Cái này ngươi không cần quan tâm, thứ mà ngươi cần quan tâm chính là làm thế nào để giải độc cho hắn Hoàng Bắc Hạ đảo mắt, tránh đi chủ đề mà Mộ Dung Dật hỏi. Không biết cô nương có biện pháp gì tốt? Mộ Dung Dật hai mắt tỏa sáng nhìn nữ nhân đã nhận ra cửu nhật độc này, nói không chừng nàng sẽ biết cách giải độc. Biện pháp thì có, nhưng mà không phải bây giờ, các ngươi vẫn nên tiễn hắn trở về trước đi. Hoàng Bắc Hạ đương nhiên biết cách giải cửu nhật độc, nhưng mà nơi hoang sơn dã lĩnh này, nàng đi đâu tìm nguyên liệu thích hợp chế giải độc cho hắn. Ngươi có ý gì! Ly Uyên thấy Hoàng Bắc Hạ được thể làm tới, không khỏi có chút tức giận. Nữ nhân này! Rõ ràng biết phương pháp giải độc, lại không chịu giải độc cho chủ tử! Nha, thật là sợ a! Hoàng Bắc Hạ cắn răng, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ. Ngoài miệng nói sợ hãi, trên mặt lại không có chút khiếp sợ nào. Ngươi! Mặt Ly Uyên đỏ lên vì tức! Ài, nói chuyện cho cẩn thận, nếu dọa ta sợ, chủ tử ngươi coi như.... Hoàng Bắc Hạ nhìn thoáng qua Ngao Minh Dạ, lại vừa vặn đụng phải cặp mắt như đang khám phá hết thảy kia, trong nháy mắt, Hoàng Bắc Hạ cảm thấy có một cỗ khí lạnh chui lên từ trong lòng. Ngao Minh Dạ môi mỏng mím thật chặt, lãnh ý trong mắt càng sâu, nữ nhân này, chẳng phải vừa nãy đã biết thân phận của hắn sao? Thế mà còn dám ở trước mặt hắn lớn lối như thế. Phải biết nếu ai dám ở trước mặt hắn làm càn, hẳn là đã sớm đi đầu thai rồi! Cô nương, người này chỉ là tính tình nôn nóng, xin cô nương đừng chấp nhặt với hắn! Mộ Dung Dật kéo Ly Uyên xuống, vẻ mặt tươi cười với Hoàng Bắc Hạ nói. Hắn xem như thấy rõ ràng, nha đầu đơn giản chỉ là đùa giỡn Ly Uyên một chút mà thôi. Phốc! Ngao Minh Dạ có chút thống khổ ôm ngực, phun ra một búng máu! Chủ tử! Minh Dạ!  Mộ Dung Dật cùng Ly Uyên nhao nhao hốt hoảng. Được rồi, nhanh đưa người trở về đi. Hai ngày sau đến kinh lâu chờ ta, ta sẽ đem thuốc giải tới.Hoàng Bắc Hạ xoay người không nhìn bọn họ nữa, dù sao nam nhân này cũng cứu nàng một mạng, nói xong nàng liền đi ra ngoài. Cô nương!Mộ Dung Dật thấy Hoàng Bắc Hạ muốn đi, tiến lên định níu kéo nàng lại. Mộ Dung! Ngao Minh Dạ có chút gian nan ngồi thẳng người, trong ánh mắt yếu ớt nhìn nữ tử dần dần bước đi Để nàng đi đi! Nhưng nếu như vạn nhất nàng không đến, độc này.... Mộ Dung Dật có chút không tin tưởng được. Yên tâm đi, hồi phủ! Ngao Minh Dạ nhếch miệng lên, nụ cười tươi nhưng vẫn có chút quái dị, hắn cũng là lần đầu tiên gặp nữ nhân như vậy! Thú vị! Nữ nhân! Ngươi tốt nhất nên xuất hiện đúng giờ, nếu không! Bản vương sẽ lật tung cái Lãnh Nguyệt Quốc này lên phải tìm ngươi cho bằng được! Lúc trên đường trở về Hoàng Bắc Hạ đột nhiên rùng mình một cái, có chút buồn bực lắc