Hoàng Kim Đồng
Chương 192 : Mao liêu lên giá, phong vân bùng nổ
Tên mâp nghe vậy thì cúi đầu suy tư rồi nói:
- Cậu Trang, khối mao liêu kia có biểu hiện thế nào thì tôi xem không hiểu, nhưng chuyện phỏng đoán lòng người thì cậu không bằng tôi.
- Tuy có không ít người nhìn trúng khối mao liêu kia nhưng tôi dám cam đoan giá cuối của nó sẽ không vượt qua con số bốn chục triệu. Ví dụ như vị giám đốc Hoa vừa rồi, ông ấy nhiều nhất chỉ có thể bỏ ra giá trên hai chục triệu, nếu nhiều hơn cũng sẽ bỏ qua, còn người khác, tôi thấy có lẽ cũng không còn mấy người có thực lực, vì vậy cậu cũng không cần đẩy giá lên đến năm chục triệu.
- Nhưng cậu đã nói cho anh Tống nhập bọn, tôi cũng không nói không đồng ý. Trước tiên cậu cứ gọi điện thoại cho anh ấy, nếu anh ấy cảm thấy hứng thú thì cứ sang đây, không cần đưa theo vị chuyên gia đổ thạch kia, cậu cũng không muốn chuyện này truyền ra ngoài đấy chứ?
Tên mập coi như nhìn thấu tâm tư của Trang Duệ, biết rõ chuyện này Trang Duệ không muốn xuất đầu lộ diện. Trước nay tên mập luôn cực kỳ linh mẫn với trực giác của người khác, hắn có thể cảm giác được mức độ yêu thích của người đối diện với một vật nào đó, những rung động và biến đổi trên vẻ mặt của đối phương sẽ tuyệt đối không tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Tất nhiên tên mập cũng chỉ cho rằng Trang Duệ và mình có chút linh mẫn đặc biệt với sự vật mà thôi, cũng không nghờ Trang Duệ trực tiếp dùng mắt nhìn vào thì tất cả mao liêu nguyên thạch đều bộc lộ rõ ràng.
- Anh Tống, anh còn ở hội trường không? Tôi có chuyện cần thương lượng với anh, anh đến khách sạn đi, đừng đưa người theo.
Trang Duệ bấm điện thoại của Tống Quân, mà Tống Quân cũng là người thành tinh, chỉ cần nghe Trang Duệ nói như vậy là nhanh chóng lấy cớ để thầy Bành tiếp tục ở lại hội trường đổ thạch, chính mình chạy xe đến khách sạn.
- Anh Mã, quả nhiên anh kéo Trang Duệ ra ngoài, vừa rồi tôi chớp mắt đã không thấy tiểu tử này rồi. Nói đi, có chuyện tốt gì sao?
Chưa đến mười phút sau thì Tống Quân đã xuất hiện, khi thấy Trang Duệ và tên mập ngồi cùng với nhau thì cũng không sinh ra cảm giác bất ngờ.
Trang Duệ nói đại khái vấn đề với Tống Quân, tất nhiên cũng chỉ là cái nhìn hữu quan về khối mao liêu, hắn nói mình có cảm giác không sai, còn Tống Quân có tin hay không cũng mặc kệ, dù sao thì hắn cũng đã nói ra, có gia nhập vào hay không thi đó là chuyện của Tống Quân.
Tống Quân sau khi nghe xong thì suy xét một lúc, cuối cùng mới mở miệng nói:
- Tôi cũng có ý với khối mao liêu kia, dựa theo ý nghĩ của tôi thì ba chục triệu là có thể mua được, nhưng nếu hai người đã liên thủ thì tôi cũng bỏ ra một tay. Được, tiểu đệ, xem như đại ca đây quan tâm đến cậu cũng đáng, việc này còn nghĩ đến tôi, cứ tính cho tôi một phần, chúng ta nói cụ thể một chút...
