Hoàng Kim Đồng

Chương 191 : Mao liêu lên giá, phong vân bùng nổ

- Giám đốc Hoa, lời này của anh rõ ràng là đang mắng người, người nào không biết anh có nhiều tiền và ném vào trong trò bóng đá? Thứ đó là túi không đáy, Tiểu đệ đây thật sự không so nổi. Vị giám đốc họ Hoa kia nghe được lời của tên mập thì tỏ ra không làm gì được, hắn nói: - Anh cho rằng tôi ném tiền xuống nước chơi sao? Anh là người có chiếc mũ phát triển kinh tế, anh không cho ra chút tiền thì người ta lại cho rằng keo kiệt? Đừng làm khó nhau như thế. Giám đốc Hoa lên tiếng khá trực tiếp, có lẽ vì cũng không có liên hệ với đám người trong nghành này. Trang Duệ cũng không thích xem bóng đá nhưng cũng bị ảnh hưởng vì hai năm trước nước mình có tiến vào World cup, ít nhiều cũng biết một chút tin tức. Bây giờ đầu tư vào bóng đá trong nước căn bản chỉ là đốt tiền, vì trình độ bóng đá quá kém nhưng đám cầu thủ lại có bệnh ngôi sao, cả ngày cầm lương cao hô hào vượt ra châu Á, nhưng nghe nói năm nay thi đấu vòng loại World Cup thì tắt lửa ngay. - Anh nói quá đúng, tôi chỉ là một gã nhà quê mở lò than, cả ngày chỉ có thể tài trợ và quyên tiền, tôi cũng vất vả lắm mới kiếm được vài đồng chứ? Tên mập thật sự đồng cảm và nói lời bực tức. - Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người biết nhau, đây là lãnh đạo một xí nghiệp nổi tiếng ở Sơn Đông... Sau khi nghe tên mập giới thiệu thì Trang Duệ thấy người đối diện có hơi quen, thì ra đã từng gặp qua trên tivi vài lần. Đây là một lãnh đạo của tập đoàn ở Sơn Đông, sản nghiệp của công ty rất rộng, vài năm trước còn đầu tư một đội bóng, cũng có tiếng trong nước. - Đừng nghe tên mập kia nói bừa, tiểu huynh đệ, cậu là người trong nghề, cậu nói xem khối mao liêu này thế nào? Chúng tôi chỉ là người thường mà thôi. Giám đốc Hoa có thái độ bình thản với Trang Duệ, cũng không kiêu căng, xem ra người này địa vị càng cao thì càng khéo, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với những ông chủ lắm lời mà Trang Duệ từng biết. Trang Duệ thật sự không thể nào chịu nổi ba từ người trong nghề, vì vậy vội vàng từ chối: - Giám đốc Hoa, ngài đừng nghe anh Mã nói lung tung, tôi làm gì mà là người trong nghề? Nếu so với vị chuyên gia ở bên cạnh anh thì kém xa lắc, chúng ta trước tiên nghe anh ấy nhận xét cái đã, thế nào? Người đàn ông ở bên cạnh giám đốc Hoa thấy Trang Duệ nói như vậy thì thạt sự khá hưởng thụ, hắn nhìn ông chủ của mình và nói: - Khối mao liêu này có tính đánh cuộc là rất lớn, bên trong chắc chắn có phỉ thúy, hơn nữa nhìn vào màu sắc hoa văn thì từ trắng thành đen, có thể là hình thành phỉ thúy sậm màu. Từ điểm này có thể nói phẩm chất của phỉ thúy bên trong sẽ không thấp, nếu không thì sẽ chẳng thể nào đặt giá khởi điểm cao như vậy. - Bây giờ điều khó kết luận chính là phỉ thúy bên trong khối