“ Có thật không vậy ?? Bà làm 12 quyển sách nâng ột ngày cơ á ??”
Cái “loa phóng thanh” tên là Hân Hân ngồi bên cạnh không để cho nó có thời gian thở , bắt đầu “hoạt động” hết công suất .
Nó giật mình , vội bịt chặt miệng con nhỏ lại , thấy những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh mà nó chỉ biết cúi gằm mặt xuống . Híc … nó đúng là đứa đáng chết mà T.T
_ “ Bà ngậm cái miệng cho tôi nhờ ! Gì mà gào to thế chứ ?”
_ “ Thế… những gì bà nói trên sân khấu ban nãy là … là thật sao ??” Bảo Ngọc cũng kinh ngạc đến nỗi không ngậm được mồm.
_ “ Tất nhiên không phải là thật rồi ! Tôi có phải quái vật đâu ! Đến mấy tên mọt sách còn chẳng làm nổi nữa là …” Nó ôm đầu hậm hực.
_ “ Hơ hơ … tôi biết ngay mà ! Bà chỉ có tài chặt chém là giỏi !”
Bảo Ngọc cười như nắc nẻ , rồi như nhớ ra cái gì đó , cô nàng giơ tay chỉ xuống dưới :
_ “ Hôm nay có mấy tên phóng viên nhà báo cũng đến xem đấy . Huyền My , thể nào bà cũng được lên báo cho coi !”
_ “ Oài … Tôi biết mà !”
Nó che miệng ngáp , gì chứ cái này thì ai chẳng biết , trường nó là trường chuyên quốc gia mà , phóng viên đến săn tin là chuyện thường như cơm bữa .
_ “ Nhưng… nếu bà mà lên báo thật , thì dì của bà thể nào cũng nổi trận lôi đình cho coi !” Hân Hân lo lắng nhìn nó.
_ “ Yên tâm đi ! Dì tôi không biết được đâu . Dì ấy chẳng bao giờ xem báo cả !” Thực ra chuyện được xếp trong top 10 đứa điểm thi cao nhất , nó cũng giấu nhẹm không cho dì Hồng biết.
_ “ Làm sao mà giấu được mãi , chả lẽ TV nó cũng không đưa tin sao ? Mà dì của bà cũng thật tình… Suốt 12 năm cứ giấu bà như giấu vật báu , chẳng cho giao du với bên ngoài gì cả. Nếu không có 2 bọn tôi chắc bây giờ bà thành đứa tự kỉ rôi cũng nên …”
Bảo Ngọc nghiến răng ken két , bày tỏ sự bất bình thay nó.
_ “ Hô hô ! Tôi thấy bà chẳng khác gì công chúa Rapunzel bị nhốt trên tòa tháp cao ngất !” Hân Hân hùa theo.
_ “ Huhu… tui là tui yêu hai bà nhiều lắm đó !” Nó cảm động ôm hai nhỏ bạn . Quả thực, nếu trước giờ không có hai người họ, thì không biết nó sẽ ra sao….
_ “ Thôi khỏi đi ! Bà khai với chúng tôi mau ! Lần này bà xung phong lên phát biểu mục đích là để lên báo đúng không ??”
Bảo Ngọc hất tay nó ra, giở giọng tra hỏi.
_ “ Hehe ! Bà chỉ được cái đi guốc trong bụng tôi !” Nó giả ngượng, lấy hai tay ôm mặt.
_ “ Èo… Con nhóc này đã muốn nổi tiếng rồi sao ? Nếu đạt được mục đích rồi thì đừng quên tụi này đấu nhá !” Hân Hân lườm xéo nó.
Thế là 3 đứa cùng phá lên cười. Nó là đứa cười tươi nhất , vì nó nghĩ … có lẽ mong ước bấy lâu nay của nó có thể sẽ thành sự thực .
Lên báo để làm gì chứ ? Nổi tiếng ư ? Nó không cần thứ đó !
Nó chỉ muốn ….
Tìm lại được bố mẹ của mình .
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
19 chương
6 chương
24 chương
111 chương