Mãi cho đến khi Nguyễn Âm đi xa rồi vài vị đại thần mới phản ứng lại, đặc biệt là Lý đại nhân tức giận đến mức râu cũng dựng lên: “Cứ tưởng rằng hoàng hậu là người chính trực không vụ lợi giống như thái phó, không ngờ tính cách lại giống hoàng đế, quả thật là bất chấp đạo lý đến tột cùng!”
Nhớ đến lúc sáng ông thấy hoàng đế đang ngủ nên hỏi một câu, ai ngờ sau khi hoàng thượng bị Phúc công công đánh thức lại thề thốt phủ nhận, bộ dáng kia quả thật giống y hệt với hoàng hậu lúc nãy.
“Lời này trăm triệu lần không thể nói đâu Lý đại nhân.”Một vị đại nhân phía sau không khỏi nhắc nhở.
Lý đại nhân nhìn Dưỡng tâm điện trước mắt, phất tay áo rời đi.
Ông có thể làm gì được chứ, ngoại trừ chịu đựng thì cũng không còn khác nào khác.
Tâm trạng của Nguyễn Âm ngồi trong kiệu rất vui, nàng vén rèm lên nói với Tiểu Hà bên cạnh: “Đến Ngự hoa viên.” Nếu đang vui thì phải ra ngoài dạo một vòng mới được.
Cỗ kiệu vốn đang hướng về cung Phượng Thanh cũng đổi hướng theo mệnh lệnh, vững vàng đi về phía Hoa viên.
Tiểu Hà và Lăng Hương đỡ Nguyễn Âm xuống kiệu, Nguyễn Âm nói với cung nhân phía sau “Các ngươi ở đây chờ đi.”
“Vâng, thưa bà.”
Con đường lát đá cuội bằng phẳng và tĩnh mịch, bồn hoa hai bên nở đủ loại hoa, có loại hoa đến Nguyễn Âm cũng không biết tên.
Thấy hai người còn đang đỡ mình, nàng nhanh chóng thoát ra rồi cười nói: “Ta không phải bà lão, các em cũng không cần đỡ ta như vậy.”
Tiểu Hà và Lăng Hương mỗi người lùi lại một bước, Lăng Hương cúi đầu không dám trả lời, Tiểu Hà bất lực nói: “Thưa bà, mấy ngày trước trời vừa mới mưa, nô tỳ cũng sợ đá cuội trơn trượt sẽ làm bà ngã.”
Nguyễn Âm cười nhẹ: “Ta biết các em cẩn thận.”
Đi được một lúc, ba người Nguyễn Âm đã đến ven hồ Túy Tâm, mặt hồ là lá sen xanh tươi, hoa sen cũng vươn chóp hồng điểm xuyết cho mặt hồ yên bình thêm một chút sinh động.
Nguyễn Âm đi đến tiểu đình bên hồ, tìm một chỗ hướng về phía hồ Túy Tâm rồi ngồi xuống, Lăng Hương đi chuẩn bị trà bánh, còn Tiểu Hà đứng phía sau Nguyễn Âm.
“Tiểu Hà, em đã quen với cuộc sống trong cung chưa?” Nguyễn Âm tùy ý hỏi.
Tiểu Hà thành thật gật đầu: “Ban đầu không quen lắm, cũng may có Lăng Hương giúp đỡ.
Trong cung cũng khá giống Nguyễn phủ, nhưng vì số lượng cung nhân nhiều hơn rất nhiều nên nô tỳ cũng làm việc ít hơn hẳn.”
Nguyễn Âm nghiêng đầu nhìn nàng cười nói: “Thế nào? Em bớt việc đi vẫn không vui sao?”
“Trước khi Tiểu Hà vào cung có nghe người ta nói hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, sau khi vào cung mới thấy giống thiên đường, đồ ăn uống đều tinh xảo.” “Tiểu Hà thẳng thắn đáp:” Vậy nên nô tỳ rất ngạc nhiên.”
“Chuyện em nghe được cũng không sai.
Ở nơi nào có cung phi tất có tranh đấu, hiện tại trong cung chỉ có một mình ta là hoàng hậu cho nên sẽ thanh tịnh.