mao liêu này có thể tích thế nào, nếu quá nhỏ thì chỉ có thể là đế vương lục, lợi nhuận không cao, tính đánh cuộc là quá lớn. Vị chuyên gia mà giám đốc Hoa mang đến rõ ràng cũng không quá coi tọng khối mao liêu này, nhưng lời nói rõ ràng lại muốn người ta bỏ cuộc. - Cậu Trang, cậu xem thế nào? Tên mập họ Mã nhìn Trang Duệ rồi hỏi. - Tôi còn phải xem lại, lúc nãy chưa nhìn kỹ. Trang Duệ cũng có chút tò mò với khối mao liêu, vì vậy mà ngồi xuống đối diện với mặt cửa sổ được mở, dùng linh khí nhìn vào. Trang Duệ đã biết trăm ngàn lần dùng linh khí trong mắt để nhìn thấu vật phẩm, nhưng lần này khi linh khí xuyên qua lớp ngoài cùng để nhìn được tình huốn bên trong thì hắn thật sự ngây cả người. Sâu bên trong khối mao liêu hơn mười centimet hiện lên trước mắt Trang Duệ, nơi đó giống như có một vùng ánh sao, màn đêm trong suốt, đầy ánh sáng, lại có rất nhiều áng mây... - Cái này... Tất cả đều là phỉ thúy sao? Sao có thể? Người ngoài chỉ thấy Trang Duệ ngồi chồm hổm quan sát mao liêu, nhưng thật sự không thể thấy rõ sự rung động trong lòng hắn vào lúc này. Trang Duệ thấy khối mao liêu phỉ thúy lớn nhất cũng chính là thứ mà mình cắt đá và bán cho Hứa Chấn Đông vào ngày hôm qua, nhưng khối mao liêu lúc này lớn hơn khối mao liêu trước đó cả vài chục lần, hơn nữa độ trong chỉ hơn chứ không kém. - Cấp băng, nhất định là phỉ thúy cấp băng. Phỉ Thúy trong mao liêu xuất hiện trước mắt Trang Duệ, rất tinh khiết và cực kỳ mịn, vì vậy hắn có thể đoán được nó tuy không phải là cực phẩm cấp băng nhưng ít nhất cũng là loại thượng phẩm. Điều đáng tiếc duy nhất chính là khối phỉ thúy bên trong lại chia thành hai màu, xanh da trời và xanh nhạt, hơn nữa hai loại màu sắc này lại pha trộn vào nhau, lốm đa lốm đốm, cũng không tập trung. Vì vậy mà lúc đầu Trang Duệ đưa mắt nhìn thì sinh ra cảm giác như lạc chân vào tinh không. - Phỉ Thúy phiêu hoa cấp băng? Một danh từ chợt hiện lên trong đầu Trang Duệ, đây là những gì mà hắn biết được vào vài ngày trước khi đi theo học hỏi tri thức về ngọc thạch của Cổ lão gia tử, hắn cũng được thấy một món hàng của Cổ lão, nó là phỉ thúy phiêu hoa. Đây là loại phỉ thúy mà những năm qua được tiêu thụ rất tốt, đặc biệt là làm ra vòng tay và vật trang sức, giá trị rất xa xỉ. Phỉ Thúy phiêu hoa cấp băng thường có hoa màu xanh lam hoặc xanh lục, bình thường hoa đều phân tán hoặc có hình dạng bụi cỏ phân bố bên trong, hình dạng không cùng, giá cả cao thấp khác nhau. Nếu những ngọc thạch không đạt đến cấp băng thì rơi xuống hàng ngũ ngọc khí kém, giá cả rất thấp nhưng độ trong suốt cao. Nếu có thẻ chạm trổ tốt phỉ thúy phiêu hoa, như vậy sẽ nổi tiếng trong hàng ngũ chế tạo trang sức phỉ thúy. Trang Duệ biết rõ chạm trổ phỉ thúy phiêu hoa cần tay nghề tương đối cao, vì màu sắc của nó không phải là duy nhất, hoa ở