Hoàng Kim Đồng

Chương 845 : Hoàng Tràng Đề Thấu

Sau khi Mạnh giáo sư nhìn thấy cửa đá, biểu hiện rất kích động, dùng tay vuốt ve đá trắng trơn bóng như ngọc, trong miệng thì thào lẩm bẩm: - Không thể ngờ được, không thể ngờ được a, đây là một phát hiện trọng đại của giới khảo cổ học a! - Lão sư, trong mộ thất này có đá trắng dùng làm cửa, đúng là chuyện bình thường mà. Trang Duệ nhìn thấy cảm xúc mà Mạnh giáo sư biểu hiện ra ngoài, đúng là khó hiểu, hắn đã du ngoạn qua mười ba lăng mộ của nhà Minh, mà cung điện dưới đất của lăng mộ, đều do đá trắng tạo thành, hơn nữa nội thất trong cung điện dưới đất, đều do đá trắng tạo thành. - Tiểu Trang a, ngươi... Ai, ngươi nên xem nhiều tư liệu khai quật mộ táng một chút a! Mạnh giáo sư đang hưng phấn, bị Trang Duệ là đệ tử thiếu kiến thức làm bừng tỉnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Trang Duệ, nói tiếp: - Đá trắng thời Hán chính là cẩm thạch thời nay, căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, đá trắng thời Hán này được khai thác ở phía nam vào đời Đường, mà tòa mộ thất này được tạo ra cách nay ít nhất là hai ngàn năm, ngươi hiểu chưa? Mạnh giáo sư nói lời này làm Trang Duệ bừng tỉnh đại ngộ, thời Đường cách nay đã hơn một ngàn năm, mà hai cánh cửa này xuất hiện, cách hữu ích cho lịch sử, đối với lịch sử đá trắng thời Hán, đã có kiểm chứng rất tốt, đây đúng là phát hiện trọng đại trong khảo cổ. Trang Duệ nhìn thấy Mạnh giáo sư đi tới khe hở giữa hai cánh cửa, không ngừng đánh giá, tiến lên nói ra: - Lão sư, có đoạn long thạch chắn ở trước cửa, chắc có lẽ không có cơ quan ám khí gì chứ? Trang Duệ đã dùng linh khí cảm ứng qua, từ lỗ khảm trên cửa đá, cũng không thấy có đoạn long thạch chắn ngang, hơn nữa hai bên cửa đá không có cơ quan gì. Nhưng phía sau của cánh cửa mộ thất này, Trang Duệ cảm giác được một cổ linh khí nồng đậm phi thường mãnh liệt, đây chính là nguyên nhân Trang Duệ mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng Trang Duệ muốn nhìn đồ vật bên trong là cái gì. - Chuyện này rất khó nói. Sau khi quan sát cửa đá trắng, Mạnh giáo sư nói ra: - Có lẽ nên trực tiếp mở cửa đá ra, tiểu Trang, ngươi khí lực lớn, lưu lại đẩy cửa, nhớ kỹ, sau khi mở cửa phải ngừng thờ, những người khác lui xa một chút, sau khi mở cửa ra, để cho không khí lưu thông mới được đi vào. Bởi vì mộ thất được vây kín nhiều năm, bên trong sẽ hình thành một ít khí độc, sau khi những tên trộm mộ thời cổ đại tới trộm mộ, không thể chờ được mà tiến vào, thường thường sẽ hít phải độc khí, sẽ bị độc khí công tâm mà chết. Hơn nữa có chút độc tố, cũng không phải dựa vào không khí truyền bá, sau khi nhiễm lên thân thể, đồng dạng gây ra bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Bởi vì những người kia sau khi tiến vào Kim Tự Tháp Ai Cập, thiếu hiểu biết mà chết, cho nên mới lưu truyền thuyết pháp nguyền rủa của Pha-ra-ông, là quỷ hồn của Pha-ra-ông lấy mạng bọn họ. Kỳ thật sau khi giải phẫu thi thể của những nhân viên khảo cổ tử vong, trong cơ thể của bọn họ trúng phải độc tố không biết tên, vô cùng có khả năng chính là độc khí bị phong kín quanh năm trong Kim Tự Tháp. Mạnh giáo sư dĩ vãng đi khai quật mộ cổ, phần lớn đều là những mộ bị trộm, không khí đã sớm lưu thông, cho nên có thể trực tiếp tiến vào trong mộ thất. Nhưng từ khi tiến vào mộ thất này tới giờ, còn chưa nhìn thấy bị người chạm qua, những đồ vật bên trong không ai biết, cho nên Mạnh giáo sư mới cẩn thận như thế, liên tục dặn dò Trang Duệ, mới dẫn người lui về phía sau. Đợi đến lúc bọn người Mạnh giáo sư lui ra khỏi cửa mộ thất, Trang Duệ nhìn cánh cửa đá, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đá, giống như mở một thế giới không ai biết, một thế giới mà vô số tên trộm mộ điên cuồng. Hai tay của Trang Duệ đặt lên đầu thú trên cửa đá, dùng sức đẩy một chút, từ hai miếng phù điêu long phượng trên cửa, phát ra tiếng vang răng rắc, từ từ mở vào trong, làm cho người ta khó ngờ là, cái cửa mộ đã hơn hai ngàn năm không mở ra, lại bị người ta mở dễ dàng như thế. Sau khi đẩy cửa ra, Trang Duệ nhanh chóng lui về phái sau, lúc rời đi, nương tựa theo ngọn đèn yếu ớt, nhìn thấy chính giữa một thất, có một tế đàn, mà không nhìn thấy quan tài như trong tưởng tượng. Sau khi đi qua cái bẫy rập kia, Trang Duệ đúng là không nhịn được, hé miệng hít vào một hơi, nhưng làm hắn kinh ngạc, hít một hơi này, hình như ẩn chứa mùi hương thơm ngát. - Móa, không phải trúng độc chứ? Trong lòng Trang Duệ sợ hãi kêu một tiếng, trong tiểu thuyết võ hiệp ghi lại, càng là kịch độc càng thơm, giống như hạc đỉnh hồng, đây chính là lợi khí giết người, không người nào chữa được.Ôm tâm tình lo được lo mắt, Trang Duệ lớn tiếng nói: - Lão sư, nhanh đi ra ngoài, bên trong có hương vị rất lạ, ta hoài nghi là độc khí... Dù nói thế nào, bản thân có linh khí hộ thân, có lẽ không sợ hãi, nhưng bọn người lão sư khó nói, nếu hôm nay đám trộm mộ đi tới đây, ngày mai cả thế giới khiếp sợ vì những tên trộm mộ chết hết. - Hương vị kỳ quái? Mạnh giáo sư sững sờ một chút, thân thể cứng lại, hỏi tiếp: - Là hương vị gì? Có hôi thối không? Trang Duệ nghe vậy lắc đầu, nói: - Không phải mùi hôi thối, mà là mùi thơm, đúng rồi, có mùi vị thơm ngát của cây cối, lão sư, trước nên lui ra ngoài, ai biết mùi vị kia có tràn ra đây không? - Thơm ngát? Mạnh giáo sư nghe Trang Duệ nói thế, đột nhiên con mắt mở lớn, thân thể động đậy, đi tới con đường, còn dùng sức ngửi ngửi, giống như muốn chứng thực hương vị mà Trang Duệ nói. - Sư huynh, ngài khuyên nhủ lão sư đi, ai, ta nói, ngài... Trang Duệ nhìn thấy cử động của Mạnh giáo sư, không khỏi chấn động, vội vàng bảo tiến sĩ Nhâm đi lên ngăn cản Mạnh giáo sư lại, lại phát hiện Nhâm Xuân Cường giống như Mạnh giáo sư, đều đi vào trong con đường này. - Ha ha, ha ha ha, tiểu Trang, không được, chúng ta phát hiện một cái mộ thất đời Hán khó gặp. Thời điểm Trang Duệ đang khó hiểu, bỗng nhiên Mạnh giáo sư cười ha hả, tiếng cười quanh quẩn thật lâu trong cổ mộ. - Đây