Hoàng Kim Đồng
Chương 867 : Thắng lợi trở về
Bành Phi cầm kính viễn vọng ngắm các mỹ nữ, vừa cười nói ra:
- Này, Trang ca, ngài lên mạng xem thì sẽ hiểu, ân, chỉ cần tìm âấy chữ quái vật biển là được!
- Đồ vương bát đản nào để lộ tin tức ra ngoài thế?
Trang Duệ trở vào trong khoang thuyền và lên mạng tìm kiếm thông tin, sau đó là mấy trăm vạn kết quả, toàn bộ đều là giới thiệu tin tức liên quân quốc tiêu diệt quái vật biển, làm cho hắn hoa mắt là, không biết là quốc gia nào để lộ tin tức, sự kiện lần này, cuối cùng vẫn bị dân chúng biết được, hơn nữa còn có hình ảnh chụp được từ vệ tinh, cũng tràn ra ngoài.
Đúng như các quốc gia dự đoán, sẽ có khủng hoảng ở các cấp độ khác nhau, sau khi biết quái vật biển bị tiêu diệt, mọi người lao về chỗ này, đều là hiếu kỳ và đủ loại tin tức ly kỳ bách quái, không cánh mà bay đi.
Sau khi xem hết những tin tức này, Trang Duệ lắc đầu, tức giận nói ra:
- Được, bọn họ đã quang minh chính đại như vậy, chúng ta sẽ tầm bảo của chúng ta!
- Lão bản, hải vực này đã nháo nhào lên cả rồi, chúng ta còn có thể tìm được vàng sao?
Clyde cũng tận mắt nhìn thấy quá trình tiêu diệt quái vật biển, lúc ấy là một màn kinh tâm động phách, cho nên hiện giờ trong lòng của hắn vẫn còn sợ hãi, đối với cái hải vực này, đúng là có sợ hãi không nói thành lời.
Nhưng Clyde cũng nói đúng, thời điểm nổ bom dưới nước lúc ban đầu, cơ hồ đã bạo tạc núi lửa ở bên dưới đáy biển, về phần những cái thuyền đắm kia, đoán chừng thời điểm quái vật giãy dụa đào thoát, cũng xé thành mảnh nhỏ rồi a?
Trang Duệ khoát khoát tay, nói ra:
- Vàng dưới đáy biển sẽ không mất đi, đi đến địa phương khác thăm dò một phen.
Kỳ thật trong nội tâm của Trang Duệ không có ngọn nguồn, lúc ấy hắn không có ở hiện trường, cũng không biết là dưới đáy biển biến thành cái dạng gì, nếu quả thật là toàn bộ nát vụng, Trang Duệ cũng chỉ có thể buông tha hành động lần này.
- Đưa người máy xuống nước, tiến hành thăm dò dưới biển.
Sau khi tiến vào hang ổ của quái vật, du thuyền giảm rất nhiều, Trang Duệ cũng giao nhiệm vụ thăm dò đáy biển cho nhân viên công ty chuyên tìm kiếm dưới đáy biển làm việc, còn mình thì đi vào trong khoang thuyền.
- Mẹ kiếp, chuyện này cũng quá khoa trương a?
Sau khi Trang Duệ phóng xuất linh khí ra ngoài, tình hình lọt vào mắt, ngay cả con mắt của hắn cũng không chút tin tưởng, ngọn núi lửa vốn cao hơn ngàn mét, giờ phút này giống như bị hai bàn tay to lớn xóa đi, chỉ còn lại một đỉnh núi khoảng hai ba trăm mét.
Mà chung quanh cách núi lửa không xa, là một cái hố to sâu vài chục thước, nhưng làm cho Trang Duệ hưng phấn là, đó là nơi quái vật biển ẩn thân, nhưng lại không gặp phá hư gì.
Có lẽ là nguyên nhân ở dưới thân của quái vật, cho nên thân thuyền vẫn bảo trì như cũ, nhưng ở thân tàu, cũng đã rách mướp, bong thuyền không còn lại gì, Trang Duệ trực tiếp nhìn thấy vàng phủ kín trong đó.
Tuy số lượng vàng này, so với lần trước đó Trang Duệ thăm dò ít hơn nhiều, nhưng có thể bảo lưu tới bây giờ, Trang Duệ đã rất thỏa mãn, cũng không phụ công phu hắn đi trục vớt lần này.
Mà Trang Duệ vô ý hay hữu ý, người máy dưới nước nhanh chóng phát hiện trong hải vực này, hình ảnh từ camera truyền về, làm cho nhân viên công tác phi thường hưng phấn, triển khai giàn giáo chuẩn bị trục vớt.
Đương nhiên, tiến hành trục vớt ở vùng biển như thế này, cũng không thể gạt được tai mắt của mọi người, tin tức vùng biển quái vật biển có vàng, rất nhanh không cánh mà bay đi.
