiên trì hiếm thấy.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
64 chương
78 chương
10 chương
100 chương
10 chương