Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 42 : Khinh thường công đường
Ta hô ‘không cho đánh’ xong, vẻ mặt Bạch Nguyệt Diệu không có bất kỳ ngạc nhiên nào, ngược lại ở đó vuốt vuốt nhẫn trên tay. Nhưng Huyện thái gia thì bộ mặt đầy ngạc nhiên.
“Tại sao không cho đánh?” Chết cười, Huyện thái gia là người ngu sao? Ta nói không cho đánh, ông ta lại không đánh thật? Ta kêu ông ta chết thì ông ta chết sao? Ta thật hoài nghi ông ta thi làm sao mà làm quan được? Có điều vừa đúng, loại quan vô năng này ta đối phó đơn giản hơn rồi!
“Thảo dân đã phạm tội gì? Vì sao dụng hình với thảo dân?” Ta chất vấn Huyện thái gia.
“Thứ nhất, ngươi là gian tế nước khác!”
“Phụt!” Âm thanh này là từ Bạch Nguyệt Diệu phát ra, hắn cười? Tiếng cười của hắn thu hút ánh mắt mọi người trong nha môn, sau đó hắn ngưng tay nhìn, liếc nhìn Huyện thái gia: “Tiếp tục, tiếp tục” Hắn nói xong lại bụm miệng cười trộm.
Thấy Bạch Nguyệt Diệu cười, ta lại tức không đánh được một trận, thật là, chơi chiếc nhẫn lại đem mình ra pha trò? Đơn giản là giống đồ ngốc!
Ta cau mày, sau đó nhìn về phía Huyện thái gia: “Thảo dân đúng là người nước khác, nhưng cứ là người nước khác thì là gian tế sao? Chẳng lẽ cánh cửa của Vân Long quốc không mở rộng để chào đón mọi người? Ví như Trung Quốc chọn lựa chính sách bế quan tỏa cảng, nếu vậy thảo dân không oán không thán chờ xử phạt!”
Huyện thái gia nghe xong lời của ta lập tức choáng váng, ông nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu vẫn cúi đầu không nói, haiz, Huyện thái gia, rõ ràng là ông thẩm án, lại muốn xem sắc mặt Bạch Nguyệt Diệu? Vô năng!
“Đúng, Vân Long quốc quả thật rộng mở đại môn hoan nghênh người nước khác, nhưng nói thế cũng không có nghĩa ngươi không phải là gian tế!” Tiếng đường mộc vang lên, ta cơ hồ cũng mau chóng bất đắc dĩ, Huyện thái gia chẳng lẽ là người ngu ngốc sao? Ông đập đập cái gì? Một chút sức uy hiếp cũng không có!
“Huyện thái gia, ngài cho gian tế sẽ ở trong cửa hàng gạo làm việc sao? Huyện thái gia, ngài đã thấy qua gian tế trói gà không chặt chưa? Huyện thái gia, ngài cho là gian tế mà dám khinh thường công đường sao!!!” Lời của ta vừa ra, Huyện thái gia lập tức choáng váng, sau đó mắt ông khẽ chuyển động.
“Được, tội thứ nhất cho dù ngươi oan uổng, nhưng tội thứ hai, vì sao ngươi nhìn thấy Nhị hoàng tử điện hạ vi phục mà không quỳ xuống!” Huyện thái gia nói xong Bạch Nguyệt Diệu nâng mí mắt, mà Huyện thái gia đối với Bạch Nguyệt Diệu gật đầu một cái, sau đó ánh mắt Bạch Nguyệt Diệu lập tức dừng trên người của ta.
Ta khẽ chuyển động ánh mắt, trừng mắt Bạch Nguyệt Diệu lại nhìn về phía Huyện thái gia: “Huyện thái gia, ngài mới vừa nói Nhị hoàng tử điện hạ là vi phục xuất tuần mà! Cái gọi là vi phục chính là không muốn mọi người biết ngài ấy, mà ta trùng hợp vừa ở nước khác tới, vốn dĩ không biết Nhị hoàng tử điện hạ, nên mới không thi lễ!” Thật sự, ta đây cá không nói tục người, đều muốn mắng quan huyện ngu ngốc kia! Ông ta đơn giản đào cái hố tự chôn mình! Loại người gì cũng có, haiz, bất đắc dĩ.
Lời ta giải thích quả nhiên khiến quan huyện á khẩu không trả lời được, ta dùng khóe mắt thấy được miệng Bạch Nguyệt Diệu khẽ giương lên, sau đó lại lộ ra nụ cười tà mị.
“Đúng, bổn hoàng tử chính là vi phục, cho nên không thi lễ cũng được” Bạch Nguyệt Diệu nói xong trong lòng ta lập tức cười nhạo Bạch Nguyệt Diệu, ta hiện giờ thật muốn hỏi hắn! Vi phục xuất tuần còn mặc long bào? Hắn vi phục xuất tuần sao? Nhưng, nếu ta nói cho hết lời thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Kể cũng lạ! Bạch Nguyệt Diệu dựa vào lối thoát của ta mà thoát?
Hay... Bạch Nguyệt Diệu cho ta lối thoát? Thay ta giải vây đây?
Bất kể thế nào, nếu hắn không xuất hiện, ta cũng không phạm phải tội này, cho nên hắn thay ta giải vây là phải!
Quan huyện thấy Bạch Nguyệt Diệu nói như vậy lại bất đắc dĩ, nhưng ta thấy quan huyện cố ý muốn chơi ta, vì sư gia của hắn đang che tay cùng quan huyện nói nhỏ. Sau đó quan huyện kia lại lộ ra một nụ cười gian.
“Được, hai tội trên cho dù ngươi oan uổng, nhưng điều thứ ba này bổn quan nói xong ngươi sẽ tuyệt đối không kêu oan nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
501 chương
112 chương
126 chương
26 chương