Hoàng hậu, trẫm sai rồi

Chương 17 : Kiếp trước

Lần này Nạp Lan Kỳ cực kỳ, bởi vì từ sau khi trọng sinh hoàng hậu đối xử với hắn rất lễ độ, nói thẳng ra là lạnh nhạt, chán ghét, mỗi lần nhìn thấy hoàng hậu hắn đều bị tổn thương, lần này thì tốt hơn, hoàng hậu cuối cùng cũng nở nụ cười với hắn, cứ dần dần tiến thêm một bước, quan hệ giữa hắn và nàng sẽ chẳng còn xa. Lâm Dương Thần tạm biệt Ninh phu nhân, cùng Nạp Lan Kỳ đi ra khỏi Ninh phủ, liền phát hiện ra đường đường là một thái tử, thỉnh thoảng có cử chỉ điên rồ thế nhưng lại bật cười. Hai người thảnh thơi đi trên đường phố, Nạp Lan Kỳ ngẩng đầu liền thấy Tiêu lầu, hắn nhớ ngày trước hoàng hậu nói thích ăn chân vịt ở đây, không quan tâm Lâm Dương Thần ở đằng sau ra sao, trực tiếp đi vào Túy Tiêu lầu. "Gia, ngài có thể đi chậm chút không, thuộc hạ thật không kịp theo suy nghĩ của ngài." Lâm Dương Thần oán trách, mấy ngày nay hắn đã gầy đi rồi, đây là do thái tử a. Nạp Lan Kỳ liếc mắt trừng Lâm Dương Thần, quay đầu nhìn chưởng quỹ nói, "Ta muốn ba phần chân vịt mang về.” "Chân vịt, hắc hắc, gia đừng ngại, thuộc hạ làm nhiệm vụ, sao có thể lĩnh công được, ngài biết thuộc hạ không muốn ăn cái này a…” (Tà: tưởng bở) Nạp Lan Kỳ hứng thú nói, "Cái này cho Ninh cô nương ăn.” ". . ." Tâm nát đầy đất. (nguyên văn :v) Đứng đợi chân vịt mang lên, trên lầu truyền tới giọng nói quen thuộc. "Dung cô nương quả thật là thiện giải nhân ý băng tuyết thông minh.” (con người lương thiện hiểu ý người, trong sáng như băng tuyết lại thông mình.. nôn =.=) "Công tử quá khen, tiểu nữ chỉ là trùng hợp có biết đôi chút mà thôi.” "Cô nương quá mức khiêm tốn, ha ha ha.” Nạp Lan Kỳ theo thanh âm nhìn lại, một huyết dịch chảy ngược cảm giác tập trên ngực, nguyên lai bọn họ sớm liền nhận thức. "Khách quan ngài chân vịt tốt." Mặt Nạp Lan Kỳ trắng bệch, cúi đầu, không nói lên lời, tay nắm chặt. "Gia, gia. . . ." Nạp Lan Kỳ hoàn hồn đã thấy Lâm Dương Thần lo lắng nhìn hắn. "Thế nào?” "Gia, chân vịt có rồi.” Nạp Lan Kỳ trả ngân lượng xong, nhìn hai người kia biến mất tại Túy Tiêu lầu mới chậm rãi đi ra ngoài. Lâm Dương Thần vẫn hết sức lo lắng, thái tử quý giá vạn nhất có mệnh hệ nào, toàn bộ Lâm gia đều không gánh nổi, vì vậy chạy chậm đến trước mặt Nạp Lan Kỳ, "Gia, ngài có chuyện.” Nạp Lan Kỳ hít sâu, điều chỉnh khí tức, đem gói chân vịt đưa cho Lâm Dương Thần, "Cái này cho Ninh cô nương, hôm nay thả ngươi đấy, về Lâm gia đi.” "Gia, sao ngài…” "Ta không sao, đi đi." Lâm dương thần vẫn còn có chút lo lắng, nhưng là thái tử mệnh lệnh lại không thể không phục từ, vì vậy cầm gì đó liền phản hồi thừa tướng phủ. Nạp Lan Kỳ trở lại phủ thái tử phủ, ngồi trong thư phòng, nhớ lại người mình nhìn thấy trong Túy Tiêu lầu. Kiếp trước, "Hoàng thượng, nô tì yêu hoàng thượng nhất, nô tì cả gan mong được hoàng thượng họa (vẽ tranh í, để thế cho nó hay) cho nô tì một bức.” "Hoàng thượng, quả nhiên là uy vũ bất phàm." "Hoàng thượng, nô tì có tin vui.” "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nàng hạ độc nô tì, hài tử của nô tì. . . Hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a.” "Hoàng thượng, thái tử đã bình an hạ sinh, ngài có thể yên tâm đi rồi, nga đúng a, nô tì quên nói cho ngài, đứa bé này không phải là con ngươi, hơn nữa nô tì cũng không có bị hoàng hậu đẩy ngã, còn có một việc, nô tì nghĩ nên nói cho ngươi biết, ngươi không nên oán trách nô tì, hoàng hậu chắc chắn sẽ hận ngươi..haha…” Trong đầu Nạp Lan Kỳ không ngừng hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, làm một đế vương không nên có tình cảm, kiếp trước hoàng hậu ở trong mắt hắn chỉ là một đám cưới chính trị, mà Dung phi đối với hắn mà nói chỉ là công cụ để cân bằng triều đình, bởi vì sợ thế lực của thừa tướng tăng lớn, hắn không ngừng đề bạt người khác, mà cái này theo đúng ý của hắn, trung thành với hắn chính là Dung thị lang (cha bà Dung Băng), người xứng đáng được chọn, cho nên hắn tăng địa vị Dung băng lên vị phi, để nàng ta có thể chống lại hoàng hậu, hắn không ngừng cho nàng vinh sủng. Kết quả chỉ có thế mở mắt trừng trừng nhìn nàng hãm hại hoàng hậu, liên hợp với người khác độc chết hắn, trên tay gân xanh không ngừng nổi lên, trong mắt lóe lên một tia băng lãnh, kiếp trước là hắn ngu xuẩn, tự nhận là quân vương tài đức sáng suốt, nhưng thật ra là ngu xuẩn, ngay cả Lưu Hỉ bên cạnh hắn có thể thấy rõ mọi chuyện, nhưng hắn vẫn ngu muội, vô tri. Án thư (bàn), sách, bút, mực toàn bộ bị ném loạn trên đất, từ thư phòng truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm. Lưu Hỉ từ bên ngoài chạy vọt vào, nhìn trên đất đồ đạc lộn xộn, còn mu bàn tay thái tử có rất nhiều vết máu, làm cho Lưu Hỉ kinh hách.. "Ôi, gia, ngài như thế nào? Người đâu, mau gọi thái y.” Nạp Lan Kỳ đầy hối hận, kiếp trước Lưu Hỉ trung thành với hắn, cuối cùng bị người khác hãm hại chết đuối. Bên trong đôi mắt dấy lên sự hung ác nham hiểm, kiếp này, Nạp Lan Thanh, Dung Băng, ta sẽ cho các ngươi nếm tư vị phản bội ta.