không phải là độc khí, không nghĩ tới, không nghĩ tới... Sau khi nghe được mùi này, Mạnh giáo sư liền biết được, nhanh chóng đi vào con đường, đi tới đi lui trong mộ thất, thần sắc trên mặt cực kỳ hưng phấn, giống như trẻ lại hơn mười tuổi. Trang Duệ nghe thấy Mạnh giáo sư nói thế, biết rõ bản thân mình làm ra chuyện chê cười, hậm hực nói ra: - Lão sư, mùi hương này không phải là độc khí, nhưng tích lũy hơn hai ngàn năm của mộ thất, ngửi được cũng không tốt a! - Cho dù không tốt, nhưng cũng không đại hại, chúng ta chờ thêm một giờ nữa mới đi vào. Mạnh giáo sư hiển nhiên tâm tình phi thường tốt, không ngừng đi tới đi lui trong mộ thất, thấy Trang Duệ có chút khó hiểu, dùng cùi chỏ đụng đụng tay của tiến sĩ Nhâm, nói ra: - Nhâm ca, lão sư đang làm sao thế? - Hắc hắc, Trang Duệ, chúng ta phát hiện được cái mộ thất này đúng là khó có được, đây là một tòa mộ Hoàng Tràng Đế Thấu! Nhâm Xuân Cường còn muốn kích động hơn cả Mạnh giáo sư, hận không thể nhảy vào trong mộ thất, đây là mộ huyệt Hoàng Tràng Đề Thấu của nhà Hán, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy tận mắt lần nào. - Hoàng Tràng Đề Thấu? Trang Duệ nghe vậy sững sờ một chút, Hoàng Tràng Đề Thấu là một loại phương thức chôn cất, bắt đầu tại cổ đại, dùng rất nhiều trong thời Hán cực thịnh, sau nhà Hán rất ít dùng, chuẩn xác một chút, sau Tây Hán là thời Đông Hán, ít khi dùng tới. Hiện tại Trang Duệ đã biết rõ vì sao hai người hưng phấn, tuy trong nước Hoàng Tràng Đề Thấu đại mộ phát hiện rất nhiều, nhưng đều là thời Tây Hán, hơn nữa phần lớn đều bị trộm qua, cũng không còn nguyên vẹn. Nếu như tòa mộ táng này thật sự là Hoàng Tràng Đề Thấu, như vậy lịch sử đế vương cổ đại của nhà Đông Hán đã kiến tạo lăng mộ tại Đặng Sơn, đã phải sửa lại. - Đi, chúng ta đi vào xem! Gần đây Mạnh giáo sư nôn nóng bất an suốt một tiếng đồng hồ, dẫn đầu đi vào trong con đường, muốn làm rõ chủ nhân của mộ táng này là ai, có lẽ sẽ có đáp án được công bố. Cái gọi là... Hoàng Tràng Đề Thấu chính là vật liệu gỗ, toàn bộ đều là dùng gỗ cây Bách Mộc Phương lột vỏ, dùng gỗ màu vàng nhạt mà có tên là Hoàng Tràng. Hoàng Tràng Đề Thấu hợp lại, chính là gỗ Bách Mộc Phương đóng chung quanh quan tài gianh riêng cho đế vương sử dụng, đắp lên phía trên nắp hầm, giống như một căn phòng, bên ngoài còn có phòng. Sử dụng "Hoàng Tràng Đề Thấu" làm phương thức mộ táng, từ một phương diện nào đó nói lên thân phận và địa vị của chủ nhân, một phương diện khác cũng là có lợi cho quan tài, tránh bị hư hao. Căn cứ Hán đại lễ chế, Hoàng Tràng Đề Thấu gồm tử cung, tiện phòng, bên ngoài tàng quách cũng là một bộ phận trọng yếu của lăng mộ đế vương, nhưng nếu được triều đình ban thường đặc biệt, cũng chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sử dụng. Mà Hán Đại đại tướng Hoắc Quang sau khi chết, Hán Tuyên Đế "Ban cho tử cung, tiện phòng, Hoàng Tràng Đề Thấu một cỗ" mà danh tự "Hoàng Tràng Đề Thấu" cũng được ghi lại trong văn hiến, được ghi lại trong Hán