- Thuyền trưởng Clyde, đến mai, chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát a!
Sau một ngày công tác kết thúc, Trang Duệ đứng trên bong thuyền, toàn thân đắm chìm trong ánh chiều tà, cả người như bị một tầng ánh sáng thần bí bao phủ, lộ ra vẻ dị thường thần bí.
Trên thực tế, trong mắt nhân viên công tác và thủy thủ, Trang Duệ không chỉ thần bí, mà thần bí cũng không đủ để hình dung hắn, vốn hi vọng trục vớt mờ mịt, nhưng Trang Duệ chỉ điểm liền có thu hoạch tương đối khá.
Mà lúc ban đầu đi vào hải vực này, kể cả thuyền trưởng Clyde, không người nào cho ràng sẽ vớt được, dù sao bọn họ cũng biết chuyện xảy ra trong hải vực này, quăng nhiều quả bom như vậy, dưới biển có gì hay sao?
Nhưng khi đem lên những rương toàn là vàng và châu báu, thời điểm nước bùn cát trồi lên trên mặt biển, hiện tại Trang Duệ cũng còn nhớ rõ gương mặt như gặp quỷ của thuyền trưởng râu rậm.
Nhưng sau nửa ngày, trừ một ít vàng bị chôn sâu trong lòng biển ra, vàng còn lưu lại trên những chiếc thuyền kia, đã bị Trang Duệ trục vớt không còn, không cần thiết phải dừng lại ở đây nữa.
- Lão bản, không phải là lựa chọn sáng suốt chứ? Vạn nhất vẫn còn vàng sót lại thì sao?
Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, thuyền trưởng Clyde cũng sửng sờ một chút, tuy hắn không biết rõ giá cả đồ cổ, nhưng hắn biết giá vàng a, nếu như bán số vàng này theo giá thị trường, ít nhất giá trị cũng ngoài hai tỷ đô la, còn không nói tới những dụng cụ sinh hoạt tinh mỹ mà những người thời Trung Cổ lưu lại a.
Phải biết rằng, hiện tại mỗi ngày không biết có bao nhiêu người, đang đỏ con mắt, nhìn chằm chằm vào Huyên Duệ Hào đấy, mỗi ngày có không ít những người quen biết Clyde ở Châu Âu, đang tìm hiểu tin tức đấy.
Sau khi tin tức Trang Duệ tìm được kho báu ở khu vực quái vật biển, nửa tháng qua, hải vực này phủ kín thuyền trục vớt của các quốc gia, thậm chí có một ít kẻ thích lặn xuống nước, cũng có ý nghĩ hão huyền muốn chia một chén canh.
Ngay cả Lars tướng quan, cũng phái thuyền trục vớt tới, dùng danh nghĩ sưu tập thi thể quái vật biển, quay lại hải vực này, kỳ thật mục đích cũng chỉ là bảo tàng mà thôi.
Nhưng trục vớt biển sâu, cần nhiều thiết bị và công tác chuẩn bị, những đội thuyền trục vớt vội vàng, bất luận là thiết bị hay là thủ đoạn thăm dò, đều thua xa Huyên Duệ Hào.
Mỗi ngày nhìn thấy từng rương vàng được Trang Duệ trục vớt lên, những người đãi vàng chỉ giương mắt mà nhìn, về phần những kẻ ưa thích lặn sâu, lại càng không đáng tin cậy, bọn họ cho rằng Đại Tây Dương là biển cạn à? Độ sâu hơn một ngàn mét có thể lặn xuống được à?
Nhưng Huyên Duệ Hào của Trang Duệ có thể tìm ra vàng, nói rõ dưới đáy biển này thật sự có vàng tồn tại, cho nên thuyền tụ tập ở đây càng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn đặt tên cho kho báu ở đây, gọi là Bảo Tàng Quái Vật Biển.
- Ha ha, chúng ta ăn thịt, cũng nên lưu lại cho người ta một chén canh a!
Trang Duệ nghe vậy lớn tiếng cười lên, đúng là trong phạm vi hai ba mươi mét bùn, vẫn còn một ít vàng tồn tại, nhưng so sánh với cái giá phải trả thật nhiều, chỉ sợ cho dù vét lên, cũng không có lợi nhuận.
Mà ở phương viên vài dặm quanh vùng biển này, bởi vì quái vật lăn lộn thân mình nên có chút ít tài bảo, nhưng phần lớn rương chứa vàng bị nát, muốn vớt, cũng không khác gì mò kim đáy biển.
Cho nên Trang Duệ cũng không quan tâm vớt những thứ này lên, bảo tàng trong đại dương rất nhiều, nhất định chỉ có một mình hắn độc đắc mà thôi.
