Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 22 : Nguyên nhân cái chết của kiếp trước

Xe ngựa đến trước chân núi, xuống xe ngựa, Nạp Lan Kỳ nhìn ngôi chùa nguy nga, nếu là trước đây, hắn không bao giờ tin quỷ thần, nhưng từ sau khi trọng sinh, hắn đã tuyệt đối tin tưởng. (Tà: đáng sợ hơn cả quỷ thần chính là lòng người. ĐMBK) "Thái tử ca ca, đây chính là ngôi chùa linh nghiệm Tuệ Giác mà mọi người hay nói đến sao?” Nạp Lan Kỳ gật đầu, "Đi thôi.” Nạp Lan Kỳ bước lên bậc thang, càng lên cao mây mù càng dày đặc , phía trước dường như tỏa ra sự quen thuộc, chân mày nhẹ nhíu nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện Lâm Dương Thần cùng Nạp Lan Nhu đã biến mất. Một búng máu tràn ra, một giọt nhỏ lên mu bàn tay hắn. "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Nạp Lan Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thuần thục của Lưu Hỉ, ở đây là Ngự Thư phòng. "Dung quý phi đến.” Nạp Lan Kỳ nhíu mày, sao nàng ta lại tới? "Khụ... ." Trong miệng máu chảy càng nhiều. Lưu Hỉ bên cạnh lập tức đỡ Nạp Lan Kỳ, "Hoàng thượng, ngài nhất định phải bảo trọng, nếu ngài không muốn gặp Dung quý phi, nô tài sẽ bảo nàng ta đi.” Nạp Lan Kỳ vô lực phất tay, sao có thể như thế, hắn quay về nơi này làm gì, ngực càng lúc càng rát. "Cút ra.” "Hoàng thượng, nô tì tới thăm ngươi." Nạp Lan Kỳ nhìn Dung quý phi xinh đẹp trước mắt. "Quý phi nương nương, hoàng thượng không muốn gặp ngài, ngài trở về đi.” Lưu Hỉ khom lưng trước dung quý phi, thẳng thắn nói. Dung quý phi nhìn Lưu Hỉ, trong mắt đầy chán ghét, môi hồng khẽ mở, "Người đâu, mời Lưu tổng quản ra ngoài, ở đây không cần hắn hầu hạ.” "Lớn mật.” Nạp Lan Kỳ nôn ra máu càng nhiều, không nói nên lời, mặc cho Dung Băng đứng trước mặt hắn kiêu ngạo, ngông cuồng. Lưu Hỉ bị mấy người thị vệ lôi mạnh ra ngoài, khi nghe thấy một tiếng kêu rên liền cảm thấy bất an. Dung Băng đứng trước mặt Nạp Lan Kỳ, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn. "Hoàng thượng, ngài có cảm thấy ngực đau hay không, có cảm thấy muốn nói mà không có sức để nói hay không thế thì đúng rồi, không uổng phí một năm nay ta cho ngươi ăn độc dược xuyên tràng. (chắc là thủng dạ dày =.= hông biết) Nạp Lan Kỳ đau đớn khó nhịn, ánh mắt phẫn hận nhìn Dung Băng, vì sao còn bắt hắn trải qua một lần nữa? "Hoàng thượng thấy không cam lòng sao, bình thường ngài sủng ái nô tì, vì sao nô tì lại làm vậy với ngươi, ngài đừng gấp, nô tì sẽ từ từ giải thích cho ngài.” "Khởi bẩm nương nương, Lưu công công không tuân thủ mệnh lệnh, đã chém đầu.” "Nga, Lưu tổng quản cũng thật là, gấp gáp như vậy làm cái gì, các ngươi đi lĩnh thưởng đi.” “Dạ.” Đôi mắt Nạp Lan Kỳ vằn lên tia máu. "Hoàng thượng sao lại nhìn nô tì như vậy, hoàng thượng nên cảm tạ nô tì mới đúng, Lưu tổng quản không tuân mệnh lệnh, nô tài như vậy không thể giữ lại, ta đang giúp ngươi trị tội hắn a.” "Phốc... ." Một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, Nạp Lan Kỳ không chịu nổi ngã xuống giường, cả người vô lực, đau đớn thống khổ, kiếp trước rõ ràng đã nếm qua, vì sao lại để cho hắn nếm thêm một lần, chẳng lẽ đây là lão Thiên trừng phạt hắn sao? (chính xác =.