bên trong phỉ thúy có nhiều hình dạng, vị trí, sắc thái, tạo nên ảnh hưởng rất lớn với giá trị của vật phẩm được tạo ra. Ví dụ trong tay của Cổ lão gia tử có một tượng phật nhỏ bằng phỉ thúy phiêu hoa, theo lời của Cổ lão thì thứ này gọi là "Phiêu Hoa Phiêu Đỗ Tử", nhìn thì thấy rất đẹp, màu sắc rất tốt, độ trong cao, nếu bán ra thị trường thì ít nhất cũng với giá hai ba trăm ngàn. Tất nhiên nếu để cho phiêu hoa có vị trí không tốt như đầu hoặc mặt phật, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan, giá trị sẽ giảm bớt rất nhiều. Bây giờ trên thị trường phỉ thúy thì phiêu hoa Quan Âm cũng rất được ưu ái, Cổ lão gia tử có hình ảnh của một phiêu hoa Quan Âm. Chỉ từ tấm ảnh mà Trang Duệ cảm giác được trên thân Quan Âm có từng sợi phiêu hoa, làm người ta sinh ra cảm giác như quần áo của tiên, cực kỳ tinh xảo. Những năm qua thị trường phỉ thúy liên tục ấm lên, giá cả phỉ thúy phiêu hoa cấp băng cũng liên tục tăng vọt, bây giờ một cái vòng tay phỉ thúy phiêu hoa cấp băng cũng có giá trên năm chục ngàn. Khối mao liêu khổng lồ kia có thể lấy ra ít nhất là một trăm kg phỉ thúy phiêu hoa, hơn nữa những phần ngoài lớp vỏ đều cho ra phỉ thúy cấp băng rất xa hoa. Trang Duệ đánh giá sơ lược, phỉ thúy trong khối mao liêu này nếu như được tạo hình thành vật trang sức, giá trị của nó phải hơn trăm triệu, chỉ cần bán đi những vật phẩm trang sức phụ cũng có hơn năm chục triệu. Phát hiện này làm cho trống ngực Trang Duệ thật sự đập mạnh hẳn lên, nếu nói không động tâm thì thuần túy chỉ là vô nghĩa, nhưng khi nghĩ đến số tiền trong tay mình lúc hiện tại thì hắn thật sự có chút nhụt chí, tất cả tài sản của hắn chỉ có hơn bốn chục triệu, muốn mua vào khối mao liêu kia thì khả năng không lớn. Nhưng vài ngày qua Trang Duệ cũng đã khá nổi tiếng, dù có mua được khối mao liêu này thì hắn cũng không dám ở ra ở hiện trường, cũng gặp phải vấn đề về nguồn tiêu thụ. Nhưng nếu nói Trang Duệ buông tha thì cũng không cam chịu, vì vậy mà lúc này đầu óc hơi rối, hai mắt nhìn chằm chằm vào khối mao liêu mà ngây cả người. Trang Duệ nhìn mao liêu khá lâu, tên mập có chút nóng lòng, khi hắn thấy Trang Duệ đứng lên mà vẫn nhìn chằm chằm vào mao liêu thì không khỏi mở miệng hỏi: - Cậu Trang, có nhìn ra gì không? - Không, nhìn không rõ khối mao liêu này, giống như những gì vị đại ca kia vừa nói, bên trong nhất định là có phỉ thúy nhưng phẩm chất và số lượng thì khó dự đoán. Nếu như là phỉ thúy cấp băng, số lượng ít thì sẽ lỗ, nếu ra phỉ thúy đế vương lực, tỷ lệ là khá nhỏ, mọi người đều biết rồi đấy. Trang Duệ bị tên mập làm cho bừng tỉnh, hắn liên tục lắc đầu, tỏ ra giống như không nhìn thấu khối mao liêu này, hắn nói chẳng qua chỉ là những lời mà Cổ lão gia tử từng nói, chỉ là rập khuôn mà thôi. Trang Duệ nói ra những lời này thì đám người chung