Nhưng làm cho thuyền trưởng râu rậm không rõ là, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, chần chờ nói ra:
- Lão bản, không phải ngài đã dạy ta sao? Con muỗi tuy nhỏ nhưng nó cũng có thịt, cần gì lưu lại cho những người này chứ?
Tuy Clyde biết rõ, vớt những món vàng này lên, không có bao nhiêu quan hệ với hắn, tối đa là cầm một số tiền thưởng thì bỏ đi, nhưng trong lòng của hắn có một loại khoái cảm tầm bảo, khoái cảm này làm cho thuyền trưởng râu rậm dục tiên dục tửu, không muốn nhanh như vậy chấm dứt lần trục vớt này.
- Đi, thuyền trưởng, trong đại dương có rất nhiều bảo tàng, làm gì lưu luyến một chút này chứ? Về sau còn có cơ hội mà!
Trang Duệ biết rõ tâm tư của Clyde, lão nhân này đang bị nghẹn, ra biển là không muốn trở về, nhưng Trang Duệ không có tâm tư chơi đùa ở chỗ này, ở Bắc Kinh hắn có Hoàng Kim Thành, hiện tại đang chờ số vàng này đấy.
Trang Duệ là lão bản, mặc dù Clyde có chút không tình nguyện, vẫn gật đầu nói ra:
- Được rồi, lão bản, như ngài mong muốn, ngày mai chúng ta sẽ trở về!
Sau khi Huyên Duệ Hào ở phiến hải vực này vớt được vô số tài bảo, rốt cục rời đi, không khỏi có cảm giác một người làm quan cả họ được nhờ, một không thể chờ đợi được đi vào tọa độ mà Huyên Duệ Hào trục vớt, mơ mộng về vàng bạc làm giàu.
Nhưng hiện thực vô cùng tàn khốc, những người đào bảo hao phí rất nhiều tài lực, chỉ có thể tìm được vàng vụn vặn lẻ tẻ trong vùng biển, giá trị tìm được sau khi khấu trừ chi phí nhân công, nhiên liệu và máy móc, làm cho bọn họ thiếu chút nữa thổ huyết.
Mà chuyện bảo tàng quái vật biển nóng lên, tiếp tục diễn ra suốt nửa năm, mà chủ nhân của những chiếc du thuyền kia thiếu chút nữa bồi luôn quần lót của mình, mới dần dần biến mất trong cái hải vực này, đương nhiên, những chuyện này nói sau.
- Trang tổng, chúc mừng ngài phát tài!
- Tiền tổng, ngài mới thật sự phát tài, chúng ta đều là bằng hữu cũ, tiền thuê của ngài cũng không ít a?
Trong sảnh bán đầu giá Bắc Kinh, Trang Duệ và Tiền tổng trò chuyện, Bành Phi thì vẻ mặt nhàm chán ngồi bên cạnh, nhìn những thành phần trí thức đi ra đi vào.
Hôm nay Trang Duệ ăn mặc một bộ trang phục màu đỏ truyền thống, tuy y phục này đa số là lão nhân mặc, nhưng mặc trên người Trang Duệ, vẫn lộ ra khí chất nho nhã.
Từ Châu Âu trở về đã vài tháng, mấy ngày hôm trước vừa mới qua hết năm, bốn phía còn đang ăn mừng năm mới, mà trong sảnh bán đấu giá, khắp nơi đều treo lồng đèn đỏ.
Mà sau lần trục vớt vàng dưới đáy biển, bởi vì số lượng vô cùng lớn, Trang Duệ trực tiếp bán ra cho quốc gia, cho nên tuy ngoại giới biết Trang Duệ đạt được số vàng này, nhưng không biết con số tường tận trong đó.
Đương nhiên, quốc gia cũng không bạc đãi Trang Duệ, tuy khoản tiền trả cho hắn thấp hơn giá ở bên ngoài một chút, nhưng ở điểm khác sẽ bù đắp cho hắn, cho nên cục diện rất hoan hỉ.
Vàng sau khi xử lý sạch sẽ, nhưng Trang Duệ vẫn lưu lại đại lượng tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ của Nam Mĩ và Châu Âu, còn có nhiều đồ bạc, bởi vì những món đồ này đều là kỹ thuật chế tác thủ công cường thịnh nhất của Châu Âu lúc bấy giờ.
Vốn dựa theo ý tứ của Hoàng Phủ Vân, lưu những dụng cụ này lại, ngày sau thời điểm xây dựng nhà bảo tàng, có thể mở thêm một gian triển lãm Châu Âu, nhưng Trang Duệ cân nhắc một phen, sau khi lưu lại vài món tinh phẩm, vẫn quyết định bán đi.
Một là bởi vì trước mặt bảo tàng Định Quang không cần xây dựng thêm, trước kia còn có những gian triển lãm còn trống, mấy năm nay đã được đồ cổ chất đầy, cũng không thể đem những vật này lưu lại trong Hoàng Kim Thành chưa tu kiến tốt a?
