Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 23 : Chuẩn bị cướp người

"Thái tử ca ca, ngươi sao vậy, thái tử ca ca.” Dùng sức hít sâu một hơi, mở mắt nhìn xung quanh, màn lụa trắng, giường gỗ, đơn giản như ở nhà. "Điện hạ, ngài đã tỉnh, Phật tổ phù hộ.” Nghe tiếng nức nở, Nạp Lan Kỳ giương mắt nhìn lên thấy vẻ mặt Lâm Dương Thần lo lắng, Nhu Nhi cầm khăn ô ô khóc. Ngồi dậy xoa xoa đầu, "Sao ta lại ở trong này?” "Chúng ta cũng không rõ, vừa mới đi một chút ngươi đã ngã xuống, dáng vẻ của ngươi dọa chúng ta muốn chết, may mắn trong chùa có một vị hòa thượng biết y thuật, nói ngươi đang đi vào trong mộng, rất nhanh sẽ tỉnh lại, sau đó vị hòa thượng đó rời đi, cho nên chúng ta vẫn chờ ngươi tỉnh lại.” Đi vào trong mộng, Nạp Lan Kỳ đưa tay vuốt ngực, quả thực đã không đau đớn như trước, chỉ là vì sao vừa mới vào trong chùa một bước đã xảy ra chuyện này? —— Trong sương phòng, Ninh Bảo Nhi đi qua trái lắc qua phải, Thược Dược ngồi đối diện nàng ánh mắt cũng lắc lư theo. "Tiểu thư, ngươi dừng lại đi, ta choáng.” Hai tay Ninh Bảo Nhi vòng trước ngực, giơ một tay lên, gặm lấy ngón trỏ, thực phiền não a, nàng tới đây đã mấy ngày mà lão đại hòa thượng kia không thấy bóng dáng đâu, lại còn phải nghe niệm kinh mỗi ngày, đầu nàng to lên rồi. Ninh Bảo Nhi ra cửa nhìn chùa chiền an tĩnh , thật là nhàm chán, quay đầu đi vào trong phòng. "Không được, ta không thể đợi, chúng ta phải nghĩ biện pháp mới được.” "Nghĩ biện pháp, biện pháp gì, người ta cũng nói trụ trì đang bế quan, chẳng lẽ chúng ta không cho hắn bế quan, trực tiếp xông vào bắt người sao?” Thược Dược không đồng ý nói, mắt Ninh Bảo Nhi sáng ngời, cảm thấy cái chủ ý này không tệ, vươn tay xoa xoa cằm, có cảm giác nóng lòng muốn thử biện pháp này. Thược Dược nhìn ra suy nghĩ của Ninh Bảo Nhi, lập tức đứng lên chặn trước mặt nàng. "Tiểu thư, không được, ngươi ngàn vạn lần không thể manh động, phải biết rằng trụ trì là người rất lớn a, hơn nữa nô tỳ nghe nói Tuệ Giác đại sư này có linh tính, sống được mấy trăm tuổi rồi, ông ấy phổ độ chúng sinh, ngươi không thể động vào thần linh.” (Tà: gì chứ? Lão già đó chắc là một lão ngoan đồng =.=) Nghe Thược Dược nói, Ninh Bảo Nhi xì cười, "Làm sao nào, ngươi nói cứ như mình đã gặp hắn, gì mà mấy trăm tuổi, vậy thì thành tinh mất rồi a.” "Nô tỳ… nô tỳ chưa từng thấy chân nhân, nhưng nô tì đã xem bức họa của hắn, thực sự như tiên.” Ninh Bảo Nhi nhướng mi, "Thật?” "Thật, thật, không tin ngươi xem.” Đi vào trong nhà, Thược Dược lấy ra một quyển ‘Nhân vật trong chùa’, ghi chép đầy đủ về cao tăng, lật đến trang có Tuệ Giác, không mặc áo cà sa, không cầm trượng, không cầm phật châu (vòng có hột tròn tròn í), trái lại, hắn cầm…..hồ lô. Hơn nữa người này lại đang cười tủm tỉm, quần áo kì lạ. Ninh Bảo Nhi có chút nghi ngờ, đầu óc không ngừng suy chuyển, miệng ‘chẹp chẹp’ vài tiếng. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, là một tiểu sa di đem cơm bố thí tới. (=.= nguyên văn) "Hai vị thí chủ, cơm chay đến rồi, mời dùng.” Ninh Bảo Nhi đi tới, nhàn nhạt hỏi, "Sư phụ, Tuệ Giác đại sư khi nào xuất quan, ta nghe một tiểu sa di khác nói bảy ngày là trụ chì xuất quan, có đúng không?” "Thí chủ, tiểu tăng không biết, sư tổ bế quan thời gian bất định, có lúc bế quan một ngày liền xuất quan, có lúc nói bảy ngày nhưng có lẽ nhiều ngày nữa mới xuất quan.” Ninh Bảo Nhi tức giận ngồi trước bàn, đã sớm biết lão đầu kia tính tình cổ quái, nàng nhất định phải nghĩ cách bắt lão ta. "Tiểu thư, đừng có gấp gáp, ăn cơm trước đi, ngươi làm vậy cũng không phải biện pháp.” Cầm đũa lên nhìn một bàn thức ăn chay, không có khẩu vị, nàng không muốn chờ chết. Một mùi hương chậm rãi bay vào trong phòng, Ninh Bảo Nhi quay đầu dùng mũi hít hít, mùi vị này quen quá! Bỗng nhiên khóe miệng nàng nhẹ nhàng cong lên, xoay người nhìn Thược Dược nói, "Thược Dược, tiểu thư ta dẫn ngươi đi ăn một bữa thật ngon.”