Hoàng Kim Đồng
Chương 233 : Chủ tịch
- Tiểu tử, lần đầu tiên đến Bắc Kinh à?
Sau khi Trang Duệ mua quà và bắt một chiếc taxi nói rõ địa chỉ cho tài xế, vị tài xế hơn bốn mươi tuổi thích nói chuyện lại dùng giọng Bắc Kinh để hàn huyên với hắn.
- Đúng vậy, đến thăm trưởng bối.
- Địa chỉ của cậu nếu là người bình thường sẽ không biết, vì nơi đó đã bị giải tỏa, chi để lại những tòa nhà tứ hợp viện lớn.
Bác tài trung niên dùng giọng hâm mộ nói, vài năm trước tình huống nhà ở trong Bắc Kinh quá căng thẳng, một căn tứ hợp viện nếu bị giải tỏa sẽ cho ra năm sáu gia đình, nếu mua nhà nhỏ thì mỗi người chỉ được vài mét vuông đất. Về sau Bắc Kinh chú ý đến việc xây dựng nhà lầu, chung cư, giá cả đền bù của nhà nước cũng tăng lên, vì vậy ai cũng vui sướng.
Nhưng rõ ràng là những căn nhà tứ hợp viện gần đây càng lúc càng ít, vì thế mà rất được coi trọng, gần đây lại ra đời luật bảo vệ di sản văn hóa, vì thế mà giá cả tăng cao chóng mặt, một căn nhà lầu mười tầng sợ rằng cũng không bằng giá một căn tứ hợp viện.
Có những công ty du lịch khôn khéo mở ra tuor du lịch chạy các ngõ phố, sắp xếp người mặc áo vàng kéo xe, mặt trước ghi là "Du lịch Đồng Du Bắc Kinh", mặt sau lại vết đại lý xe cùng với số điện thoại, nhưng chiếc xe kéo như vậy sẽ phục vụ du khách đi dạo khắp các ngõ hẻm trong thành phố.
Trong quá trình du ngoạn, mỗi khi đến một con đường thì những xa phu kia có thể giới thiệu đây là ngõ gì, chõ này có những người nơi nào đến định cư, có bao nhiêu căn tứ hợp viện ở đây, vì thế có thể thấy những căn nhà tứ hợp viện trở thành một điểm du lịch của Bắc Kinh.
Nhà của Cổ lão gia tử ở ngoài Tuyên Vũ Môn, cũng không cách quá xa khách sạn Trang Duệ đang trú ngụ, không mất quá nhiều thời gian thì bác tài đã đưa Trang Duệ đến một đầu hẻm, chỗ này không thể nào chạy xe vào.
Sau khi thanh toán tiền và bước xuống xe, Trang Duệ đi vào trong con hẻm, hai bên hẻm đều là những bức tường khá cao, có hơi cũ nát, đầu hẻm có một tấm biển, bên trên ghi là: "Không phải người cùng đơn vị thì xin miễn ghé thăm".
Trang Duệ đến có hơi sớm, vẫn còn chưa đến chín giờ, lúc này trong hẻm cũng có người ra kẻ vào, khi thấy Trang Duệ xách quà trong tay thì ánh mắt có chút cổ quái. Cũng may mà trước mỗi nhà đều có biển số nhà, Trang Duệ bước nhanh hơn, sau khi đi qua ba bốn cánh cổng thì cuối cùng cũng tìm được nhà của Cổ lão gia tử.
Trang Duệ nhấn chuông cửa, một lúc sau cánh cửa nặng nề được mở ra, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi thò đầu ra nhìn vật trên tay Trang Duệ rồi hỏi:
- Cậu tìm ai?
- Trang Duệ sao? Vào đi...
Trang Duệ còn chưa đáp lời thì âm thanh trong trẻo có lực của Cổ lão gia tử vang lên trong sân, lúc này người phụ nữ trung niên cũng mở rộng cánh cửa cho Trang Duệ đi vào.
Trang Duệ đi vào trong cửa lớn và hai mắt chợt tỏa sáng, bên trong nhà và bên ngoài con hẻm âm u là hoàn toàn khác biệt, ánh mặt trời chiếu vào những câu Hòe trong sân, bóng vàng rơi xuống đất thẳng tắp. Trong sân còn có vườn hoa, có đủ loại Đinh Hương, Hải Đường, những mùi hương nồng nàn truyền vào trong mũi Trang Duệ.
Trên chạc cây hòe còn có ba bốn lồng chim, vài con chim bên trong liên tục ríu rít.
