Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 7 : Cay đắng

Ninh Bảo Nhi chỉ lo nói chuyện cùng Ninh Bảo Tuấn, căn bản không chú ý bên trong phòng còn có một người khác, thấy trong tay Ninh Bảo Tuấn có một cây trâm thì mắt liền sáng ngời. "Đại ca, cây trâm này thật đẹp a , mua cho ta sao?” Ninh Bảo Tuấn nhìn nét mặt Ninh Bảo Nhi bây giờ thì rất là vui, hắn biết chỉ cần là đồ hắn lựa chọn thì tiểu muội sẽ thích.. "Uh, đại ca giúp ngươi đeo lên.” Ninh Bảo Tuấn giơ cây trâm cắm ở trên đầu Ninh Bảo Nhi, cẩn thận tường tận, "Uh, cây trâm thật xinh đẹp, chỉ là…” Gương mặt Ninh Bảo Nhi sửng sốt, ngửa đầu nhìn ca ca mình, thoáng cau mày không vui đẩy cánh tay của Ninh Bảo Tuấn, "A, sao cây trâm lại xinh đẹp chứ, người đeo nó còn xinh đẹp hơn.” Ninh Bảo Tuấn cười ngây ngô, từ sau khi tiểu muội bệnh nặng một trận, tính tình ngày càng đáng yêu, giống dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát lúc còn nhỏ. Sau đó Ninh Bảo Tuấn hô, "Chưởng quỹ, đem cây trâm này bọc lại cho ta.” "Đại ca, mua xong thì chúng ta đi Tiêu lầu ăn cơm đi, ta muốn ăn chân vịt a.” "Tốt, mèo con thèm ăn.” Mọi người ai cũng bình thường, chỉ có chưỡng quỹ mồ hôi đầy đầu, nhìn một chút cây trâm trong tay Nạp Lan Kỳ, lại nhìn một chút người ngồi bên cạnh Ninh Bảo Tuấn, làm như thế nào mới tốt a? "Này... Việc này?” Nhìn chưởng quỹ có lời muốn nói nhưng lại không dám nói, Ninh Bảo Nhi kéo tay Ninh Bảo Tuấn, Ninh Bảo Tuấn nhìn chưởng quỹ. "Thế nào, còn không nhanh lên.” Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói với Nạp Lan Kỳ, "Vị công tử này, vật này là vị công tử kia xem trước, ngươi có thể... ." Nạp Lan Kỳ dùng dáng vẻ khiêm tốn xoay người nói, "Đã như vậy thì thôi đi, quân tử sẽ không đoạt thứ mà người khác yêu thích.” Rồi lập tức đem cây trâm trả lại cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ có chút không hiểu khi hắn thay đổi nhanh như vậy, vừa nãy còn bày ra dáng vẻ không thể nhường lại, đảo mắt một cái liền thay đổi, thôi mặc kệ người ta đi, giải quyết được chuyện này là tốt rồi, vì vậy cầm lấy cây trâm để vào trong hộp, vui vẻ đi tới chỗ Ninh Bảo Tuấn cùng Ninh Bảo Nhi. Khi nhìn rõ dung mạo Nạp Lan Kỳ, nụ cười trên mặt Ninh Bảo Nhi liền cứng lại, đây là lần thứ hai nàng gặp Nạp Lan Kỳ, nhìn gò má Nạp Lan Kỳ non nớt, cùng dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, ai có thể nghĩ tới tám năm sau hắn lại vô tình ái thiếp diệt thê (yêu thiếp giết vợ). Nhìn trong tay chưởng quỹ còn có một cây trâm khác, vẻ mặt Ninh Bảo Nhi chán ghét đem nó đẩy ra, đồng thời rút cây trâm trên đầu mình xuống, vẻ mặt nhàn nhạt giận dữ nói, "Ta không thích đồ mà người khác đã chạm qua.” Nạp Lan Kỳ đứng một bên, không biết vì sao khi nghe thấy Ninh Bảo Nhi nói xong câu đó nội tâm lại đau xót, trong đầu chợt nhớ tới kiếp trước, trong một ngày, phủ nội vụ phủ đưa cho hắn