=) Dung Băng nhấc chân đi tới cạnh Nạp Lan Kỳ, "Hoàng thượng, ngài còn nhớ trước đây đã tham gia thọ yến (yến tiệc mừng thọ) của Lâm thái phó không? Hoàng thượng nói đã từng gặp nô tì ở đâu đó, còn nói vừa gặp nô tì đã yêu, lúc đó ngươi có biết nô tì rất buồn cười không, ngươi thích một nữ nhân nhanh như vậy, ngươi nhìn nhầm người rồi…haha.” Nạp Lan Kỳ nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, tự giễu bản thân, đúng, hắn vừa gặp đã thương một người, sao lại nhận nhầm… "Hiện tại hoàng thượng đã biết người trước đây ngài gặp là ai chưa? Ngươi chán ghét hoàng hậu nương nương, mỗi lần nhìn ngươi dùng ánh mắt chán ghét xua đuổi nàng, theo đuổi nô tì, khi dễ nàng, trong lòng nô tì cảm thấy cực kỳ buồn cười.” "Thế nhưng cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, muốn trách cũng trách hoàng hậu ngu xuẩn, chỉ biết hiền lành rộng lượng, nô tì cũng bội phục nàng, mặc cho ngươi chán ghét nàng như thế, nàng vẫn yêu ngươi, rõ ràng nàng ta không dám thừa nhận, ha ha, ngươi biết tại sao không? Bởi vì nô tì nói cho nàng, hoàng thượng ngài đã từng chính miệng nói với nô tì là chán ghét nàng, mà ngài lại tương tư một nữ nhân gặp ở nhà Lâm thái phó, ngài biết lúc đó hoàng hậu nghe xong có dáng vẻ gì không, tuyệt vọng a.. haha..” (mọi người hiểu ko? NLK nhìn thấy NBN đã yêu nhưng lại nhận nhầm ng đó là DB.. đồ bã đậu T.T) "Một người nhận nhầm người, một người im lặng không nói, đúng là tuyệt phối (phối hợp tuyệt vời, dễ hiểu T_T), ngu ngốc không ai bằng.” "Băng Nhi.” Dung Băng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Nạp Lan Thanh ăn mặc mãng bào (áo dành cho vương gia mặc) bước tới. "Vương gia.” Dung Băng bày ra dáng vẻ một tiểu nữ nhân đáng yêu nỉ non trong lòng Nạp Lan Thanh. Mặt Nạp Lan Kỳ biến thành màu đen, thân thể càng ngày càng suy yếu thống khổ nằm trên giường, ánh mắt phẫn hận nhìn đôi nam nữ kia. "Băng Nhi, hoàng nhi đã tỉnh, mau đi xem một chút, bản vương có việc muốn nói cùng hoàng thượng.” (NLK bị đội nón xanh =.= con trai của thằng kia mà) Dung Băng hôn một chút lên mặt Nạp Lan Thanh, dáng người uyển chuyển đi ra khỏi điện. Nhìn Nạp Lan Kỳ hấp hối, Nạp Lan Thanh chẳng che giấu nữa mà nói ra tất cả. "Hoàng thượng, quân đội Đại Lịch xâm chiếm miền Bắc Trung Quốc (nguyên văn.. chả hiểu =.=) đã rút lui, hoàng thượng nên cao hứng mới đúng, lo lắng cau mày làm gì.” Nạp Lan Thanh đi tới ngồi xuống ghế, cầm quả cam trong mâm ở trên bàn lên, lột vỏ rồi bỏ vào miệng. "Ừ, thật ngọt.” "Ngươi có biết ta chờ ngày này bao lâu không, tròn hai mươi lăm năm, phụ hoàng luôn luôn đối xử tốt với ngươi, ta hận ngươi, vì sao, bởi vì ta không phải từ trong bụng hoàng hậu chui ra, nhìn xem dáng vẻ ngươi bây giờ, hoàng hậu sinh ra thì thế nào, ngươi vẫn bị người bên gối hại chết đấy thôi, lại còn thay ta nuôi dạy nhi tử, nuôi cháu ngươi đó..haha.. quá dại dột.” "Bảo Nhi, nếu như trước đây nàng chịu gả cho ta, sẽ không bị gia tộc ép buộc lấy Nạp Lan Kỳ, bản thân lại mất mạng, đây tất cả là do ngươi dựng lên, huynh đệ tương tàn, giang sơn này bổn vương sẽ thay ngươi quản lý, bây giờ bổn vương đưa ngươi đi gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu, để các ngươi một nhà ba người đoàn tụ, đúng, ngươi có biết phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi chết thế nào không, xuống đó với họ đi rồi biết.” Nghe câu nói cuối cùng của Nạp Lan Thanh, máu tươi trong miệng Nạp Lan Kỳ phun ra, ngực đau nhức, ánh mắt hằn đỏ mở thật lớn, hô hấp càng khó khăn.