Hoàng Kim Đồng
Chương 846 : Đại phiền toái
Dương Vĩ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Người nhà của hắn? Người nhà của hắn hận không thể lột da của hắn đấy, bằng không hắn cũng không trốn ở Macao không dáo về nhàỞ Macao thường xuyên có một ít khách hàng lớn, sòng bạc sẽ không làm tuyệt, dù cho ngươi thiếu nợ vay nặng lão kếch xù, sòng bạc cũng sẽ thả ngươi về, ở trong nước bọn họ đều có đại lý, chuyên môn thu tiền đánh bạc, không sợ ngươi chạy trốn.
Tuy lão Tứ thiếu nợ đánh bạc một khoản khá lớn, cũng không phải là sòng bạc chế trụ, mà là chính bản thân hắn không dám đi, về đến nhà nói không chừng mạng nhỏ sẽ không còn.
Từ lời nói của Vĩ ca, lão Tứ hiện đang ở trong khách sạn Macao, được sòng bạc hầu hạ, nhưng tâm tình của hắn thế nào, chỉ có chính hắn mới có thể biết.
- Lão Tứ thua bao nhiêu tiền? Sau khi nghe được Vĩ ca nói, Trang Duệ hít sâu một hơi, hắn làm cho tâm tình bình phục lại, xem ra lần này lão Tứ gây rắc rối không nhỏ, rõ ràng ngay cả nhà cũng không dám về.
- Đánh bạc tổng cộng là ba ức tám ngàn vạn đô la Hồng Kông, hiện tại còn thiếu nợ sòng bạc một ức tám vạn, tiểu tử này, ăn gan hùm mật gấu à?
Vĩ ca cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu như chỉ có hai ba ngàn vạn tài chính, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ lão Tứ bổ khuyết một chút, nhưng một ức tám vạn, hắn căn bản là không có quyền hạn vận dụng tài chính trong nhà lớn như vậy, hơn nữa người trong nhà khẳng định sẽ không đồng ý.
Cho nên rơi vào đường cùng, Dương Vĩ mới tìm Trang Duệ, chỉ có tình hình kinh tế như Trang Duệ, có lẽ có thể gom góp ra khoản tiền lớn như vậy.
Nhưng trong lòng của Vĩ ca cũng có chút tâm thần bất định, dù sao bọn họ chỉ là bạn học chứ không phải thân nhân, Trang Duệ có nguyện ý ra tay giúp đỡ hay không, rất là khó nói.
- Ba ức tám ngàn vạn?
Trang Duệ nghe xong mắt mở lớn, vốn cho rằng lão Tứ cũng chỉ thua năm ba ngàn vạn, nhưng không nghĩ tới, thằng này lai jthua nhiều như vậy.
- Móa, hắn cho rằng hắn là Trương Tử Cường à?
Trang Duệ tức giận hung hăng đá tảng đá xuống núi, tiếng đá lăn xuống núi, phát ra âm thanh chói tai trong đêm.
Trang Duệ nói tới Trương Tử Cường, nhưng đó là nhân vật phong vân mười năm trước quát tháo Hồng Kông, phú hào Hồng Kông nghe danh mà biến sắc, người như vậy, đến sóng bạc Macao cũng phải thành thành thật thật đánh bạc, có thể thấy được thế lực của sòng bạc lớn cỡ nào.
- Ai? Làm gì?
Cảnh sát vũ trang trực đêm nên tính cảnh giác rất cao, đèn pin chiếu lên người của Trang Duệ, họng súng tối om nhắm vào người Trang Duệ.
- Là ta, Trang Duệ, thành viên đội khảo cổ, tiểu Triệu, xin lỗi a, không cẩn thận đá tảng đá xuống núi.
Trang Duệ vội vàng nâng tay lên, nếu vô duyên vô cớ chịu một viên đạn, đó mới là oan uổng.
- Là Trang ca à, nói nhỏ thôi, người khác đang ngủ đấy!
Trong hai ngày ngây ngốc ở đây không sai biệt lắm, Trang Duệ thường xuyên cầm thuốc xịn làm quan với những cảnh sát vũ trang ở đây, song phương xem như rất quen thuộc, nhìn thấy là Trang Duệ, cảnh sát vũ trang cũng thu hồi súng.
- Vĩ ca, gọi lão Tứ đi chết đi, thực con mẹ nó là ăn gan hùm mật gấu? Hắn cũng dám đánh bạc lớn như vậy? Hắn làm gì có nhiều tiền như thế?
Trang Duệ thở hổn hển, tức giận a, hiện tại hắn cũng không đào ra tiền, hạng mục ở Châu Phi gặp vấn đề lớn, một mực không có tiền lời, hai năm qua Trang Duệ toàn bộ nhờ nhà bảo tàng và mỏ phỉ thúy ở My-an-ma duy trì, đi nơi nào tìm một ức tám vạn cho hắn bổ khuyết đây?