đầu. Bên trong phủ Tướng Quân. Tiểu thư, người trở về rồi! Nhược Thư nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ, vội vội vàng vàng lôi kéo Hoàng Bắc Hạ vào phòng, xác định bốn phía không có ai, rồi mới cài cửa lại. Làm sao vậy? Cứ lén lén lút lút!Hoàng Bắc Hạ có chút không hiểu nhìn Nhược Thư hỏi. Tiểu thư, người không biết đó thôi, nghe nói Nhị tiểu thư đi đến trước mặt nhị lão gia náo loạn một phen. Nhược Thư đem chuyện buổi chiều ngày hôm nay nghe được ở phòng bếp nói ra. Vì chuyện bản tiểu thư muốn đến Thanh Âm các? Hoàng Bắc Hạ đã đoán được trước Hoàng Liên Sở khẳng định sẽ không ngồi yên, nếu nàng ta mà chịu để yên mới là kỳ lạ đấy! Đúng rồi, bất quá nghe nói cuối cùng Nhị tiểu thư giận đùng đùng rời đi, thiết nghĩ chắc là Lão gia không đồng ý.Nhược Thư có chút không chắc chắn hành động của lão gia cho lắm. Hoàng Bắc Hạ nhìn lướt qua Nhược Thư, trong mắt có chút trầm ngâm, rót cho mình một chén nước, uống xong mới nói: Hầu gia đương nhiên sẽ không làm theo ý nàng ta mong muốn, không dám làm thì đúng hơn! Lời này có ý gì ạ? Nhược Thư nghe xong, càng có chút không hiểu nổi. Hoàng Bắc Hạ chỉ là cười cười cũng không đáp lời. Ngày đó, chợt nhớ tới những năm gần đây Hoàng Dục nếu như không có việc gì thì luôn đến chỗ của nàng đánh tiếng, giống như đang tìm đồ vật gì đó, nhớ tới mẫu thân của nàng để lại một cái hộp nhỏ bên trong đựng tấm lệnh bài kia, trong lòng lập tức sáng tỏ. Lúc còn rất nhỏ, phụ thân thường nói với nguyên chủ rằng khối lệnh bài này rất quan trọng, chẳng qua lúc đó nguyên chủ không mấy để ý, nếu không đã không rơi vào tình trạng này. Khối này lệnh bài này được gọi là Tướng Quân lệnh, phụ thân Hoàng Bắc Hạ khi còn sống để lại một đội binh lính, nghe nói đội ngũ này có quy mô to lớn, mà trong đội ngũ còn có rất nhiều các loại kỳ năng dị sĩ, đánh đâu thắng đó, nhưng sự tồn tại của đội ngũ này là chuyện rất bí mật, chỉ khi rơi vào tình huống khẩn cấp phụ thân mới sử dụng đội quân này, ngày bình thường căn bản không ai biết tung tích của bọn họ, dù sao Hoàng Chiến cũng là Đại tướng quân, nếu như bị phát hiện quân đội bí mật thế thì tội danh hiển nhiên là rất lớn. Mặc dù hiện tại Hoàng Bắc Hạ nhất thời không hiểu tại sao Hoàng Chiến lại muốn đào tạo ra đội ngũ tổ chức này. Dù sao trong trí nhớ của Hoàng Bắc Hạ, Hoàng Chiến tuyệt đối là một chiến sĩ chính nghĩa, nguyện vì nước hy sinh thân mình. Chỉ biết rằng đội ngũ này rất mạnh, hầu như các môn phái khác đều muốn chiếm đoạt thành của mình, chớ nói chi đến tiểu nhân như Hoàng Dục, có được đội ngũ này quả thực như hổ thêm cánh a. Bất quá, đội quân này từ khi Hoàng Chiến qua đời cũng mai danh ẩn tích, nếu muốn tìm được bọn họ thì chỉ có một biện pháp, đó chính là