Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 4 : Xuyên không rồi

Khi ta mở mắt ra, mới phát hiện tất cả không phải là ta đang nằm mơ, mà là thật. vì hiện giờ ta đang nằm trên giường, đừng cho là ta nằm trên giường thì tức là nằm mơ, giường ta nằm là loại giường cổ đại... A, ha ha, ta đột nhiên nhớ lại Nhị hoàng tử trong hồ nước, ta nhớ rõ mục lục trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ kia, trên đó có chương nói về hắn, là chương thứ 4, hắn gọi là, Nhị hoàng tử - Bạch Nguyệt Diệu. Chương thứ nhất giới thiệu về Vân Long quốc, mà đề mục chương thứ hai nói về màu sắc hoàng tộc của Vân Long quốc là màu trắng, thảo nào Nhị hoàng tử đó mặc bộ áo màu trắng, sơ ý! “Huynh đài, ngươi đã tỉnh?” Theo tiếng động nhìn lại, là người đẹp trai ở trên đường, ta bây giờ nhìn thấy nam tử đẹp trai cũng không có hứng thú. “Trai đẹp, ta hỏi ngươi, Nhị hoàng tử Long Vân quốc của các ngươi là Bạch Nguyệt Diệu phải không?” Nếu hắn trả lời là đúng, vậy thì ta tuyệt đối là xuyên qua đến thế giới trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ rồi. “Đúng vậy” A, ha ha, ha ha ha ha, nghe xong giọng nói dịu dàng kia, ta thật muốn khóc: “Trai đẹp ơi... Các người có độc dược gì không? Có thể lấy cho ta không?” Ta nói xong lập tức tuyệt vọng dùng hai tay bưng kín mặt, chi bằng chết đi cho xong, nơi này không quen, ở quốc gia thần bí thế này, bảo ta làm sao sống nữa? Ai ta cũng không biết, ta muốn cha, mẹ, ta nhớ bạn học của ta, tính cách ta tuy không phải mềm yếu, nhưng nếu các vị đột nhiên xuyên không đến một quốc gia xa lạ sẽ có cảm giác gì? Khẳng định trong lòng là cảm giác không an toàn, cảm giác sống không bằng chết! “Huynh đài? Vì sao ngươi muốn độc dược?” Anh chàng đẹp trai kia tò mò hỏi ta, ai nha, làm sao hắn hiểu được? Ta một người hiện đại sao sống được ở cổ đại chứ? Ta nói với tên trai đẹp cổ đại này liệu hắn có hiểu không? Dám khẳng định hắn sẽ cho rằng ta là người điên. “A, ta không có nhà để về.” Ha ha, chỉ có thể nói như vậy, không nhà để về, ai! “Người nhà huynh đài đâu?” “Mất tích rồi, không tìm được.” Ta thật tuyệt vọng cực độ rồi, cũng không phải mất tích, mất tích không phải người nhà ta, mà là ta, là ta! “Như vầy đi, nếu huynh đài không ngại, có thể tạm thời ở lại bên cạnh ta.” Chê? Làm sao có thể chê? Ta để hai tay xuống, rồi sau đó kích động từ trên giường ngồi dậy, ta cảm giác được hai mắt ta cũng sáng lên rồi, không biết người trước mặt là người nào, nhưng ta là một người cô độc sống ở Vân Long quốc không bằng ở lại bên cạnh người này, ít nhất ta sẽ không thấy cô đơn, hơn nữa hiện giờ hắn cho ta là nam tử, tuyệt đối sẽ không có hành vi bất chính với ta. “Không ngại, cứ như vậy đi, đúng rồi, nhưng ta nói cho ngươi biết ta cái gì cũng không biết.” Hắn khẳng định cho rằng ta là da mặt dày, nhưng mặc kệ, dù sao nơi này không ai biết ta, mất mặt thì mất mặt, không biết xấu hổ, cũng không cần mặt, ai biết ai đâu, trước tiên ta cứ ngây ngô mà ở bên cạnh hắn, chờ ngày nào đó nói không chừng ta có thể xuyên không trở về, đến lúc đó ta phủi mông một cái bỏ đi,ai biết đấy là đâu? Cùng lắm... Ta đoán chừng là xuyên qua không trở về được. “Ha ha, không có gì...” Lúc hắn nói những lời này vẻ mặt bất đắc dĩ, đoán chừng hắn cũng muốn khách sáo với ta. Nhưng lại không ngờ ta đây không hề khách sáo, nhưng mà nói thật, nam tử đẹp trai này thật ôn nhu: “Xin hỏi tên họ huynh đài là gì?” Hắn hỏi tên của ta. Ta nói ngay tên của mình: “Lam Điệp Nhi.” lúc này ta đây mới bừng tỉnh hiểu ra, ta đã phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, hắn cho ta là nam rồi, cái tên này có khiến hắn nghi ngờ không? Chắc không có gì đâu, ngay cả việc ta là nam hay nữ cũng không nhìn ra thì xem chừng cả cái tên hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều, ta an ủi mình. “Lam Điệp Nhi? Ngươi khẳng định ngươi họ Lam?” Vẻ mặt hắn bất ngờ, ta càng không hiểu, ta họ Lam thì sao? Ta họ Lam chọc tới hắnư? Lẽ ra hắn phải tò mò tên của ta mới đúng, đằng này lại tò mò với họ của ta, kỳ quái! “Đúng vậy.” Ta kiên định gật đầu. “Cả Vân Long quốc, họ Lam chỉ có một nhà, huynh đài chẳng lẽ là người nhà của ông ấy?” Vẻ mặt của hắn vốn ôn nhu đột nhiên thay đổi hết sức nghiêm túc, mà lời của hắn cũng khiến ta nhớ lại ‘Kinh đô Vân Long’ có một chương đề mục là Lam thừa tướng Vân Long quốc, hơn nữa ta phát hiện một vấn đề, quân vương họ Bạch, mà toàn bộ những quan lại trọng yếu khác cũng là lấy màu sắc làm họ, tướng quân họ Hắc, Thừa tướng họ Lam, Thượng Thư họ Hoàng... “Ta... Ta nói với ngươi, nếu ta nói là ta từ tương lai tới ngươi có tin không?” Ta thẳng thắn với hắn, dù hắn cho ta là kẻ điên cũng tốt, hắn cho ta là ngu ngốc cũng được, ít nhất ta nói ra cũng giúp trong lòng nhẹ nhõm hơn. “Tương lai?” ai, ta biết hắn sẽ ngạc nhiên. “Ừ! Nói như thế, nghĩa là ngươi và ta không phải là người của cùng một thế giới!” Ta không có cách nào giới thiệt quá nhiều, vì ‘Vân Long quốc’ này vốn không phải triều đại trong lịch sử, mà chỉ là một quyển tiểu thuyết trong chuyện xưa thôi. “... Thảo nào huynh đài nói chuyện kỳ lạ như thế, hơn nữa quần áo của huynh đài cũng rất quái dị, xin hỏi huynh đài, trai đẹp nghĩa là gì?”... Hắn dường như hiểu ý của ta? Hơn nữa hắn tin ta? Ông trời ơi, thật tốt quá. “Trai đẹp, ý nói ngươi tuấn tú!” Nghe xong lời của ta, vẻ mặt của hắn có một chút kinh ngạc, sau đó xuất hiện nụ cười yếu ớt. “Đa tạ huynh đài khen ngợi, xin hỏi huynh đài tương lai như thế nào?” “Tương lai...” Nghe hắn hỏi xong, ta lập tức đem cuộc sống hiện đại toàn bộ nói cho hắn nghe...