Nàng đứng lên, lần nữa hướng hắn khom người, “Yên nhi lần nữa cám ơn ân nhân, chẳng qua là…” Nàng ngừng lại, lấy dũng khí hướng lên nhìn hắn, “Chu gia đối với Yên nhi có phải có yêu cầu gì, cho nên mới không để cho Yên nhi rời đi?” “Lời của ta cũng không có nói lần thứ hai, bất quá bởi vì là ngươi ta sẽ phá lệ.” Thật đúng là điên cuồng kiêu ngạo a, nàng bởi vì vinh hạnh đặc biệt mà cảm thấy vui vẻ sao? Bị ánh mắt nàng lên án, nhưng Chu Hạo Hi vẫn là nhất quán thản nhiên, “Ngươi là nữ nhân của ta, ta là không thể nào buông ngươi ra.” “Không để ý đến ý nguyện của ta?” Nàng trong mắt bốc lửa. Đối mặt với lửa giận của nàng, tròng mắt đen của hắn lại hiện vẻ ôn nhu, “Trên đời này chỉ cần là ta nghĩ muốn có nữ nhân nào thì ta liền có được, ngươi cũng không ngoại lệ!” Khẩu khí thật lớn! Vì vậy, mặc dù hắn lúc này vẻ mặt động lòng người, nhưng đã hoàn toàn phá hư một tia hảo cảm cuối cùng của nàng đối với hắn. Nàng thật sai lầm rồi, thật sai khi đem đại hắc lang này cho là người lương thiện! “Chu gia như thế thì cùng Thiệu Hoằng Văn có gì khác nhau?” “Hắn là bỏ thuốc người, ta là vì cứu ngươi mà thu nạp người, tự nhiên đã khác nhau rồi.” Hừ! Nàng giận đến run rẩy, nhưng nhìn trong mắt hắn vẫn là thấy được sự khinh thường. “Cãi chày cãi cối.” (giống như cãi cùn ý) “Coi như cãi chày cãi cối dùng từ tốt lắm.” Hắn đột nhiên vươn tay, hơi dùng lực đem nàng ôm vào trong lồng ngực, “Đột nhiên cảm giác như vậy chính là không lừa được người, ngươi cảm thấy sao?” Nàng đầu tiên là không vui muốn tránh thoát khỏi hắn, nhưng bàn tay không cẩn thận đụng chạm lấy thân người nóng bỏng của hắn. Khuôn mặt nàng ngập tràn xấu hổ vội vàng rút tay về, cũng không dám lộn xộn mà đụng loạn nữa. Trong không khí an tĩnh này, cho dù cách mấy lớp quần áo. Nàng vẫn cảm thấy trên má phấn đỏ hồng càng thêm rõ. “Ta khát vọng ngươi.” Hắn nhẹ nhàng mà nói, đột nhiên đem nàng ôm mà lấy hướng phía gian phòng mà đi tới. Nàng nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc, ý thức được hắn muốn làm cái gì, bị làm cho sợ mà liều chết lắc đầu, “Không nên, ta, ta… ta không thoải mái.” Hắn dừng bước chân lại. Biết rõ nàng cự tuyệt, thân phận thiên tử tôn quý chưa từng để nữ nhân vào lòng nhưng chỉ gặp nàng mấy ngày thiện cảm dành cho nàng càng tăng. Tự nhiên đã làm cho thân thể hắn phát ra khát vọng nàng càng thêm mãnh liệt. “Ta hiểu được.” Nói thì nói như thế, bất quá hắn vẫn chưa để nàng xuống. Một đường đem nàng khuôn mặt cảnh giác sợ hãi mà ôm vào trong phòng. Mềm nhẹ nâng niu thả nàng nằm xuống trên giường sau đó ôn nhu khẽ đắp chăn cho nàng, lúc này mới nhẹ nhàng ở trên môi của nàng lưu lại nụ hôn. “Nghỉ ngơi thật tốt.” Nàng kinh ngạc nhìn hắn đứng dậy rời đi. Hắn thế nhưng không có bắt buộc nàng? Chẳng lẽ nàng sai lầm rồi, hắn nhưng thật ra là một quân tử? Không, hắn không để cho nàng rời đi cũng không phải là quân tử, điểm này không cần hoài nghi. Nàng ngồi dậy ngay sau đó xuống giường, đứng ngồi không yên ở trong phòng bước đi qua lại. Sư phụ đã dạy bộ công phu câu dẫn nam nhân kia. Có lẽ, nàng có thể thử một chút.