Hoàng thượng thứ tội
Chương 27
Edit: Cỏ
Ngày hôm sau, lúc Tạ Thanh Anh mở mắt ra, Tiêu Trần Mạch đã biến mất không còn tăm hơi.
Nàng gọi Lan Hinh hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
“Bẩm tiểu thư, sáng sớm hoàng thượng đã trở về điện Thừa Quang thay y phục, giờ này hẳn còn đang lâm triểu. Trước khi đi ngài còn đặc biệt dặn dò, nói đêm qua người mệt mỏi, bảo chúng thần không cần gọi người dậy, để người tự dậy.
Nghe vậy, gò má Tạ Thanh Anh đỏ bừng lên, nàng không được tự nhiên, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Nàng thậm chí quên mất, hắn vẫn phải lên triều mỗi ngày.
Vịn vòng em đau nhức được Lan Hinh hầu hạ dùng bữa sáng, chẳng bao lâu sau, Tiểu Phúc Tử đồ đệ của Lý Mậu Toàn đến bẩm báo nói: “Nô tài tham kiến tiểu chủ, hoàng thượng nói buổi sáng tấu chương rất nhiều, không thể đi cùng tiểu chủ, xin người nghỉ ngơi một chút, giữa trưa ngài ấy xong việc sẽ đến điện Ngọc Lộ dùng bữa với người.”
Tạ Thanh Anh cười nhẹ, nói: “Đa tạ công công.”
“Tiểu chủ,” Tiểu Phúc Tử vội vàng cúi đầu nói: “Người vẫn gọi nô tài là Tiểu Phúc Tử đi.”
Vị chủ nhân này bây giờ đang ở chỗ nào trong lòng hoàng thượng, mọi người trong cung đã biết từ lâu.
Đặc biệt là cái ôm ngoài điện đêm qua, đã được lan truyền khắp toàn Hạp cung.
Nhất thời rất nhiều cung nhân đều âm thầm hối hận vì không đến nịnh bợ từ trước.
Tiểu Phúc Tử không khỏi vui mừng, may mắn mấy ngày nay hắn vẫn nghe lời sư phụ, đối đãi với Tạ Thanh Anh kính cẩn hữu lễ, chưa từng có chỗ nào bất kính.
Tạ Thanh Anh là người thông minh, đương nhiên nhìn ra tiểu thái giám này đang cố gắng lấy lòng mình, vì vậy nàng cũng không nói gì thêm, chỉ bảo Lan Hinh ban tiền thưởng.
Chẳng bao lâu sau, tổng quản nội vụ phủ đã trở lại, chuyển tới một đống châu báu, đồ trang trí, các loại tơ lụa ban thưởng, chất đầy năm rương lớn, Tạ Thanh Anh cảm tạ theo quy củ, sau đó cùng Lan Hinh kiểm tra lại một lượt.
Sau khi lào xong những việc này, đợi thêm nửa canh giờ, Tiêu Trần Mạch đã đến.
“Dân nữ Tạ Thanh Anh tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.” Tạ Thanh Anh đỡ chiếc eo vẫn còn đau nhức hành lễ, vừa mới quỳ xuống đã bị Tiêu Trần Mạch đỡ lên.
“Mau đứng lên, Thanh nhi, sau này lúc không có người ngoài, những lễ nghi phiền phức này đều miễn hết.”
“Tạ hoàng thượng.” Tạ Thanh Anh mỉm cười dịu dàng.
Hắn nguyện ý cho nàng vinh sủng, nàng sẽ yên tâm thoải mái nhận lấy.
Tiêu Trần Mạch kéo nàng ngồi lên giường gấm, nhưng cũng không cho phép nàng ngồi ở bên khác, ôm chặt nàng vào trong ngực, vừa hôn môi nàng, vừa nỉ non: “Thanh nhi, trẫm cứ tưởng nàng đã chết rồi.”