Thư, Hoắc Quang Truyện. - Lão sư, hôm nay đã khuya, nếu không, ngày mai chúng ta đến nhé? Trang Duệ xem thời gian, bây giờ đã tới, cái bụng đói cồn cào không nói, cả ngày làm việc tốn sức, Trang Duệ cũng có chút mệt mỏi, tuy mộ táng Hoàng Tràng Đề Thấu đúng là hấp dẫn, nhưng cũng phải nghỉ ngơi chứ? Mạnh giáo sư nghe Trang Duệ nói thế, lắc đầu liên tục, mở miệng nói ra: - Không, hôm nay nhất định phải đi vào, tiểu Lưu, ngươi đi lên trên mang đồ ăn thức uống xuống, trời tối nên chú ý an toàn, bằng không bảo các đồng chí cảnh sát vũ trang đưa lều vải xuống đây cho chúng ta, buổi tối ta sẽ ở trong mộ thất. Trong mộ thất đêm tối và ban ngày cũng không có gì khác nhau, cũng có đèn chiếu sáng, mà trên Đặng Sơn phát hiện Hoàng Tràng Đề Thấu Hán, ý nghĩa cực kỳ trọng đại, giới khảo cổ học sẽ có nhiều thứ bị cải biến, cho nên Mạnh giáo sư đã không đợi được. - Chuyện này... Được rồi, ta cũng đi vào xem! Lão sư đã sáu mươi tuổi mà không kêu mệt như mọi người, Trang Duệ đương nhiên không có ý định nói thêm gì nữa, mấy người cầm đèn pin, cẩn thận từng li từng tí đi qua bẫy rập và thông đạo, đi vào trước cửa đá trắng. Cửa đá trắng trắng noãn như ngọc cũng không có vì thời gian trôi qua mà ảm đạm, dưới ánh đèn, đã lộ ra ánh sáng lóng lánh, mà đồ án long phượng trên đó, giống như sống lại. Mạnh giáo sư đi tuốt ra đằng trước, một cước bước vào trong mộ thất, đứng chắn ở trước mặt mọi người, đứng lại rất lâu làm cho nội tâm Trang Duệ ở phía sau ngứa ngáy, vội vàng từ đầu vai lão sư nhìn vào trong. - Bà mẹ nó, cái này chính là Hoàng Tráng Đề Thấu sao? Mượn ngọn đèn trong tay Mạnh giáo sư, Trang Duệ nhìn thấy một cảnh suốt đời khó quên. Đây là một tòa lầu cao gần năm mét, cái mộ thất này lớn nhỏ chừng một trăm mét vuông, ở chính giữa một thất, bày vô số ván gỗ, tất cả ván gỗ dưới ánh đèn đều có chút ố vàng. Trang Duệ không biết những ván gỗ là vật liệu gỗ, nhưng đứng ở trước cửa phòng, lỗ mũi ngửi được mùi hương thơm ngát, nhưng làm cho tâm thần của người ta chấn động, cảm giác mệt mỏi cũng tiêu tán không ít. Làm cho Trang Duệ rung động chính là những ván gỗ này bị phân giải thành cây gỗ, quy cách lớn nhỏ như nhau, rậm rạp chằng chịt xây dựng giống như thành lũy, một căn phòng cực lớn có cả nóc nhà.Ở trên đỉnh vách đá, ở trên đó điêu khắc mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, bên cạnh Hoàng Tràng Đề Thấu, mà có một chiếc xe ngựa bằng đồng xanh to lớn, trên xe còn có một tượng xa phu bằng gỗ, đột nhiên nhìn vào, giống như người thật. Mà phía sau của chiếc xe ngựa bằng đồng này có sáu tượng người lớn nhỏ, sắc mặt uy nghiêm, tay trái buông xuống, nhưng trên tay phải lại đang cầm đao và kiếm, giống như đang bảo vệ chủ nhân của chúng. Quay chung quanh Hoàng Tràng Đề Thấu, chính là đá trắng làm thành núi non, sông ngòi, chung quanh có thị nữ hộ vệ, toàn bộ đều là tượng gỗ, tướng mạo cực kỳ chân thật, màu sắc trên người thập phần tươi đẹp, trông rất sống động, đột nhiên nhìn vào, giống như một tiểu