Trang Duệ đánh giá bốn phía, phát hiện đông tây có hai gian, phía nam có một gian tạo nên tứ hợp viện, gạch tốt và cổ, mái ngói hơi cong, đi đến những gian phòng thì phải qua con đường xen kẻ vườn hoa, mỗi phòng đều có bậc thang phía trước, hai bên cửa chính được quét sơn đen, trên cửa có một cặp vòng tròn bằng đồng, còn có dán hai câu đối.
Ngoài mỗi gian phòng còn được bày những bồn cây lựu, thủy tiên, trúc đào, kim quế, ngân quế, chim quyên, tuy là mùa hè chói chang nhưng tứ hợp viện này lại bùng ra những luồng khí tức mát lạnh.
Cổ lão gia tử đang nằm trên một chiếc ghế, trong tay cầm một quyển sách, trước mặt là một chiếc bàn gỗ, trên bàn có một bộ dụng cụ pha trà, còn có vài món điểm tâm. Lúc này gió thổi nhè nhẹ làm những tán lá cây xào xạc trên đầu, ánh mặt trời chiếu lên người Cổ lão gia tử, thật sự giống như thần tiên.
- Tiểu Trương, lấy cho Tiểu Trang một cái ghế.
Cổ lão gia tử thấy người đến thật sự là Trang Duệ thì đứng ngay lên.
- Không cần, không cần, cháu tự mình lấy cho...
Trang Duệ đưa quà trong tay cho người phụ nữ trung niên, sau đó hắn đi sang phía bên kia lấy một chiếc ghế đi về phía bên này đặt xuống cạnh bàn gỗ.
- Bác Cổ, lại đến quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của bác, cháu thật sự xin lỗi.
Trang Duệ cũng không ngồi xuống ngay, hắn nhanh chóng cúi chào Cổ lão gia tử.
- Cậu nói gì vậy? Chính tôi ở một mình thì bình thường cũng quá ngán thanh tịnh, cậu cũng đừng đứng đó, mau ngồi xuống đi.
Cổ lão gia tử buông quyển sách trong tay xuống, sau đó châm trà cho Trang Duệ.
- Vị kia là...
- À, Tiểu Trương là bảo mẫu của tôi, bây giờ con cái đều đã lớn, cũng không có đứa nào tình nguyện ở lại trong ngôi nhà tứ hợp viện thế này.
Thật ra cũng không phải như lời của Cổ Thiên Phong, những cô con gái của lão rất hiếu thảo, chỉ là lão rất thích thanh tịnh, vì vậy mà đuổi con cháu ra ngoài, nhưng mỗi khi đến cuối tuần thì cả nhà thường tụ họp về đây.
- Chỗ này là rất tốt, cháu cảm thấy thoải mái hơn cả ở nhà lầu.
Trang Duệ cũng nói lời thật lòng, vì ở sâu bên trong con hẻm nhỏ nên sẽ không nghe thấy tiếng còi xe, nhà cũng yên tĩnh hơn, dù không có khoảng sân lớn như căn biệt thự của hắn ở Bành Thành nhưng cũng có ý cảnh rất tốt. - Được rồi, đừng nói những lời quá dễ nghe như vậy nữa, lấy phỉ thúy ra cho tôi xem nào.
Cổ lão gia tử ngày hôm qua nghe nói Trang Duệ mở nguyên thạch ra được một khối phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh, lão thật sự là chờ mỏi mắt. Vì loại cực phẩm phỉ thúy kia xưa nay chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, lão là người đắm mình trong nghành ngọc thạch vài chục năm nhưng số lần được thấy phỉ thúy đế vương lục thủy tinh là thật sự như đầu ngón tay.
Trang Duệ lấy từ trong cặp ra một hộp trang sức đưa cho Cổ Thiên Phong, đây là cái hộp lấy từ trong cửa hàng đá quý của Ổ Giai.
Cổ lão mở cái hộp ra, đặt viên phỉ thúy trong lòng bàn tay, lại thuận tay đeo kính, cẩn thận quan sát. Năm sáu phút sau lão mới cẩn thận thả khối phỉ thúy vào trong hộp trang sức.
- Sắc chính không tà, màu nước như suối nguồn, không có chút tì vết, quả nhiên là phỉ thúy đế vương lục thủy tinh. Rất tốt, thật sự rất tốt, Tiểu Trang, cậu thật sự quá may mắn...
Cổ Thiên Phong thở dài một tiếng, lão muốn khích lệ Trang Duệ vài câu nhưng lại tìm không đủ ý, vì thế chỉ có thể nói là may mắn, mà một lúc lâu sau lão cũng không thể nào tìm ra được từ ngữ nào khác để miêu tả vận may của Trang Duệ.
Truyện khác cùng thể loại
4498 chương
76 chương
14 chương
1629 chương
90 chương
30 chương
539 chương