Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 53 : Vụ án phải thua
Ta chất vấn, đổi lấy không phải là vẻ áy náy của Bạch Nguyệt Diệu, hắn vốn là phóng đãng nhất thời trở nên nghiêm túc: “Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bất quá, có những lúc những điều mình thấy chưa chắc đã là thật”. Hắn nói xong, một cơn gió nhẹ qua cửa sổ thổi vào, lay động mái tóc dài đen nhánh của Bạch Nguyệt Diệu, trong lòng ta cũng nhất thời dấy lên chút rung động, ý của Bạch Nguyệt Diệu, là hắn có tra án? Còn có, phía sau câu nói của hắn, những điều mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, ta cảm giác dường như có ý gì đó, nhưng hắn muốn nói cho ta biết cái gì? Là về vụ án? hay là về những chuyện khác?
Bạch Nguyệt Diệu đi tới hai bước, đóng cửa sổ lại, sau đó ngồi trên ghế gần cửa sổ.
“Đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi.” Hắn gọi ta qua ngồi? Ta làm sao mà ngồi? Nếu xương hắn cũng tét ra rồi xuống cho ta xem một chút? Hắn thật là tốt? Còn cố ý chơi ta? Hắn nói xong câu nói kia, lại lộ ra một nụ cười xấu xa: “A, đúng rồi, ta quên mất, thân thể ngươi có chỗ khó chịu, haiz, vậy được rồi, ngươi đứng tốt hơn.”
Tức chết đi được, tức chết đi được, ta muốn phát điên, hắn thế nào hư như vậy!!!
“Ý của ngươi là ngươi có tra án có đúng không?”
“Không có, ta ngủ suốt một buổi chiều làm sao đi tra được?”... Mẹ của ta ơi, van xin thiên lôi đến đánh chết ta đi, ta thật không muốn sống nữa: “Bất quá... Ta cử người khác đi tra xét.”
“Ngươi nói chuyện có thể nói liền mạch được không???” Ta tức giận nói với hắn, nhưng ta phát hiện ta càng tức giận, hắn lại càng cao hứng, tim hắn rốt cuộc là gì? Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu giống như đang vui mừng.
“Tên quan kia đúng là một tham quan, nhưng ta không cách nào trừng phạt hắn.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong mấy lời này, ta vốn nên tức giận, nhưng trong mắt Bạch Nguyệt Diệu lại lộ ra vẻ không cam tâm, ta biết vụ án này nói dễ thẩm cũng dễ thẩm, nhưng nói khó thẩm cũng khó thẩm, quan huyện đắc tội phải trị, nhưng quan huyện kia lại do Hoàng thượng bổ nhiệm làm Huyện thái gia, cho nên...
Bạch Nguyệt Diệu lựa chọn quyền quý, điều này cũng dễ hiểu, haiz, trong mắt hắn còn có chút không cam tâm, ít nhất chứng minh hắn còn có chút lương tâm.
“Bỏ đi, haiz, đoán chừng mạng của ta phải bỏ ở cổ đại này rồi” Ta tuyệt vọng nói, con người của ta không phải ích kỷ, cũng không phải không hiểu chuyện, nếu chủ thẩm vụ án này là ta ta cũng không thể sống, cũng phải vì dân chúng, nhưng chủ thẩm là Bạch Nguyệt Diệu, ta không thích miễn cưỡng người khác, mặc dù hắn đối với ta làm rất nhiều chuyện quá đáng, ta cũng rất hận hắn, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy.
“Không sợ chết sao?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta.
“Không sợ là nói dối, nhưng nhiều hơn là không cam lòng, nếu ta chết, có thể đổi lấy cuộc sống an bình cho dân chúng Huyện Bạch Tùng, ta cam lòng chết, nếu ta chết, chẳng qua là bình thản như không, vậy ta sẽ không cam lòng, nhưng sự thật đã ở trước mắt, vụ án ngày mai ta nhất định thua rồi.” Chết có cái chết nhẹ tựa lông hồng, nặng như Thái Sơn, Lam Điệp Nhi ta từ nhỏ là một cô nhi, may mắn có cha mẹ nuôi tốt bụng nuôi lớn, không ngờ lúc chết cũng cô độc.
“Vậy hiện giờ không mắng ta nữa rồi? Ta nói quan kia là tham quan, nhưng ta không trừng phạt hắn, ngươi cũng phải mắng ta ngu ngốc vô năng, cúi đầu trước cường quyền mới đúng chứ?”
“Vô nghĩa, người không giữ mình, ta mắng ngươi, cũng là lãng phí nước miếng của ta thôi.”
“A, như vậy đi, nếu người cầu xin ta, ta sẽ để cho phụ hoàng trị tội tên tham quan này?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lập tức đứng lên, đi tới trước người ta, nhìn dáng vẻ chờ ta cầu xin hắn, ta muốn tức giận, nhưng đổi lấy chỉ có thể cười khổ.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
501 chương
112 chương
126 chương
26 chương