quốc. Trên vách tường bốn phía, có đặt hơn mười khỏa Dạ Minh Châu, tuy không rực rỡ óng ánh như mấy khỏa Trang Duệ tìm trên hải đảo, nhưng vẫn hoàn hảo suốt cả ngàn năm qua, chắc hẳn cũng không phải phàm phẩm. - Đây là... Mộ Tần Thủy Hoàng? Nhớ tới sử sách miêu tả mộ Tần Thủy Hoàng, trong miệng Trang Duệ ma xui quỷ khiến nói câu này, lập tức đưa tới vài ánh mắt khinh bỉ, mộ của Tần Thủy Hoàng đã sớm có khai quật, không phải tùy tiện phỏng đoán. - Trang Duệ, Tần Thủy Hoàng có Tam Tuyền, Hạ Đồng làm quách, Cung Quan làm quan tài, Kỳ Khí Dị Quái Tỷ Tàng Mãn Chi, dùng thủy ngân làm biển cả sông ngòi, bên trên có thiên văn, dưới có địa lý, dùng dầu cá mà làm đèn cầy, dùng minh đăng bất diện thắp sáng. Tiến sĩ Nhâm có trí nhớ vô cùng tốt, hắn đem tất cả những miêu tả của Tư Mã Thiên về lăng mộ Tần Thủy Hoàng nói ra một lần, nhưng hắn cũng bị tòa lăng mộ trước mặt làm cảm thấy khiếp sợ, sợ rằng chủ nhân của mộ thất này, trong nội tâm cũng có cách nghĩ giống như Tần Thủy Hoàng. Mạnh giáo sư đã đi vào trong mộ thất, yên tĩnh quan sát hình dáng sông ngòi và mặt đất, thật lâu sau, nói ra: - Đây là lăng mộ hoàng đế, các ngươi xem, người kia cầm binh khí đại tướng, còn có sông núi, chính là bản đồ đại Hán, dương quan cổ đạo, bên ngoài chính là thảo nguyên, toàn bộ đều thể hiện ra. Từ bài trí của mộ táng, đã có thể nhìn ra được thân phận của chủ nhân, trong mộ táng của hoàng đế sống thái bình, phần lớn đều là tượng thị nữ phóng túng, mà tướng quân và binh sĩ cầm vũ khí đứng canh gác, cũng đại biểu cho thân phận của hoàng đế hiếu chiến. Trong mộ táng có núi sông, hộ vệ cầm đao, đều nói rõ khi còn sống nhất định là hoàng đế khai cương hoàng thổ, đây chính là nguyên nhân mà Mạnh giáo sư nói thế. - Lấy hết những thứ ở giữa sơn thể ra, hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, những thứ chôn cùng tuyệt đối không ít, công trình lớn như vậy, chỉ sợ không có thời gian hai mươi năm tuyệt đối không làm được, rốt cuộc là vị hoàng đế nào đây? Mạnh giáo sư nhìn mộ thất trước mặt, lầm vào trầm tư. Quy mô của mộ thất vô cùng lớn muốn khai quật toàn bộ, tuyệt đối tốn nhiều nhân công, chỉ sợ tốn thời gian ít nhất cũng phải nửa năm trở lên, cho nên Mạnh giáo sư cũng không vội vã động thủ. - Lão sư, những tượng gỗ này, cần áp dụng biện pháp bảo hộ! Tiến sĩ Nhâm là người tình táo trước tiên, nói nhỏ vào bên tai của Mạnh giáo sư một câu! Nghe được lời này của Nhâm Xuân Cường, Mạnh giáo sư giống như tỉnh mộng, vội vàng nói: - A, đúng, đúng, tiểu Nhâm, ngươi chỉ huy bọn họ bảo hộ tượng gỗ. Bởi vì tiếp xúc với không khí bên ngoài, màu của tượng gỗ tối lại, hoa văn bên ngoài trở nên mỏng manh yếu ớt, màu sắc trên gốm sứ, hoa văn tróc ra, sắc thái mất đi, cũng trở nên không còn máu sắc. Bảo hộ màu sắc của tượng gỗ Tần Hán, đã từng là nan đề quốc tế, về sau thông qua thành phần tài liệu, công nghệ tiến hành xâm nhập vào nghiên cứu, các chuyên gia công bố ra cơ chế tổn hại màu của gỗ, lúc này mới cho ra phương pháp