Hoàng hậu phúc hắc

Chương 4 : Kiếm cách nuôi hậu cung

Mới ngủ dậy nàng còn chưa kịp đi vệ sinh nữa. Quay về tẩm cung liền vội vàng đi vào phòng vệ sinh nói cho sang thế thôi chứ chỉ có 1 vách ngăn mỏng với một cái Bồ cầu nhỏ thôi. Ban đầu nàng chỉ ước có nhà về sinh xả rác nước như hiện đại nhưng nhìn nhập gia tuỳ tục ở cổ đại thì phải chịu khó thích nghi với sự lạc hậu thôi. Nàng thấy người ta xuyên không về cổ đại rồi chế ra bồ cầu chứ nàng thì chịu thôi. Hoa Nhược Nguyệt đi ra sau bình phong giải quyết nổi buồn. “ Á... rắn” “ Mau bắn nó cho ta” Cả tẩm cung của hoàng hậu đều rối loạn con rắn bò lung tung cuối cùng cũng bị một thị vệ tóm đầu. Cung nữ chưa hết kinh sợ thì khiếp vía khi nghe hoàng hậu sai bảo : “ Đem con rắn này đi lột da bỏ đầu moi sạch ruột. Đầu đem đốt rồi chôn đầu xuống đất. Phần thịt rắn bảo ngự thiện phòng xào lăn. Nhớ hâm một bình rượu cho ta. Xong mang vào phòng cho ta.” Lúc nhỏ nàng chưa lên thành phố đi làm thường về quê ngoại vào mùa hè. Mỗi khi cha nàng làm mồi nhậu đặc biệt là rắn xào lăn luôn để phần cho nàng. Nàng không biết nàng chết rồi cha nàng chắc là đau lòng lắm. Mới yên ổn được vài ngày Ngọc phi đã đánh chết 2 cung nữ và 1 thái giám. Cổ đại mạng nô tài đúng là cỏ rác nhưng mà đối với nàng họ vẫn là con người. Nàng không chỉ cắt giảm cung nữ hầu hạ còn cắt luôn chi phí của Ngọc Cung để nàng ta tự cung tự cấp bớt rảnh rỗi đi gây chuyện. Nếu nàng ta còn làm quá đáng thì cho nàng ta đi làm vườn. Nếu ngoài cung họ thấy đường đường là một quý phi mà phải đi làm nông thì sao ta? Nàng cười rất chi là nguy hiểm. Hậu cung to lớn chi phí khổng lồ như cái đáy đen hút máu. Nàng cũng rất đau đầu nha. Ai bảo làm hoàng hậu thì sướng? Cai quản khắp mọi nơi đủ thứ chuyện đều đổ lên đầu của nàng hết. Nên trong phim hoàng hậu đều độc ác chuyên chế và không được sung ái cũng đúng. Mỗi ngày , nàng đều giải quyết một đống vấn đề khó nan giải vừa mệt lại vừa mau già. Thử hỏi mỗi năm đều tuyển Tú xinh đẹp non mềm. Hoàng hậu thì ngày càng già ai mà nuốt trôi. Nàng nghĩ hoàng thượng nhìn riết cũng thấy chán ngán. “ Hoàng hậu nương nương ..” “ hoàng hậu nương xin làm chủ cho thần thiếp ...” Tiếng thái giám hét lên : “ Ai dám vào cung hoàng hậu làm ồn lôi ra đánh 30 trượng !” “ bẩm lý công công Huệ tần đánh thần thiếp .” Lan tần ôm gương mặt bị đánh sưng lên đôi mắt ngấn nước tội nghiệp nhìn ông. Bên kia Huệ tần trừng mắt nhìn Lan tần diễn kịch mà xem thường. “ Ngươi đáng bị đánh, miệng chó chỉ toàn sủa bậy!” Hai người tiếp tục cãi nhau như cái cái chợ. Nàng muốn ngủ trưa cũng bị làm phiền. Khổ không nói hết mà. “ Lý công công, ngươi đem các nàng đi chăm gà với vịt đi!” “ Nương nương như vậy không được trái với luật lệ. Chỉ có thể phạt nhẹ thôi .” “ Phạt nhẹ là phạt như thế nào? Cắt chi phí hay cắt cơm ? Người nhìn mấy nàng nhịn ăn đến gầy mảnh mai vậy? Họ sợ sao? ““ Nô tài tuân lệnh!” Ngọc phi nàng không thể phạt nặng chẳng lẽ mấy người này nàng không làm gì họ thì họ sẽ mãi như mấy con ruồi bay qua bay lại trước mặt nàng rất phiền phức. Hậu cung nghèo nàn bắt đầu sung túc nhờ vào chăn nuôi cùng các phi tần bị phạt tự cung tự cấp tất cả chi phí ăn uống sinh hoạt. Lễ tiết cũng bị nàng cắt giảm. Nàng ngại phiền phức và muốn lãnh tránh hoàng thượng. Ai mà nghĩ được hậu cung vốn sóng gió lại rất yên bình. Các phi tần tưởng chừng như ăn ngon mặt đẹp không phải làm gì đang cho gà vịt ăn. Thậm chí, một số nàng gây chuyện còn bị bắt đi trồng rau tưới phân. Các nữ tiến cùng trắng trẻo mềm mại đều trở nên da cháy nắng cả người đều mất hết thanh thoát mềm mại biến đổi các bà cô nông dân chân chính. Hoàng thượng ban đầu còn ngăn cản nàng không được càn quấy nhưng dần dần phát hiện ngân khốn trống rỗng đã đầy ấp ngân phiếu cùng hoàng kim. Hắn rất vui vẻ khi hậu cung cũng yên tỉnh hơn. Một lần, các lần thị tẩm đều phát hiện các nàng phi tần tay chân thô ráp lại an phận rất nhiều. Hắn cũng yên tâm kiểm các sổ con của cả nước đưa tới. Giải quyết xong mới phát hiện khá trễ. “ Đem các thẻ bài tới đây!” Hắn lướt 1 vòng phát hiện tên của hoàng hậu luôn ở vị trí dễ thấy nhất lúc có lúc không. Càng dần càng khuất nếu không phải trí nhớ hắn rất tốt có lẽ đã quên mất nàng ta. “ hoàng hậu bị ốm hay sao? ““ Dạ, bẩm hoàng thượng người của nương nương có thông báo nương nương chỉ cảm mạo sợ lây bệnh cho hoàng thượng thôi ạ!” “ nàng ta bị ốm? Ta thì thấy nàng ta rất rãnh rỗi và khỏe lắm! ““ Di giá đến Hoa Cung của hoàng hậu.” Hắn cảm thấy nàng ta đang né tránh hắn. Mỗi khi hắn xuất hiện nàng luôn nét tránh hắn. Hắn tự nhận mình đẹp trai vua một nước có đều gì khiến nàng không hài lòng chứ?