Nếu Tống Quân đã quyết định gia nhập thì mọi người bắt đầu thương lượng đến quá trình nâng giá đấu, lúc này biểu hiện của tên mập thật sự làm cho Tống Quân phải lau mắt nhìn. Thì ra cả ngày hôm qua tên mập đều quan sát khối mao liêu kia, những kẻ nào đã xem qua, có cơ hội cạnh tranh hay không thì tên mập biết rất rõ, lúc này hắn lấy ra phân tích rất rõ ràng.
Cuối cùng ba người quyết xác định khi cạnh tranh đấu giá vì đảm bảo không tổn hao quá nhiều mà đặt giá thấp nhất là ba mươi sáu triệu, mỗi người bỏ ra mười hai triệu, do Tống Quân trả giá, nếu có mở đá ngay tại hiện trường thì Trang Duệ cũng không ra mặt mà giao hết cho hai người này.
Sau khi bàn luận xong thì Tống Quân lấy ra giấy bút viết ra ba phần hiệp nghị, đợi mọi người ký tên vào. Tuy phần hiệp nghị này không có đủ hiệu ứng pháp luật, nhưng với quan hệ giữa ba người, Trang Duệ cũng không có gì cần lo lắng.
Nhóm Trang Duệ dùng cơm ở khách sạn, lại tìm một ngân hàng để Trang Duệ và tên mập chuyển mười hai triệu sang cho Tống Quân.
Sau khi sự việc xong xuôi thì nhóm người đi về hội trường đổ thạch, Trang Duệ chỉ muốn đi dạo, Tống Quân nói: - Khối mao liêu kia không nên trả giá quá sớm, nếu không sẽ bị người ta ngăn đón. Mười hai giờ trư mai sẽ kết thúc đấu giá, đến mười một giờ năm mươi thì tôi sẽ đặt giá. Trang Duệ, cậu còn nhìn trúng khối mao liêu nào không? đến lúc đó tôi cũng có thể đặt giá giúp cho cậu.
Nguyên nhân Tống Quân đặt câu hỏi như vậy vì đấu giá ở đây không phải thích thì cứ lên tiếng, chỉ có những thành viên có tư cách được hiệp hội ngọc thạch chứng nhận mới có thể đặt giá đấu, những người này đều có một tài sản trong hiệp hội, không sợ bỏ chạy mất.
- Anh Tống, cũng không làm phiền anh nữa, nếu có nhìn trúng mao liêu thì tôi sẽ cố sức ra tay cẩn thận, hai anh cứ bận rộn đi.
Trang Duệ đã sớm nghe nói những người đến tham gia hộ chợ lần này đều phải giao nộp một số tiền vào cho hiệp hội, như vậy mới được trả giá.
Khi đi vào khu thầm tiêu thì Trang Duệ lại thấy được khối mao liêu của Lôi Lôi, hắn suy nghĩ một chút rồi ghi chép lại, sau đó hắn sẽ cho giá đấu là một trăm hai chục ngàn, vì nếu Lôi Lôi không thuyết phục được người nhà, Trang Duệ cũng không muốn khối mao liêu này rơi vào tay người khác.
Khu vực mao liêu bán đổ thầm tiêu thật quá đông, mà giá đấu của những mao liêu có của sổ sắc xanh lại rất cao, Trang Duệ có nhìn trúng một khối mao liêu nhưng thấy không có lợi nhuận, vì vậy mà đi một vòng rồi tiếp tục quay về khu mao liêu toàn đổ.
Mao liêu toàn đổ không có quá nhiều biểu hiện, được đặt ở khắp các ngỏ ngách.
Mao liêu toàn đổ thầm tiêu cũng không có nhiều người chọn lựa, chỉ có mười mấy người mà thôi, những người này chỉ sợ cũng chỉ có cùng mục đích với Trang Duệ, đó chính là tìm vận may. Những thương nhân ngọc khí thật sự sẽ đến đánh cuộc với mao liêu bán đổ, khi mao liêu mở cửa sổ và có biểu hiện bộc lộ trước mắt thì tính rủi ro sẽ giảm, thường sẽ cho ra phỉ thúy.