bảo hộ. Nhâm Xuân Cường cầm một thùng sơn, trong đó là chất lỏng sền sệt, sau đó quét lên người của tượng gỗ, chỉ có một biện pháp này, mới có thể bảo vệ được màu vốn có của tượng gỗ. Bởi vì trong mộ thất có quá nhiều tượng gỗ, Mạnh giáo sư cũng gia nhập vào, sáu bảy người làm việc suốt ba bốn giờ, mới xem như làm xông công việc, ngay cả đồ ăn tiểu Lưu mang tới cũng không kịp ăn. - Tốt, hôm nay tất cả mọi người vất vả, đi lên nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta tiếp tục! Mạnh giáo sư cũng lớn tuổi, sau khi bận việc, mệt mỏi đến nói cũng không ra hơi, Trang Duệ cũng ý thức được thường xuyên đi dã ngoại mà than khổ, hiện tại xem xem như biết thế nào là khổ. Tuy công tác khảo cổ này, có thể nhìn thấy cổ vật lịch sử trước tiên, nhưng cũng trả giá bằng vất vả, cũng vượt xa tưởng tượng của thường nhân. Sau khi trở về đỉnh núi, Mạnh giáo sư đem thành quả lần này, hướng tổng cục cổ vật quốc gia báo cáo, mộ thất quy mô lớn như vậy, so với những mộ thất phát hiện trong nước, cũng là số một, dùng kỹ thuật và lực lượng hiện tại của bọn Trang Duệ, cũng có chút đơn bạc. Mà lãnh đạo tương quan cũng ra chỉ thị, chậm nhất là ngày mai, sẽ tổ chức một đám chuyên gia đưa tới tiếp viện, điều này cũng làm cho Mạnh giáo sư than một tiếng, chỉ bằng vào mấy người bọn họ, chỉ sợ đến hai năm sau cũng chưa chắc để cho mộ thất này hiện ra thế gian. Sau khi mọi người lên núi, đã là trong đêm, vất vả lâu như thế, mỗi người đều mệt mỏi không chịu nổi, cũng không cách nào trở lại nhà của Trương lão đầu, dứt khoát rúc vào trong lều vải của các chiến sĩ cảnh sát vũ trang mà nằm ngủ. Tuy thời tiết tháng năm đúng là quá nóng, nhưng trên người của mọi người đang đắp lên một tấm vải trắng dùng để bao bọc cổ vật, nếu như có người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng đang trùm lên người chết, bởi vì mọi người nằm ngay đơ. - Lão yêu, ngươi ở địa phương nào? Tại sao không điện thoại cho ngươi được suốt hai ngày thế, đến tìm cũng không thấy người a? Trước khi Trang Duệ ngủ, có điện thoại về nhà, điện thoại của hắn mấy ngày nay không có nạp điện, sau khi gọi điện thoại về nhà xong liền tắt máy, lần này không đợi hắn tắt máy, Vĩ ca ở Trung Hải đã điện thoại tới. - Vĩ ca, ta đang đi làm việc, đang khai quật một cổ mộ đời Hán, ta nói với ngươi, trong mộ táng khó mà tin được a, ta xem nhìn thấy nó còn lớn hơn cả lăng mộ Tần Thủy Hoàng đấy! Trang Duệ nghe điện thoại biết là Dương Vĩ, cho nên có chút hưng phấn, tuy tốt nghiệp đã nhiều năm, nhưng tình nghĩa huynh đệ rất sâu, cộng thêm kích thích mấy ngày nay trong cổ mộ, Trang Duệ nói thao thao bất tuyệt trên điện thoại. - Lão yêu, trước đừng nói chuyện này, lão Tứ gặp chuyện không may, ngươi không biết à? Ngữ khí của Vĩ ca có chút sốt ruột, không đợi Trang Duệ giới thiệu xong hắn phát hiện ra cổ mộ độc nhất vô nhị, hắn đã cắt lời của Trang Duệ. - Lão Tứ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chết trên bụng của nữ nhân rồi? Trang Duệ đang