quanh cũng gật đầu, ấn tượng với Trang Duệ cũng có chút thay đổi: Tiểu tử này cũng có chút thực lực, cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận may. - Tôi cũng đã xem qua khối mao liêu này, nó quá lớn, cần phải tách ra, nếu chỉ nhìn vào khối cửa sổ nhỏ thế này để quyết định, như vậy căn bản không tính là mao liêu bán đổ, tỉ lệ rủi ro quá cao. Không biết Tống Quân và thầy Bành đã đi dạo đến đây từ khi nào, sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì thầy Bành cũng nói ra ý kiến của mình. - Được, hai vị đại ca, giám đốc Hoa, mọi người từ từ xem, tôi không chơi nổi tảng đá này, trước tiên đi xem những món có giá đấu thấp hơn... Trang Duệ thấy trái phải mình cũng không chiếm được, vì vậy mà chắp tay với mọi người rồi bỏ đi, vì hương vị thấy được mà không ăn được là quá khó chịu, vì thế dứt khoát trốn đi xa và làm ngơ là hay hơn. - Này cậu Trang, chờ tôi một chút, tôi hôm nay còn chưa xem qua khối mao liêu nào, cậu giúp tôi chọn một khối mao liêu đi chứ? Khi thấy Trang Duệ xoay người thì tên mập không biết nghĩ gì mà đuổi theo nói. Trang Duệ nhìn tên mập đi theo thở hổn hển mà cười khổ nói: - Anh Mã, chúng ta đã nói trước đó rồi mà, tôi chỉ phân biệt dựa vào cảm giác mà thôi, anh cũng không thể để tôi chỉ trỏ lung tung cho được. - Hì hì, ta không nói chuyện này nữa, giờ đã trưa rồi, chúng ta đi dùng cơm. Tên mập kéo tay Trang Duệ rồi quay mặt lại nói: - Yến Tử, trưa nay anh và cậu Trang bàn chút chuyện, em cứ về khách sạn, đến chiều anh sẽ gọi điện. Yến Tử gật đầu đồng ý rất ngoan ngoãn, sau đó nàng đưa cặp cho tên mập, sau đó tên mập rút một tấm thẻ đưa cho nàng, lại nói: - Em biết mật mã rồi, nếu em không muốn về khách sạn thì cứ đi dạo phố, thích mua gì thì cứ quét thẻ. Yến Tử xoay người bỏ đi, Trang Duệ nói với tên mập: - Anh Mã, có gì mà thần bí như vậy? Tôi nói trước đấy nhé, anh Chu là người một nhà, chuyện gì tôi cũng không gạt anh ấy. Tất nhiên chuyện trong mắt có linh khí thì phải gạt, không riêng gì Chu Thụy, ngay cả mẹ của Trang Duệ cũng còn chưa biết chuyện này. Chu Thụy nghe vậy thì liếc mắt nhìn Trang Duệ, ánh mắt cảm kích nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn bốn phía. - Nói nhảm, Chu huynh đệ cũng là bằng hữu của tôi, tôi sao có thể để cậu ấy tránh đi? Tôi để cho Yến Tử đi chẳng qua thấy đàn ông nói chuyện mà có phụ nữ ở bên cạnh cũng phiền. Tên mập rất biết cách làm người, thậm chí còn hơn hẳn Trang Duệ, vì vậy mà nói ra những lời làm cho Chu Thụy rất thoải mái. - Anh Mã, chúng ta đi xem mao liêu thôi, bây giờ mới mười một giò, cơm sáng thậm chí còn chưa tiêu hóa xong. Trang Duệ nghĩ mình nên đi xem thêm mao liêu thầm tiêu, nếu như có thể gặp được những khối mao liêu như của Lôi Lôi, lại chụp vào trong tay, như thế sau này ở nhà rảnh rỗi cũng có thể mở đá kiếm