Tuy khu vực mao liêu toàn đổ ít người nhưng Trang Duệ đi lại xem xét với tốc độ chậm hơn vừa nãy rất nhiều, vì hắn không chỉ dùng linh khí để xem xét bên trong có phỉ thúy hay không, đồng thời còn phải quan sát và ghi lại những biểu hiện vỏ ngoài của nó.
Vì những mao liêu toàn đổ quy định mức giá đấu thấp nhất chính là căn cứ vào những hoa văn lớp vỏ bên ngoài, Trang Duệ phải nhớ kỹ những biểu hiện của mao liêu có chứa phỉ thúy.
Những mao liêu thầm tiêu này đều có biểu hiện lớp vỏ là rất tốt, vì vậy nên chủ nhân của nó mới lựa chọn đưa mao liêu vào làm hàng thầm tiêu, Trang Duệ phát hiện tỉ lệ có phỉ thúy ở những mao liêu toàn đổ nơi này là khá lớn, hắn mới xem qua bốn năm mươi khối mao liêu toàn đổ nhưng bên trong lại có hơn hai mươi mao liêu có phỉ thúy, phẩm chất cũng không tương đồng, như vậy thì xác xuất ra phỉ thúy cao hơn ở cửa hàng rất nhiều.
Nhưng mao liêu có biểu hiện tốt thì giá cả cũng không thấp, có vài khối mao liêu mà phỉ thúy bên trong còn có giá cả thấp hơn cả giá đấu bên ngoài. Cuối cùng Trang Duệ chỉ có thể tìm những mao liêu có lớp vỏ bên ngoài biểu hiện kém hơn, chỉ như vậy thì giá cả mới rẻ hơn.
Tuy tốc độ xem xét mao liêu của Trang Duệ là rất nhanh nhưng muốn xem hết mao liêu toàn đổ cũng đã đến gần sáu giờ, sắc trời đã tối, hội trường cũng sắp đóng cửa. Hắn vội vàng ghi nhớ những khối mao liêu có phỉ thúy, sau đó cùng Chu Thụy và Tiểu Bạch Sư rời khỏi hội trường.
Sau khi trở lại khách sạn thì Trang Duệ phát hiện nhóm Dương Vĩ vẫn chưa về, sau khi cùng nói chuyện điện thoại với Tống Quân, biết Tống Quân đến với bạn ở Nghiễm Châu, tên mập họ Mã thì có mỹ nhân làm bạn nên hắn cũng không đến quấy rầy. Hắn và Chu Thụy dùng cơm đơn giản, sau đó đi vào gian phòng của mình.
Trưa mai sẽ mở đấu giá, lúc này trên quyển vở của Trang Duệ đã được ghi hơn ba trăm khối mao liêu có phỉ thúy, mà hắn cũng đã làm phân loại những khối mao liêu này.
Những mao liêu trong quyển sổ này của Trang Duệ đều được hắn dùng ký hiệu để đánh dấu, căn bản có người nhặt được quyển sổ cũng không thể hiểu gì.
Trong số mao liêu mà Trang Duệ ghi chép lại có ba mươi sáu khối có cấp băng, màu xanh nhạt bắt mắt. Có năm mươi khối mao liêu kém hơn một chút, màu sắc nhạt hơn với cấp phù dung, còn lại thì đều là cấp đậu, xanh vàng, xanh đỏ. v. v. Tuy có không ít tinh phẩm nhưng Trang Duệ thật sự không có hứng thú với những phỉ thúy hỗn tạp, vì vậy mà số mao liêu hắn chú ý đến chỉ có khoảng một trăm mà thôi.
Ngoài những mao liêu cấp băng và phù dung, còn có mười phỉ thúy vô sắc, dù không có màu xanh nên giá cả thấp hơn nhưng những sản phẩm trang sức vô sắc lúc này cũng rất được hoan nghênh, nếu như đạt đến cấp thủy tinh thì càng là xa xỉ.