nói chủ đề cổ mộ bị Vĩ ca cắt đứt, trong nội tâm rất là khó chịu. Lão Tứ thuộc về dạng người tiểu bạch kiểm ở Quảng Đông, thời điểm ở trường học gây tai họa cho không ít nữ sinh, ở Quảng Đông rất trụy lạc, bạn gái thay như thay áo, Trang Duệ đã sớm nói hắn sẽ chết trên bụng của nữ nhân. Lão Tứ tuổi so với Trang Duệ còn nhỏ hơn, cho nên gọi hắn là ca ca, ở trường học rất chiếu cố Trang Duệ, trừ lão đại ra, hắn và lão Tứ rất thân cận, lại nói Trang Duệ ở trường học không có tình cảm với ai, vẫn là lão Tứ gọi đi với gái. Hiện tại năm huynh đệ đại học, trừ lão Tứ không có kết hôn ra, mấy người còn lại đều có hài tử, mà mỗi lần hợp mặt bạn bè, luôn muốn lôi kéo Trang Duệ đi chơi gái. - Không phải, không có liên quan tới nữ nhân, lần này lão Tứ gây đại phiền toái. Vĩ ca nói có chút trầm thấp, hắn nói làm cho Trang Duệ ngồi dậy, nói ra: - Vĩ ca, cái gì đại phiền toái? Lão Tứ là Tất Vân Đào, trong nhà ở Quảng Đông rất có thể lực, cũng có giao du với đám người ở Hồng Kông tiến hành giao dịch lai vãng, tuy lúc đầu rửa tay lên bờ, nhưng trong giới hắc bạch ở Quảng Đông, cũng kết bạn không ít người. Nói như vậy, lão Tứ chỉ cần không phải buôn lậu hay giết người, tại Quảng Đông, không có người nào làm gì hắn, cho nên Trang Duệ nghe được Dương Vĩ nói, có chút giật mình. - Lão Tứ không biết đi đánh bạc lúc nào, có vài tháng ngâm mình ở Macao, bị cho vay nặng lãi bắt lại, thua không ít tiễn, hiện tại bị người ta chế trụ. - Cái gì? Trang Duệ nghe được Dương Vĩ nói, không khỏi đề cao âm thanh, làm cho mấy người nằm ngủ bên cạnh cũng tỉnh giấc, Trang Duệ vội vàng khoát khoát tay, sau đó đứng dậy đi ra một đoạn đường núi. - Lão Tứ từ khi nào nhiễm phải tật xấu như vậy? Trang Duệ có chút tức giận, hắn hận nhất chính là cờ bạc và ma túy, lần trước hắn đánh bạc trên thuyền chính là chuyện không trâu bắt chó đi cày, có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới thân huynh đệ lão Tứ lại nhiễm vào tật xấu này? Tục ngữ nói đánh bạc nhỏ là tình cảm, đánh bạc lớn là thương nhân, thân nhân bằng hữu đều nhuốm máu, không có thân tình với ai, bởi vì khi đi vào trong sói bạc, tâm tính sẽ biến đổi. - Ai biết là chuyện lúc nào, hiện tại đừng nói những chuyện này, nắm chặt thời gian cứu lão Tứ ra rồi nói sau. Vĩ ca cũng không giải nào giải thích tình huống cụ thể, từ khi tốt nghiệp, mấy huynh đệ cũng chỉ mới đoàn tụ với nhau một lần, từ lần trước bảo tàng của Trang Duệ khai trương mới lộ diện ra, đã rất lâu không tụ tập cùng một chỗ. Trang Duệ nghe được Vĩ ca nói thế, có chút không hiểu thấu, mở miệng nói ra: - Vĩ ca, việc này... Ngài và ta nói làm gì? Lão Tứ của cải cũng không tệ, xảy ra việc này, sao người nhà của hắn không hỏi? Thời điểm trong nhà lão tứ thập niên sáu mươi bảy mươi, đã bắt đầu chống đỡ thuyền buồm từ Hồng Kông buôn bán đồng hồ điện tử và quần jean các loại, hiện tại tập đoàn mậu dịch có quy mô vài tỷ, không đến nổi ngay cả tiền đánh bạc cầm không ra a? Trừ phi là nhà hắn không muốn bảo vệ hắn.