Hoàng hậu, nàng dám trốn trẫm sao

Chương 21 : Ta...ta..ta thích hắn sao?

Nàng bỗng chốc hét lên một cách ngây ngốc. Chảng phải nàng vốn biết mình được đưa về làm quà sao? Tự dưng khi nhìn thấy kẻ ngồi sau tấm bình phong kia làm tim nàng loạn nhịp. -Ta..ta... -Tiếu cô nương, cô không khỏe sao? -Ta..ta..ta tên Tiếu Ân Ly!!! Yến Thiên Ung cũng đơ người ra nhìn nàng: -Cô như thế nào? Nàng loạn hết tâm trí rồi, cứ có cảm giác tên kia đang nhìn nàng thật là không suy nghĩ gì được cả: -Ta là quà...quà sinh thần của Yến Thiên Sở! Cả Dương Ngân điện phá lên cười thật sản khoái, Yến Thiên Sở làm bộ mặt hơi bát ngờ: -Ô! Cô nương là của ta sao? -Vâng! (TLL: :3 ngoan ngoãn như cún con) -Người đâu, mang tấm bình phong này đi. Lập tức hai nô tỳ bước đến mang tấm bình phong che khuất hắn ra. Hắn ngồi trên tấm niệm dài từ lông gấu trắng, ngồi ngang qua một bên. Khuôn mặt hoàn hảo theo từng góc cạnh, đôi mắt dài cong lên như nét vẽ, bờ môi đầy quyến rũ. Da trắng như cánh hoa nhài, những ngón tay cầm chén rượu thon dài một ách tinh tế. Nàng thầm ca thán về dung nhan này của hắn. Trái tim cứ thình thịch đập ra thành tiếng. Cảm giác này nàng cũng không hiểu tại sao. Hắn khẽ mỉm cười nhìn nàng, cô ương này thật làm hắn cảm thấy hưng thú, cái vẻ mặt lúng túng khi nãy thật quá đáng yêu: -Mau lại đây! Hắn ra lệnh, thanh âm trầm nhẹ. Yến Thiên Ung đưa nàng đi lên, khi đã đứng đối diện với cái bàn của hắn, tên xấu xa kia thuận tay: -Nào lại gần một chút! Đẩy nàng một cái, tà áo quá dài làm nàng vấp và ngã xuyên bàn...Tư thế phía sau vô cùng hâp dẫn a~. Nàng một chân khuỵu lên bàn chân kia đứng yên, cả người chồm lên. Hắn ngã ra phía sau một chút, hai tay vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng. Và.....cả hai đang môi chạm môi. Nàng ngẩn người đơ ra như bức tượng, hắn lại nghiêng đầu "ủng hộ sự cố" khi nãy. Kéo nàng sát lại, đẩy cái lưỡi của mình tiến sâu hơn. Nàng đỏ phừng mặt ra, cả người nóng hổi. Nụ hôn đầu của nàng!! Dù là lúc trước khi đóng phim thường có những cảnh này nhưng ddeuf chèn ngón tay vào, bây giờ là nàng đang....chạm vào lưỡi của hắn. Nga~ lập tức hồi phục chế độ tự vệ, nàng dùng sức đẩy hắn ra: -Ngươi...ngươi.... -Cô nương nói mình là người của ta,vậy ta làm thế cũng không quá đang! Đúng không hoàng đệ? -Hoàng huynh nói cũng đúng! -Hai huynh đệ các ngươi, huynh xướng đệ tùy, quá đáng a~!!! (TLL: câu này theo tui nhớ là "Phu xướng phụ tùy" hải hông ta :v) Lại một tràng cười nữa rộ lên, Yến Thiên Sở thích thú xoa nhẹ cái cằm của mình: -Đệ đệ, món quà này thật quá là...ừm...rất thú vị. Ta rất thích, đa tạ đệ! Hai tên ác ma kia đem nàng ra đùa giỡn a~. Giờ còn nhìn nhau cười mãn nguyện nữa chứ. -Các ngươi xem ta là gì vậy hã? Ta cũng là con người a! -Ta có nói nàng không phải con người à? Nhịn! Nàng tự nhủ với lòng, lại bị móc họng lần 2, huynh đệ nhà nàng thật quá cao tay mà! Bất chợt hắn lại kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: -Ngồi đây với ta! Ngồi sát như vậy, mặt hắn bị phóng đại đến không ngờ, nếu như không phải lúc trước đã ngắm nam thần kpop quen mắt, giờ chắc đã hộc máu mũi mà ngất đi. Nàng lần đầu tiên ngoan ngoãn nghe lời một người như vậy từ khi đến cổ đại này. Tên ác ma đầu tiên thấy mọi chuyện đã ổn thỏa bèn rút lui trong âm thầm. Về với mỹ nhân Yên Yên của hắn. Còn lại một kẻ đang dùng nhan sắc để làm nàng lên cơn nhồi máu cơ tim: -Nàng uống chút rượu chứ! -Ừm. Nhận chén rượu từ tay hắn, một chút hơi ấm vẫn còn vương lại, nàng nốc ngay một ngụm mà không hề để ý nhớ đến mình tửu lượng rất kém!(TLL: nhan sắc hại người quá, may mà ta không có nhan sắc :3) -Ngon không? Giọng hắn thật quá dịu dàng, làm nữ nhân cũng phải ganh tỵ. -Rất ngo..n! Ngất, lời cuối cùng nàng nghe hắn nói là "ngon không". Cả người nàng ngã xuống đầu đặt lên đầu gối của hắn, bộ y phục xõa nhẹ lan ra khắp sàn. Một nét đẹp bình yên. Nhìn nàng cứ thở thật nhẹ êm diệu cạnh hắn, thật là quá hạnh phúc. -Các vị, "quà sinh thần" của ta xem ra rất mệt, ta phải đem nó "đi cất" đã! Mọi người hiểu tâm ý của hắn, đứng lại cúi đầu chào. Hắn xốc nàng lên, ôm trọn vào lòng, thỏ thẻ bên tai Tiếu Ân Ly: -Nàng cứ như thế này thật giống như giấc mộng, làm ta mãi mãi không muốn tỉnh lại! Bỏ qua nơi nhiễu loạn thế sự kia, hắn ẵm nàng thẳng về phòng mình, đặt nàng nằm lên giường. Căn phòng này để 10 người ở chắc còn dư, cái giường bao nằm bao lăn, đảm bảo không rớt. Hắn nằm qua bên tay phải nàng, đưa tay vuốt nhẹ cái gò má đỏ ửng như cánh hoa kia, ghịch nghịch từng lọn tóc, thật là hắn muốn nàng, thật sự rất muốn nàng. Nhìn xuống chỗ cánh tay: -Nàng là người của Cơ Viên Phàm!!!