đoạt được khối lệnh bài này trong tay Hoàng Bắc Hạ. Bảo bối trân quý như thế, sở dĩ Hoàng Bắc Hạ dám mang nó ra có hai nguyên nhân, một là Hoàng Bắc Hạ biết cho dù có ở trước mặt Hoàng Dục lấy ra khối lệnh bài này cũng chẳng sao, bởi vì Hoàng Dục tuyệt sẽ không ngốc đến mức nói cho người khác biết vì nếu nói ra thì cơ hội để hắn lấy được tấm lệnh bài này là vô cùng khó khăn, giữ bí mật là điều tuyệt đối không có vấn đề; vả lại, tình cảnh của nàng bấy giờ không quá lạc quan, nếu như không cầm ra để đối kháng với Hoàng Dục, chỉ sợ làm việc sẽ không thuận lợi như vậy, hiện tại để Hoàng Dục biết lệnh bài đang nằm trong tay nàng, chí ít có thể để cho Hoàng Dục dè chừng nàng một chút, còn việc Hoàng Dục sẽ nghĩ ra kế sách gì để lấy khối lệnh bài này từ trong tay nàng đi, Hoàng Bắc Hạ chưa có nghĩ qua. Bởi vì, đây là chuyện không thể nào. Tiểu thư? Tiểu thư? Nhược Thư thấy Hoàng Bắc Hạ thật lâu không trả lời. Không khỏi gọi hai tiếng. Ừm, đồ dùng thu dọn xong chưa? Hoàng Bắc Hạ lấy lại tinh thần hỏi. Thu dọn xong rồi ạ, cũng chỉ có mấy bộ y phục. Tiểu thư, người nhìn xem còn muốn mang theo gì nữa không? Nhược Thư quay trở lại truyện chính đáp. Hoàng Bắc Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua gian phòng nghèo rớt mồng tơi này, không nhịn được cười cười: Em tự thu xếp mà làm cũng được. Suy nghĩ một hồi nàng nói thêm: À này, đừng quên đem theo đồ vật mà mẫu thân để lại, không bao lâu nữa hẳn sẽ có người đến thông báo Vâng, tiểu thư. Quả nhiên không bao lâu sau, chỉ nghe thấy Nhược Thư ở ngoài cửa nói: Tiểu thư, quản gia cho người tới thông báo, nói là Thanh Âm các đã được chuẩn bị  tốt rồi. Ừ, vậy thì đi qua đó đi. Khi Hoàng Bắc Hạ cùng Nhược Thư đến Thanh Âm các thì trời đã là buổi tối. Nhìn viện tử trước mắt đến một chiếc đèn cũng không có, Hoàng Bắc Hạ trong lòng có chút ghen tỵ. Trong trí nhớ, khi còn bé nguyên chủ thích nhất là đợi mẫu thân ở trong viện. Ban ngày cùng mẫu thân hóng mát ở cái đình bên hồ, mỗi lần mẫu thân đều sẽ chuẩn bị bánh ngọt mà nàng thích ăn nhất, nguyên chủ ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng còn xén một ít bánh ném xuống hồ cho cá. Mà mẫu thân nàng ở một bên lẳng lặng đọc sách, lúc đó nguyên chủ cảm thấy mẫu thân của nàng chính là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian này. Phụ thân sau buổi triều sẽ tới dùng bữa với mẫu thân, rồi cùng mẫu thân dạo chơi ở đường nhỏ bên hồ, nàng ở một bên vui chơi, đùa giỡn. Tất cả đều hoàn mỹ như vậy! Chỉ là bây giờ, chuyện ngày xưa ấm áp sớm đã hóa vào màn đêm cô quạnh. Khẽ thở dài một tiếng, phát giác hốc mắt của mình có chút ẩm ướt, nhẹ nhàng lau đi. Hoàng Bắc Hạ biết, đây là hồi ức của nguyên chủ, hiện tại cũng là hồi ức của nàng.