phỉ thúy. - Được rồi, chúng ta sẽ đánh cuộc lớn, những thứ rách nát kia thì nhìn làm gì? Đi theo tôi... Tên mập giống như không thể chờ đợi thêm, kéo Trang Duệ rời khỏi khu mao liêu thầm tiêu.... Quảng Đông là địa phương nhiều khách sạn, xung quanh hội trường đổ thạch cũng có vài khách sạn tốt, nhóm người vào một phòng, tên mập sau khi đuổi nhân viên phục vụ ra, Trang Duệ lên tiếng: - Anh Mã, rốt cuộc có gì vậy? Bây giờ có thể nói ra được chưa? Tên mập nãy giờ cứ thần thần bí bí, thật sự làm cho Trang Duệ có chút bồn chồn, tên mập sẽ có ý gì đây? - Anh Mã, tôi nói thế này, đánh cuộc mao liêu rủi ro quá lớn, anh chỉ mua về găm hàng mà thôi, tôi cảm thấy anh không bằng tìm một khối... Trang Duệ kiên trì cách nghĩ của mình. - Cậu Trang, đừng nói ra những lời của các ông già kia như vậy, tôi muốn hỏi cậu một câu thật lòng, khối mao liêu vừa rồi thế nào? Trang Duệ còn chưa nói xong thì đã bị tên mập cắt ngang lời, xem ra tên mập không tin những gì Trang Duệ nói khi đứng bên cạnh khối mao liêu lớn. - Có thể đánh cuộc nhưng người quá nhiều, sợ rằng thắng cũng phải bỏ ra giá trên trời, tiểu đệ chơi không nổi mới nói như vậy. Trang Duệ coi như thật lòng với loại người như tên mập, nhưng hắn sẽ không nói ra những gì mình thấy được, mà tên mập cũng không hỏi. - Cậu không chơi được nhưng hai chúng ta cùng chơi thì sao? Lời của tên mập làm cho Trang Duệ bừng tỉnh, đúng vậy, thực lực tài chính của mình là không đủ, nhưng tên mập này không phải là đại tài chủ sao? Quảng Đông và đặc biệt là Triều Sán và Yết Dương có những danh thắng đổ thạch có quy mô tương đối và có tính lịch sử, những năm gần đây cũng phát triển rất nhanh, đặc biệt là Dương Mỹ Thôn ở Yết Dương được xưng là "thủ phủ ngọc thạch", phát triển tương đối mạnh. Khu Dương Mỹ ở Triều Sán phần lớn là nhà nhà đổ thạch, nhiều nhà thậm chí cùng kết hợp với nhau để cầm tiền đi mở nguyên thạch, đánh cuộc kiếm lợi nhuận. Nếu thắng cuộc thì sẽ chia phần dựa theo đóng góp, nếu thua thì coi như xong, đều tự gánh vác rủi ro. Cách làm này giống như người Ôn Châu kinh doanh bất động sản vậy, bọn họ chen chúc vào một thành phố, mua nhà mua đất, sau đó bán đi với giá cao, kiếm giá chênh lệch trung gian. Vài năm qua thị trường phỉ thúy phát triển mạnh mẽ, thật sự không thể bỏ qua công lao của những người đổ thạch ở khu Triều Sán. Đổ thạch tất nhiên sẽ nguy hiểm hơn nhiều thứ khác, vì đánh cuộc sụp đổ là thường, vì vậy mà những tổ chức kết hợp lại với nhau thành đoàn để đi đổ thạch cũng không tạo thành mâu thuẫn, mà bọn họ thường là những đoàn thể của gia tộc, ít khi nào kết hợp với người ngoài. Trang Duệ biết rõ những chuyện này, vì hắn có quen biết với Dương Hạo, trước kia gia tộc của Dương Hạo sống nhờ vào đổ thạch, bây giờ chuyển sang kinh doanh mao liêu, có thể nói là chỉ có lời