một cây trâm cửu vĩ phượng (chín đuôi phượng), hắn tặng cho hoàng hậu, nhưng thái giám lại đưa nhầm tới nơi của Dung quý phi, đưa đến chỗ hoàng hậu cây trâm bát vĩ phượng (tám đuôi phượng). Tại ngày cúng bái, Dung quý phi lại mang cây trâm cửu vĩ phượng đi hành lễ, lúc đó bị hắn nhìn thấy, Dung quý phi lê hoa mang vũ (khóc lóc như hoa lê gặp mưa) nói là do thái giám mang tới, cho nên hắn cũng không có để ý nhiều, chỉ là mạnh miệng cảnh cáo một lúc, trong mắt hắn đây vốn là việc nhỏ nhặt, nhưng Ninh Bảo Nhi lại bởi vậy mà giận dữ, sau khi tổng quản phủ nội vụ tự mình đem cây trâm kia mang tới cho nàng, kết quả là Ninh Bảo Nhi cứ thế đập vỡ đồ ngay trước mặt hắn, còn ở trước mặt mọi người nói, nàng không thích đồ mà người khác đã chạm qua. Khi đó hắn làm sao ư? Đương nhiên là mang vẻ mặt tức giận phủi mông rời đi, đồng thời trách tội nàng ghen tị, thế nhưng bây giờ vẫn là một câu nói đó, vẫn là cùng một người nói ra, vẫn là lần nữa nghe xong, nhưng lòng sao lại khó chịu như thế. Ninh Bảo Tuấn kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu muội tức giận, lại còn tức giận đối với một người xa lạ. Thực ra không trách được Ninh Bảo Tuấn không biết thái tử, chỉ vì hắn thích tự do, không thích vào triều đình quá sớm, cho nên hắn cũng không có đi thi, mà thừa tướng còn đặc biệt sủng ái người con trai này, luôn chiều theo ý của hắn, người luôn ngao du bên ngoài như hắn đương nhiên sẽ không biết đến thái tử đương triều. "Bảo Nhi.” Ninh Bảo Nhi hoàn hồn, cảm thấy bản thân mình có chút luống cuống, nghĩ rằng hiện tại Nạp Lan Kỳ cũng không quen biết nàng, cho dù trong lòng rất oán hận hắn, nhưng kiếp này cũng không có lý do gì, huống hồ bây giờ hắn là thái tử, nhỡ đắc tội với hắn thì cha ở trong triều sẽ gặp khó khăn. Trên mặt lại hiện lên tươi cười, nhìn Ninh Bảo Tuấn, "Ôi nha, ca ca, người ta đột nhiên không thích, chúng ta đi thôi, lần sau lại tới mua, Bảo Nhi đói muốn chết a.” Ninh Bảo Tuấn cưng chiều nhìn tiểu muội nhà mình, mặc kệ nàng làm cái gì, hắn đều cảm thấy tốt, vì vậy xin lỗi chưởng quỹ, nắm tay Bảo Nhi rời khỏi. Nạp Lan Kỳ kinh ngạc, hôm nay hắn tưởng rằng sẽ tiếp cận Ninh Bảo Tuấn thật tốt, sau đó lại tìm cơ hội ở cùng với Ninh Bảo Nhi, nhưng không nghĩ rằng lần thứ hai gặp mặt lại là trong hoàn cảnh lúng túng này, nhìn theo hướng Ninh Bảo Nhi biến mắt, Nạp Lan Kỳ mới mở miệng nói. "Chưởng quỹ, đem cây trâm bọc lại cho ta.” Chưởng quỹ vừa nghe xong, trong lòng vui vẻ, hắn không ngờ đôi trâm đắt như vậy đã được bán đi. Hạ nhân nhanh chóng đưa đồ vật đã được bọc gói tốt đưa cho Nạp Lan Kỳ, "Của công tử đây." Lưu Hỉ tiến lên tiếp nhận, vẻ mặt lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, tính tình chủ tử ngày càng cổ quái, đến hắn là người bên chủ tử từ nhỏ đến lớn cũng không hiểu được, "Gia, chúng ta... ." Vẻ mặt Nạp Lan Kỳ cay đắng, "Trở lại.”