Hoàng hậu, trẫm sai rồi
Chương 20 : Chùa
Ninh Bảo Nhi sau khi từ Lâm phủ trở về, liền quyết định đi chùa Tuệ Giác.
Trên xen ngựa Ninh phủ, Thược Dược bận rộn thu dọn đồ đạc.
Sau khi đặt chiếc hộp cuối cùng lên bàn, nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, "Tiểu thư, vì sao lại muốn đi chùa a hôm nay cũng không phải là mười lăm, nhưng sao lại mang nhiều đồ như vậy, ngươi muốn ở luôn trên đó sao?”
Ninh Bảo Nhi dường như đang có điều suy nghĩ, nàng nghe nói lão đầu kia đặc biệt kỳ quái, một ngày rồi nàng không nhìn thấy bóng dáng hắn, lần này nàng phải chuẩn bị để kháng chiến trường kì, cần phải khiến lão đầu kia không thể đi ra ngoài.
Xe ngựa Ninh phủ thẳng tiến tới chùa Tây Sơn. (chùa này ở Tây Sơn, tên Tuệ Giác).
——
Bên này, Lâm Dương Thần chạy như điên trở lại phủ thái tử, không thèm nghỉ ngơi đến thẳng thư phòng của Nạp Lan Kỳ.
"Gia, Bảo Nhi đi chùa.”
Nạp Lan Kỳ đang viết chữ thì dừng lại, nhìn Lâm Dương Thần, "Đi chùa làm cái gì?”
Lâm Dương Thần lắc đầu, "Không biết, Bảo Nhi sau khi từ nhà ta trở về rùm beng lên muốn đi chùa, không nói nguyên nhân liền đi luôn.”
Đôi mắt Lâm Dương Thần lấp lánh ánh sáng, nói xong nhìn nhìn Nạp Lan Kỳ, chân mày nhướng lên, mục đích rất rõ ràng, chỉ là Nạp Lan Kỳ đang nâng má nghĩ ngợi, không để ý đến vẻ mặt Lâm Dương Thần.
Chùa, nàng đi chùa làm cái gì?
"Gia, gia.”
Nạp Lan Kỳ hoàn hồn, đã nhìn thấy Lâm Dương Thần chăm chăm theo dõi hắn.
"Làm sao?”
"Ừm, ừm…công chúa…”
Chân mày Nạp Lan Kỳ cau lại, nhìn Lâm Dương Thần nói, "Chúng ta cũng đi chùa, thuận tiện gọi Nhu nhi cùng đi luôn.”
Lâm Dương Thần gật đầu như giã tỏi, không biết vì sao từ ngày đó gặp công chúa đến giờ hắn cứ như bị bệnh, mỗi ngày lúc ngủ đều sẽ mơ thấy công chúa, hơn nữa tim còn luôn luôn nhảy ùm ùm.
——
Ninh Bảo Nhi đi xe ngựa lên tới chùa, sau khi xuống xe nhìn cầu thang thật dài, thật dài hướng lên trên, điều này làm cho ngôi chùa như ở trên mây, lơ lửng giữa không trung, đặc biệt có tiên khí.
Ninh Bảo Nhi sai người đem đồ trên xe ngựa xuống, tự mình bay thẳng đến ngôi chùa trước mắt, chỉ là đi được nửa đường, Ninh Bảo Nhi bỗng nhiên nheo lại mắt, hít một hơi thật sâu.
"Thược Dược, có ngửi thấy không, thơm quá!”
Thược Dược đi sau lặp lại động tác của Ninh Bảo Nhi, hít hà nói, "Tiểu thư, thật thơm quá, ta thèm đến chảy nước miếng."
Ninh Bảo Nhi đồng ý gật đầu, quả thực như vậy, mùi này thật rất thơm, khiến người thèm nhỏ dãi.
Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược đi vào một sương phòng trong chùa, nơi này bình thường là chỗ ở cho thiện nam tín nữ đến dang hương, mười phần an tĩnh, Ninh Bảo Nhi có ảo giác, không biết chùa này thật có phật tính, hay là bởi vì cái khác, nàng bình tĩnh lại, cảm giác cả người đều yên bình.
Vươn người một cái, bắt đầu suy nghĩ đại kế (mưu kế lớn), Ninh Bảo Nhi một thân một mình chạy trong chùa miếu, trong chùa miếu ngoại trừ thinhd thoảng vang lên tiếng chuông, chỉ còn lại một ni cô quét sân cùng người đánh chuông.
Một tiểu sa di (chắc là người theo phật) đi qua trước mặt, Ninh Bảo Nhi lập tức giữ lại.
"Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi thăm một chút, trụ chì của Tuệ Giác đang ở đâu?”
Tiểu sa di chắp tay nhìn Ninh Bảo Nhi, "Vị thí chủ này, Tuệ Giác tổ sư đã bế quan, mấy ngày nữa mới xuất quan.”
Bế quan, còn mấy ngày nữa, trời ạ, nàng tới không đúng lúc rồi.
Buông tiểu sa di ra, gương mặt ai oán nhìn chùa miếu, bỗng nhiên cảm nhận được mùi hương mà nàng mới ngửi lúc lên chùa nhẹ nhàng bay tới.
Càng ngửi càng thơm, vì vậy Ninh Bảo Nhi liền đi theo mùi thơm này, đến một nơi phía sau rừng núi.
Chỉ thấy có một thứ trên cái giá lửa, chính là gà nướng thơm ngào ngạt, bụng kêu ùng ục, Ninh Bảo Nhi không có hình tượng mà tự nhiên chảy nước miếng, cả người như bị mê hoặc, đi tới cạnh chỗ con gà nướng.
Ngồi xổm, càng ngửi càng muốn ăn con gà này, nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, không hỏi mà tự tiện ăn thật sự là không thích hợp, vì vậy quay đầu ngó nhìn xung quanh.
"Đây là gà của ai? Ta đếm tới ba, không có người trả lời, ta sẽ ăn a.” Không có phản ứng, trong lòng Ninh Bảo Nhi trộm cười, không có người, vì vậy không chút khách khí cầm gà lên bắt đầu ăn.
"Tách..”
Một giọt mỡ gà từ trong miệng Ninh Bảo Nhi tràn ra, gà này quá là ngon, so với đồ ăn trong hoàng cung kiếp trước tốt hơn nhiều.
Đã ăn no rồi, Ninh Bảo Nhi xoa xoa cái bụng nghênh ngang rời đi.
Cách đó không xa là lão già đầu hoa râm, hai mắt sáng ngời, cười tủm tỉm bưng bầu rượu trở về, hắn vừa mới đi lấy rượu để ăn gà ngon, mà bây giờ, hắn ngẩn ra, gà của hắn sao lại còn mỗi xương thế này, thịt chạy đi đâu rồi a?
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
10 chương
31 chương
37 chương
51 chương