Tạ Thanh Anh liếc mắt nhìn thái giám, cung nữ hầu hạ trong điện, đỏ mặt đẩy hắn ra, “Hoàng thượng, có người ở đây.”
Tiêu Trần Mạch quét mắt một vòng, hắn từ nhỏ đã ở trong cung, nhất cử nhất động đều bị người khác vây quanh, đã quen với điều đó từ lâu, nhưng thấy Tạ Thanh Anh ngượng ngùng, hắn lập tức mỉm cười, nói: “Tất cả lui xuống đi.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Sau khi tất cả mọi người lui xuống, Tiêu Trần Mạch vòng qua eo Tạ Thanh Anh, mỉm cười hỏi: “Buổi sáng trẫm sai người mang đồ đến cho nàng, nàng có thích không?”
Tạ Thanh Anh nghĩ đến các loại trân phẩm trong năm chiếc rương lớn kia, mỉm cười: “Thiếp rất thích, tạ hoàng thượng.”
Tiêu Trần Mạch thích nhất dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo của nàng, không nhịn được véo chiếc mũi thanh tú của nàng, nói: “Còn khách sáo gì với trẫm nữa!”
Dứt lời, lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, trẫm đã bảo Đông Xưởng để Tạ Lan Viễn về, nàng yên tâm, những ngày qua hắn đã chịu chút khổ sở chưa từng trải qua. Trẫm đã phái người bắt hắn, chỉ vì nghe nói nàng phải gả cho Thẩm Bân, cho nên không thể không đưa ra hạ sách này.”
“A Mạch, thiếp biết.”
Nàng đã biết được lòng hắn, cũng tin hắn sẽ không bao giờ làm chuyện gì tổn hại tới nàng.
Huống hồ, Tạ Lan Viễn và Cảnh Vương vốn dĩ không có cấu kết với nhau, việc này chỉ cần điều tra sẽ rõ, hắn là minh quân, sẽ không thật sự vì lấy chuyện tư giải quyết việc công.
“Nàng hiểu thì tốt.” Tiêu Trần Mạch không nhịn được mổ lên môi nàng,
Mỹ nhân trong ngực, mắt ngọc mày ngài, hương thơm say lòng người, hắn hôn hôn nàng, không khống chế nổi trái tim rung động.
Bàn tay từ phía sau vòng qua trước ngực Tạ Thanh Anh, chạm lên nơi mềm mại, xoa nắn như nhào nặn bột nhão.
“Ưm ~”
Tạ Thanh Anh bị bàn tay xấu xa của hắn xoa nắn đến hơi thở hỗn loạn, phát ra tiếng thở gấp yếu ớt.
Hai bên cùng lúc bị hắn xoa nắn, Tiêu Trần Mạch dán vào vành tai đỏ ửng của nàng hỏi: “Trong ba năm qua, nàng vì để che giấu thân phận, mỗi ngày đều quấn ngực của mình lại?”
“Ưm ~ Vâng ~” Tạ Thanh Anh mềm mại gật đầu thừa nhận.
“Chậc chậc, bọn chúng mỗi nàng đều bị nàng quấn chặt như vậy, đã bỏ lỡ giai đoạn phát triển tốt nhất ~” hắn nói một cách tiếc nuối.
“Ưm ~ A Mạch ghét bỏ chúng sao?”
“Sao trẫm lại bỏ được?” Hắn duỗi đầu lưỡi cẩn thận liếm dọc theo vành tai của nàng, khàn giọng nói: “May mà tuổi nàng còn trẻ, sau này mỗi ngày trẫm đều xoa bóp cho nàng nửa canh giờ, như vậy chúng sẽ to thêm chút nữa.”
“Hoàng thượng ~”
Tạ Thanh Anh nghĩ tới hình ảnh hắn vừa nói, lập tức mặt đỏ tim đập.
Dáng vẻ thẹn thùng của nàng thật sự đáng yêu.