Thứ làm cho Trang Duệ thật sự coi trọng chính là ba khối mao liêu có phỉ thúy màu xanh và cấp bậc thủy tinh, ba khối mao liêu này cũng không lớn, chỉ vào khoảng mười lăm mười sáu kg, to hơn quả bóng rổ một chút, phỉ thúy bên trong được hai ba kg.
Số lượng tuy không nhiều nhưng phỉ thúy trong ba khối mao liêu kia đều có thể coi là cực phẩm, phỉ thúy xanh cấp thủy tinh nếu làm ra trang sức thì giá trị phải vài triệu. Trang Duệ phán đoán sơ lược, phỉ thúy trong ba khối mao liêu kia phải có giá trên năm triệu.
Nhưng ba khối mao liêu đó có hai khối có biểu hiện quá tốt, hoa văn có thể thấy rõ, màu xanh từ sâu trong làn da cũng được thấy rõ, nhưng giá đấu thấp nhất lại khá cao, đều trên một triệu một trăm ngàn, Trang Duệ tin chắc sé có nhiều người quan tâm đến, vì vậy cũng không tin mình có thể nắm bắt được.
Khối mao liêu còn lại có biểu hiện bình thường, tuy có chút hoa văn nhưng sẽ không có mấy ai chú ý, giá đấu thấp nhất là hai trăm ngàn, mục tiêu chủ yếu của Trang Duệ chính là khối mao liêu này.
Dựa theo phán đoán của Trang Duệ thì khối mao liêu này sẽ không có mấy người chú ý, nhưng cũng phải suy xét đến đám người muốn tìm vận may và mao liêu giá rẻ. Vì vậy mà sau khi suy xét mãi, hắn quyết định nâng giá có thể mua lên đến ba trăm ngàn, như vậy cũng sẽ không quá cao để cho chủ nhân của mao liêu ra tay ngăn đón, cũng không quá thấp để người ta mua mất.
Còn hai khối mao liêu biểu hiện tốt bên trên thì Trang Duệ quyết định bỏ ra hai triệu sáu để mua, đó là giá tốt nhất, nếu không được cũng không sao, dù sao thì những thứ tốt trên đời này cũng không thể nào cứ thuộc về mình.
Sau khi quyết định giá cả cho ba khối mao liêu kia, Trang Duệ đặt tất cả tinh lực lên những khối mao liêu có phỉ thúy vô sắc cấp băng, công việc này rườm rà hơn xem xét mao liêu, không những phải định giá đựa vào biểu hiện của mao liêu, còn phải suy xét ý nghĩ của đám người sẽ trả giá. Nếu không phải sợ tiết lộ bí mật về cặp mứat, Trang Duệ thậm chí sẽ kéo tên mập qua, vì người này cực kỳ hiểu sâu tâm lý con người.
Trước mười hai giờ trưa mai thì Trang Duệ phải làm xong tất cả công tác định giá, lúc này hắn đang bận rộn túi bụi, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
- Ủa, các anh không phải là đi tắm nước nóng à? Sao bộ dạng giống như bị rừng rậm tàn phá như thế?
Trang Duệ mở cửa ra xem, thì ra là nhóm Dương Vĩ đã quay lại, nhưng buổi sáng xuất phát rất tinh thần, đến bây giờ lại giông như tàn binh bạ tướng, ngoài Lão Tứ thì vẻ mặt ai cũng tái nhợt, bội dạng như không đủ chất dinh dưỡng.
Buổi sáng đám người này không cho Trang Duệ đi theo, tất nhiên bây giờ lời nói của Trang Duệ sẽ không dễ nghe, đám người Dương Vĩ nghe thấy vậy thì trừng mắt rồi dựng thẳng ngón giữa đi về phòng mình, chỉ có Lão Tứ có vẻ có tinh thần, hắn tiến vào trong phòng của Trang Duệ.