Thứ hai, những vật này trong mắt người khác rất trân quý, nhưng trong mất Trang Duệ, chỉ là đồ tiện tay có được.
Trong đại dương bao la, những thứ đồ vật thời Trung Cổ của Châu Âu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà vật dụng của hoàng thất cũng có không ít, sau này muốn tu kiến gian triển lãm Châu Âu, tối đa Trang Duệ lại ra biển một chuyến mà thôi.
Cho nên sau khi xử lý xong số vàng, Trang Duệ lựa chọn vào năm sau, liên hợp với nhà bán đấu giá của Tiền tổng, tổ chức một buổi đấu giá dành riêng cho tác phẩm nghệ thuật của Châu Âu.
Đối với lần đấu giá này, giới đồ cổ trong nước rất coi trọng, bởi vì từ trước đến nay nhà đấu giá trong nước chỉ bán đấu giá đồ cổ trong nước mà thôi, hiện tại rõ ràng trái lại, bán đấu giá đồ nước ngoài.
Hơn nữa nhân sĩ tham gia đấu giá, cũng là người sưu tập nước ngoài chiếm đa số, nhưng nhà sưu tập nước ngoài cũng không nhiều, bởi vì đấu giá trong nước chỉ là loại nhỏ.
- Trang tổng, ngài tu kiến Hoàng Kim Thành nhưng dùng vàng để kiến tạo thành, chút tiền thuê ấy của ta có là gì? Cũng không bằng một sợi tóc của ngài a. Lại nói, tiền thuê của ta cũng không cao, chỉ có 4%, toàn bộ Bắc Kinh... Không, ngài hỏi thăm ở nước ngoài xe, có chỗ nào thấp hơn so với ta à?
Nương tựa theo quan hệ trước kia với Trang Duệ, Tiền tổng thành công tranh được lần tượng trưng đấu giá này, trong miệng mặc dù kêu khổ với Trang Duệ, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạng, hận không thể ôm Trang Duệ hôn mấy cái.
Phải biết rằng, nhà đấu giá quốc tế, không có chỗ nào mà không phải bị những cự đầu là người nước ngoài nắm giữ, cơ hồ tất cả buổi đấu giá trọng yếu, cũng chỉ có mấy nhà, nhà bán đấu giá trong nước không cách nào chống lại.
Hiện tại nhà bán đấu giá Bắc Kinh có đôi chút ảnh hưởng trên quốc tế, hơn nữa toàn bộ đều là bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật nước ngoài, loại lực ảnh hưởng này không tiền nào có thể mua được. - Được, lão Tiền, ta đi chào hỏi khách khứa một chút!
Trang Duệ cười khoát khoát tay, sau khi bán đi số vàng kia, hắn cơ hồ không còn bị sức ép kinh tế nữa, sở dĩ tổ chức lần đấu giá này, cũng muốn đánh bóng tên tuổi của mình mà thôi.
- Tốt, Trang huynh đệ, ta đi trước, ngài nhìn là được rồi, đấu giá hôm nay sẽ rất nóng đấy!
Sau khi nghe được Trang Duệ nói, Tiền tổng cáo từ, đi vào trong hậu trường chủ trì công việc.
Tiền tổng cũng không phải nói khoác, dưới sự chủ trì của hắn, đấu giá hội vừa mới bắt đầu, đã rất nóng nảy.
Trang Duệ tổng cộng xuất ra hơn một ngàn kiện hàng mỹ nghệ từ Nam Mĩ và Châu Âu, trong suốt ba ngày, không có món nào lưu phách, cuối cùng tổng kim ngạch đấu giá là tám trăm triệu nhân dân tệ.
Đương nhiên, đây là quan hệ với bản thân vật phẩm, những món này phần lớn là dụng cụ của Tây Ban Nha đánh cướp Nam Mĩ về, mà trong mắt các nhà bán đấu giá quốc tế, chúng chỉ là hàng mỹ nghệ.
Mùa xuân Bắc Kinh, cũng là mùa tốt nhất trong năm, không có nóng như ngày hè, không có bão cát mùa thu, không có lạnh giá của ngày đông, ở ngoại ô, xuất hiện nhiều người đang đi ra bên ngoài dạo chơi.
Qua năm mới, một nhà Trang Duệ đều ở lại trong trang viên ở ngoại ô, trong mỗi ngày mang theo Bạch Sư cưỡi Truy Phong, thời gian này vô cùng thích ý, mà Kim Cương đang ở trên Huyên Duệ Đảo, an cư ở trên đảo, vô cùng thích ý, trang viên hiện giờ cũng thiếu đi vài phần náo nhiệt.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
142 chương
50 chương
956 chương
20 chương
13 chương
229 chương