- Ai, lão Tứ là sinh viên duy nhất trong nhà của họ, lại là tài vụ và kế toán chuyên nghiệp, cho nên tài chính trong nhà, đều nắm giữ ở trong tay lão Tứ, vốn hắn cũng không chơi lớn như vậy, nhưng theo lời hắn nói, bị người lừa gạt, từng bước đi vào tròng.
Nguyên lai lúc đầu lão Tứ cũng chỉ chơi nhỏ, nhưng sau đó hắn được bạn bè quen thuộc tặng cho một thẻ đánh bạc ở trong sảnh khách quý, nói là chơi cũng không lớn, lão Tứ liền đi, lần thứ nhất lại thắng hơn ba trăm vạn.
Mặc dù trong nhà lão Tứ có tiền, nhưng đó cũng không phải là của mình, hiện tại kiếm tiền dễ dàng như thế, làm cho lão Tứ mất cảnh giác, thường xuyên qua lại đánh bạc, hơn nữa là càng đánh bạc càng lớn.
Trừ mấy lần đầu ra, vận khí càng ngày càng kém, không nói bảy tám trăm vạn thắng lúc ban đầu, mấy trăm vạn hắn mang theo cũng đem ra đánh.
Dân cờ bạc đều có tâm lý gỡ vốn, cho rằng nếu đánh bạc lần nữa sẽ thắng, lão Tứ chính là có tâm lý này, từ từ đi vào trầm mê, quay đầu lại, mới biết là mình thua vài ức.
Trang Duệ nghe Vĩ ca mói xong, liền hiểu được, hắn đi theo nghề giám định đồ cổ, nghe Đức thúc đề cập qua một ít môn đạo trong giới giang hồ.
Giang hồ gian lận bài bạc cũng không phải chỉ gian lận trong lúc đánh bạc, mà còn phải bố cục để kiếm sống, mà bố cục là nghiệm vụ chuyên nghiệp mà họ phải làm, cũng giống như lúc Trang Duệ làm bố cục trong đồ cổ, có hiệu quả như nhau cả.
Vĩ ca ở đầu dây bên kia thở dài, ngày xưa cùng trường bạn thân rơi xuống như thế, trong nội tâm có tư vị khó nói thành lời, cố tình muốn giúp hắn một lần, nhưng không có thực lực, không người bình thường nào có thể cầm ra được.
Lão đại chỉ là tiểu nhân viên công vụ, mặc dù nói trong nhà có bối cảnh, nhưng trên người không có bao nhiêu tiền, lão Tam càng nghèo hai tay trắng, mua phòng ốc còn phải dựa vào Trang Duệ trợ giúp, nếu tính toán xuống, có khả năng giúp đở lão Tứ cũng chỉ có Vĩ ca và Trang Duệ.
- Lão yêu, ta tối đa có thể gom góp ba ngàn vạn, hơn nữa thì không có biện pháp, nếu ngươi có khó xử, đừng có dính vào vậy.
Vĩ ca nghe Trang Duệ thật lâu không có hồi âm, trong nội tâm thầm than một tiếng, việc này không thể trách Trang Duệ không giúp đỡ, liên quan đến một ức tài chính, đây không phải là nói giỡn.
- Đợi một chút...
Trang Duệ gọi Dương Vĩ, vừa rồi hắn suy nghĩ nên kiếm tiền từ chỗ nào, dù sao hơn hai mươi ức hắn đặt ở mỏ Châu Phi, Trang Duệ giờ phút này trên người không có khả năng động dụng tới số tài chính này.
- Như vậy đi, Vĩ ca, không phải hắn thiếu một ức tám vạn hay không? Ta suy nghĩ biện pháp gom góp khoản tiền này, sau đó cho ngươi chuyển qua, ngươi đi Macao mang hắn về, bảo hắn tới trang viên của ta, cũng không được đi chỗ nào, chờ ta trở về rồi hãy nói...
Trang Duệ muốn suy nghĩ một chút, hơn một ức tài chính có thể nằm trong khả năng của hắn, nếu không có thì lão Tứ có khả năng giữ mạng được hay không?
Sau khi cúp điện thoại với Dương Vĩ, Trang Duệ thở dài, cũng mặc kệ hiện tại mấy giờ, trực tiếp điện thoại cho Hoàng Phủ Vân.
- Này, lão bản, ngài cũng quá chú ý, lúc chạy đi tìm thì không tìm được ngài, cũng không nên vào lúc này quấy nhiễu giấc mộng của người khác chứ!
Trong miệng của Hoàng Phủ Vân bực tức, nhưng nghe giọng nói của hắn, nghe thế nào cũng không giống như đang ngủ.
- Hoàng Phủ huynh, không phải tìm ngài, ngài ngủ tiếp đi, đem điện thoại cho Vân Mạn!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
20 chương
34 chương
22 chương
101 chương