Trang Duệ nói vài câu với Lão Tứ mới biết, thì ra bọn họ đi theo một đoàn lữ hành, buổi sáng là thám hiểm hang động, cực kỳ mệt mỏi, sau đó là phiêu lưu trên dòng nước xiết, Lão Tam bị lật bè đến khốn khổ, tuy buổi chiều được tắm nước nóng nhưng cũng không quá mức hồi phục lại.
- Tứ ca, có chuyện gì sao?
Lão Tứ tất nhiên biết rõ trò này, vì vậy mà buổi sáng không đi thám hiểm, vì thế bây giờ tinh thần mới sáng lán, nhưng hắn lại ở lỳ trong phòng của Trang Duệ mà không đi ra, điều này làm cho Trang Duệ có chút kỳ quái.
- Lão Yêu, hôm nay chúng tôi đã hợp kế, vì thể hiện sự quan tâm của tổ chức mà quyết định tìm cho cậu một cô gái để kết thúc kiếp sống xử nam, tôi sẽ đưa cô ta đến, cậu thấy thế nào?
- Anh nói gì? Thôi khỏi, đau chết tôi...
Lão Tứ nói làm cho Trang Duệ đang châm trà mà tay run lên, có vài giọt văng vào tay làm hắn gào lên đau đớn.
- Này, không đến mức hưng phấn như vậy chứ?
Lão Tứ cười dâm đãng nói.
- Được rồi, Tứ ca, đừng nói giỡn nữa...
Trang Duệ nhớ đến người phụ nữ sau lưng Lão Tứ vào buổi sáng, trong lòng không khỏi nóng lên, nhưng hắn lại nghĩ rằng đó là xe công cộng, ai có tiền cũng có thể lên xe, điều này làm ngọn lửa trong lòng hắn cũng tắt ngúm.
- Ai nói giỡn với cậu, tôi nói thật, tôi tuyệt đối muốn tìm cho cậu...
Lão Tứ dùng giọng chăm chú nói.
- Ngài cứ tự giữ lạ cho mình hưởng đi, tôi rất bận, đúng rồi, ngày mai đưa tiễn nhóm Nhị ca, nhiệm vụ đó giao cho anh, tôi còn phải đến hội trường đấu giá mao liêu.
Sau khi tiễn chân Lão Tứ và trị liệu vài vết bỏng, Trang Duệ lại vùi đầu vào phân tích tính toán mao liêu, may mà hắn cũng hiểu được vài vấn đề nhưng cũng phải bận rộn đến hai giờ sáng mới định giá được tất cả số mao liêu mà mình chọn.
Mọi người đều biết mua mao liêu thầm tiêu cũng có rủi ro quá lớn, một là nhiều người cùng đấu giá, hai là chủ nhân ra tay ngăn đón mao liêu của mình.
Trang Duệ cũng là như thế, hắn tổng cộng chuẩn bị mua vào năm mươi ba khối mao liêu, cần bỏ ra hơn mười một triệu, hầu như chỉ thiếu một chút nữa sẽ bằng số tiền mà Trang Duệ đã đưa cho Tống Quân để chuẩn bị liên hợp mua khối mao liêu khổng lồ.
Tất nhiên còn phải trả tiền thuế, chính là một trệu một trăm ngàn, nhưng dưa theo phỏng đoán của Trang Duệ, mình có thể mua được ban mươi ba khối mao liêu như vậy đã cực tốt.
Sáng sớm hôm sau Trang Duệ rời khỏi giường mà hai mắt đỏ hồng, hắn cùng Nhạc Kinh và Lão Tam uống trà ăn sáng, sau đó mọi người lưu luyến chia tay. Lão Tứ sẽ đưa bọn họ ra sân bay, Trang Duệ thì chạy đến hội trường đổ thạch, hắn phải ở đây để chuẩn bị đưa ra giá của những khối mao liêu mà mình nhìn trúng.