Lúc trước mặc nam trang, trong vẻ thẹn thùng còn có chút sợ sệt, nhưng bây giờ hoàn toàn là vẻ e thẹn của thiếu nữ, dịu dàng động lòng người.
Bụng dưới của Tiêu Trần Mạch nóng rực, long căn đã ngẩng cao đầu từ lâu, cách tầng tầng trang phục chọc thẳng vào giữa chân Tạ Thanh Anh.
“Thanh nhi, chúng ta lên giường đi.”
“Hoàng… A Mạch,” Tạ Thanh Anh bị ẩn ý trong lời nói của hắn làm cho sợ hãi kêu lên, vội nói: “Bây giờ là ban ngày.”
“Vậy thì sao?” Tiêu Trần Mạch nhíu mày, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn nàng.
Tạ Thanh Anh hít một hơi thật sâu, muốn nói rõ phải trái với hắn: “Bạch nhật tuyên dâm, nếu bị người ta phát hiện, sợ sẽ có dị nghị sau lưng.”
“Dị nghị?” lông mày Tiêu Trần Mạch nhướng lên, kiêu ngạo nói: “Kẻ nào dám?!”
“…”
Tạ Thanh Anh cảm thấy không nói lại hắn, đành phải tìm một lý do khác, đáng thương nói: “Nhưng chỗ đó của thiếp vẫn còn đau.”
Lời này quả nhiên đánh lạc hướng sự chú ý của Tiêu Trần Mạch.
Hắn vội vàng đặt nàng nằm trên giường mềm mại, sau đó kéo cao váy của nàng lên, sốt ruột: “Trẫm nhìn xem.”
“Đừng ~” Tạ Thanh Anh hoảng hồn vội vàng khép chân lại, nói: “Thiếp nghỉ ngơi một hai ngày sẽ không có việc gì.”
Bỗng nhiên, Tiêu Trần Mạch lại vô cùng kiên quyết.
Hắn bước đến cái rương bên cạnh nàng lục lọi một lúc, sau đó lấy ra một bình ngọc nhỏ, cười nói: “Đây là cao ngọc, một loại thuốc hay giảm sưng đau, nàng không tiện nên bây giờ trẫm sẽ bôi giúp nàng.”
Dứt lời, hắn không nói không rằng đã cởi quần lót của nàng ra.
Trong nháy mắt, hoa huyệt mềm mại của Tạ Thanh Anh chỉ cách tối qua mấy canh giờ đã lại yêu kiều nở rộ trước mắt hắn một lần nữa.
Mấy lần trước đều làm vào ban đêm, mặc dù Tiêu Trần Mạch đã cẩn thận nhìn kỹ, nhưng ban ngày nhìn thấy lại có một cảm giác khác biệt.
Toàn bộ nơi tư mật của Tạ Thanh Anh đều vô cùng hồng hào và mềm mại, âm mao cũng không quá đen, vừa xoăn vừa mềm, nhẹ nhàng bao phủ âm hộ của nàng.
Tách hai cánh môi ra, viên trân châu nhỏ của nàng cũng bại lộ, muốn xin tha thứ, phấn nộn đáng yêu.
Tiêu Trần Mạch không nhịn được duỗi ngón tay ra gảy nhẹ, trong nháy mắt, hạt đậu nhỏ kia run rẩy, bên trong khe hồng phía dưới cũng chảy ra một dòng dâm thủy, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trơi.
“Ưm ~ Hoàng thượng ~”
Không phải đã nói là bôi thuốc ư?
Bây giờ hắn đang làm gì thế này?
“Ừm,” Tiêu Trần Mạch vùi đầu vào giữa hai chân nàng, cẩn thận quan sát, một lúc lâu sau mới vuốt cằm nói: “Nó hơi sưng, bây giờ trẫm sẽ bôi thuốc cho nàng.”
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
8 chương
51 chương
58 chương