mà không lỗ, bây giờ cũng khó thể nào quay trở lại nghề đổ thạch trước kia. Nhưng trong lòng Trang Duệ lại chưa từng nghĩ mình sẽ liên thủ đổ thạch với người khác, một là năng lực của hắn không thể nào nói ra, thứ hai là chuyện phân chia lợi nhuận sau khi mua được hàng, vì thế nếu không phải là người quen biết thì sẽ khó thể nói biện pháp hợp tác. Trang Duệ nghe được lời đề nghị của tên mập thì suy tư một lúc rồi nói: - Anh Mã, anh cứ như vậy mà xem trọng một khối mao liêu sao? Phải biết rằng tôi chỉ dựa vào những hoa văn trên mao liêu mà sinh ra cảm giác nó có thể đánh cuộc mà thôi, nhưng tình huống thật sự ở bên trong thì cũng không ai biết, nếu đánh cuộc sụp đổ thì sao? Tên mập liên tục khoát tay nói: - Cậu Trang, cậu sai rồi, tôi không phải xem trọng khối mao liêu mà là xem trọng cậu. Chỉ cần cậu thấy có thể đánh cuộc thì chúng ta ra tay, tôi dù là người Sơn tây nhưng cũng không keo kiệt, vài chục triệu tôi vẫn có thể ném ra được, cậu xem có dám không? Tên mập nói như vậy làm cho Trang Duệ có chút khó xử, khối mao liêu kia thật sự làm hắn động tâm, dựa theo đánh giá của hắn, tuy có nhiều người nhìn vào khối mao liêu kia nhưng những kẻ có tư bản để cạnh tranh là không nhiều. Hơn nữa tính đánh cuộc của khối mao liêu kia là khá lớn, người ta cũng không dám quăng ra giá đấu trên trời, dưới năm chục triệu có thể nắm bắt được. Nếu không giữ khối mao liêu khổng lồ kia lại để sau này bán đi với giá cao thì sẽ mở đá ngay tại hiện trường, với thị trường phỉ thúy trong nước thì phỉ thúy có giá bảy chục triệu là bình thường, sợ rằng còn cao hơn nhiều, nhưng nếu là như vậy thì danh tiếng của Trang Duệ sẽ lên đến đỉnh điểm. Nếu thật sự mua khối mao liêu kia với giá năm chục triệu, có lẽ sẽ lời được ba chục triệu, Trang Duệ và tên mập ăn hai phần, mỗi người mười lăm triệu. Nếu nói Trang Duệ không động lòng thì rõ ràng là dối trá, chỉ là di chứng của nó làm hắn thật sự đau đầu, chưa nói gì khác, Tống Quân sẽ đến hỏi tội hắn. - Đúng rồi, kéo cả Tống Quân vào. Trang Duệ chợt có ý nghĩ như vậy, để cho Tống Quân và tên mập cùng nhau chụp được khối mao liêu kia, ba người sẽ chia lợi nhuận mỗi người chục triệu, mười lăm triệu và mười triệu không khác bao nhiêu, vì những năm gần đây ăn một mình thường nghẹn chết. Trang Duệ nghĩ đến đây và nói với tên mập: - Anh Mã, tôi cảm thấy hai người chúng ta đánh cuộc khối mao liêu kia thì nguy hiểm hơi lớn, dựa theo suy luận của tôi thì khối mao liêu kia sẽ được bán với giá năm chục triệu. - Như vậy mỗi người chúng ta bỏ ra hai mươi lăm triệu, đối với anh thì số tiền đó chỉ là mưa bụi, nhưng đối với tiểu đệ thì thật sự hơi khó, nếu thua thì tôi chỉ có thể là táng gia bại sản. Nếu không thì thế này, chúng ta kéo cả anh Tống vào, ba người chịu nguy hiểm, tóm lại cũng tốt hơn so với hai người chứ?