Hôm nay người đến nhiều hơn hai ngày trước, tuy ban tổ chức và nhân viên ngân hàng mở ra hơn mười quầy tiếp nhận nhưng Trang Duệ vẫn phải xếp hàng cả giờ mới đến lượt. Hắn giao nộp số tiền mười một triệu một trăm ngàn và những số liệu của mao liêu, sau đó mới nhận được một bảng số.
Trang Duệ thấy còn ba giờ nữa mới đến thời điểm đấu thầu thì đi đến quầy hàng của Dương Hạo, vì hôm qua sau khi vè khách sạn hắn đã nhận dược điện thoại của nàng, đó là có đá mới về, Trang Duệ có thời gian thì đến xem.
Nhưng khi đi được nửa đường thì điện thoại vang lên, Tống Quân gọi đến nói có việc gấp cần thương lượng, gọi Trang Duệ đi ra cổng, vì vậy hắn chỉ có thể quay đầu đi ra.
- Anh Tống, có chuyện gì sao? Hôm qua chúng ta chưa nói rõ à?
Trang Duệ đến cổng thì phát hiện tên mập và Tống Quân đang chờ.
- Sự việc có biến, chỉ sợ giá đấu phải điều chỉnh.
Tống Quân nói làm Trang Duệ ngây người ra.
Trên tay Trang Duệ sở dĩ cũng không còn quá nhiều tiền, hắn dám bỏ ra mười một triệu để chuẩn bị mua mao liêu thầm tiêu cũng vì trước đó đã cùng tên mập và Tống Quân cùng hợp tác, mao liêu kia nhất định sẽ được mở ngay tại chỗ, vì vậy mà tài chính có thể thu về ngay. Bây giờ hắn nghe nói sự việc có biến thì thật sự không khỏi sốt ruột.
Tất nhiên nếu không thể mua được mao liêu, Tống Quân cũng sẽ trả về mười hai triệu cho Trang Duệ, nhưng như vậy sẽ coi như mất đi một cơ hội kiếm tiền khó có được.
Khi thấy bộ dạng gấp gáp của Trang Duệ thì tên mập cười ha hả nói:
- Cậu Trang, không cần gấp, biến hóa này chưa chắc là chuyện xấu, nhưng giá đấu mà chúng ta định ra trước đó cần phải tăng thêm.
- Trước tiên nói xem có chuyện gì xảy ra? Nếu giá đấu tăng lên thì nguy hiểm cũng lớn hơn.
Trang Duệ không biết có chuyện gì xảy ra, có gì biến hóa?
- Chúng ta sang bên kia trò chuyện.
Tống Quân thấy nhóm ba người và một con chó Ngao Tây Tạng đứng trước cổng thật sự quá thu hút, vì vậy mà đi vào khu nghỉ ngơi được thiết lập trong hội trường.
Tống Quân đánh giá bốn phía, khi thấy không có người ngoài thì mới khẽ nói:
- Ngày hôm qua tôi từ miệng một người bạn mà biết được quân đội của Myanmar hôm qua đã đạt thành một hiệp nghị ở Yangon, đó chính là nghiêm khắc khống chế cửa ra vào của nguyên thạch, các mỏ mao liêu dù là mới hay cũ đều phải thống nhất đưa đến Yangon để bán ra.
Lần này chính phủ Myanmar hạ quyết tâm, nếu tất cả mao liêu không thông qua hội chợ đổ thạch Yangon thì sẽ đều coi là hàng buôn lậu, sau khi bắt được sẽ xử lý nặng. Chỉ sợ tin tức này truyền đến thì giá cả mao liêu sẽ tăng mạnh.
- Này anh Tống, chỉ là việc này mà làm tôi giật cả mình, tin tức này thì có là gì, phía Myanmar không phải luôn khống chế đầu ra của mao liêu sao? Chúng ta bên này vẫn phát triển tốt, không có gì là không được.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
20 chương
34 chương
22 chương
101 chương