Nhưng qua vài năm nữa chưa chắc đã thoải mái như vậy.” Nguyễn Âm thở dài, “Nhưng ít nhất chúng ta có thể sống mấy năm an nhàn thoải mái cũng không tệ.”
“Nô tỳ thấy thánh thượng đối xử với người rất tốt, sau này cũng vẫn như vậy.” Tiểu Hà nói nhỏ.
Nguyễn Âm lắc đầu, “Chuyện này em không hiểu đâu, hiện tại ngài ngự coi ta là chị gái, trong cung cũng không có ai có thể nói chuyện với ngài ấy cho nên mới đối xử với ta như vậy.
Qua vài năm nữa ngài ấy trưởng thành rồi sẽ dốc lòng tuyển tú, đến lúc đó sẽ khác, có không biết bao nhiêu đóa hoa giải ngữ* đang chờ ngài ấy đấy.”
*Hoa giải ngữ (解语花): chỉ người con gái mỹ lệ, xinh đẹp.
“Thưa bà …” Vẻ mặt Tiểu Hà nhìn Nguyễn Âm lộ rõ sự lo lắng, hoa giải ngữ vừa xuất hiện thì hoàng hậu nhà nàng ấy làm gì còn chỗ đứng nữa.
Nguyễn Âm bật cười, “Sao lại nhìn ta với ánh mắt như vậy? Đừng lo lắng, ta nghĩ cuộc sống này khá tốt, về phần những chuyện khác không phải đều chưa xảy ra sao? Đừng nghĩ đến những chuyện không xảy ra, sẽ chỉ thêm lo lắng cho mình mà thôi.”
“Đúng vậy, nô tỳ hiểu được, đa tạ bà đã dạy bảo.” Tiểu Hà thi lễ, lập tức thông suốt.
Nguyễn Âm đứng dậy vươn vai, “Mấy ngày nay ta ở trong cung lười biếng, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.” Nàng hoạt động thân thể, nhìn về phía đóa hoa sen hồng cách đó không xa.
Tiểu Hà chỉ chớp mắt một cái liền phát hiện Nguyễn Âm bay ra hồ, dáng người nàng mềm mại, bước chân nhẹ nhàng di chuyển trên lá sen, cả người bay lên trên mặt hồ Túy Tâm.
Cũng đã lâu rồi Nguyễn Âm không dùng khinh công, lúc này mới dùng hết sức lực, chỉ thấy nàng cúi người xuống, hai tay hướng tới hai đóa sen đang e thẹn nấp trong lá.
Giọt nước rơi xuống, hai đóa hoa sen cũng dễ dàng bị Nguyễn Âm hái được.
Nàng cầm hoa sen trong tay chậm rãi đi vòng quanh tiểu đình.
Bước đi của Nguyễn Âm vững vàng, những bông hoa sen làm tôn lên nụ cười của nàng, cứ ngỡ là tiên nữ đang dạo chơi trong hồ.
Lúc này, Lăng Hương mới bưng trà bánh đi tới nhìn thấy cảnh này khiến nàng ấy không khỏi giật mình, suýt chút nữa không bưng chắc trà bánh trên tay.
Nguyễn Âm bước một bước vượt bậc, vững vàng hạ xuống tiểu đình, nàng đưa hai đóa sen cho Tiểu Hà và Lăng Hương: “Đây, mỗi người một đóa.”
Lăng Hương vội vàng quỳ xuống cảm tạ, “Tạ ơn ngài hoàng.”
“Đứng lên đi.”
Ngược lại Tiểu Hà không khỏi oán giận vài câu: “Vừa rồi bà làm em sợ muốn chết, lần sau muốn làm vậy phải nói trước với em một tiếng.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng tay kia đã sớm nhận lấy đóa sen, trong mắt cũng mang theo ý vui mừng.
“Đã lâu không dùng khinh công làm ta không quen lắm.” Nguyễn Âm mỉm cười ngồi xuống.
“Hoàng hậu thật sự rất lợi hại.” Lăng Hương nắm chặt đóa sen, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nguyễn Âm nhấp một ngụm trà làm ẩm cổ họng, cong môi nói: “Có gì đâu.”
***
Vừa trở về cung Phượng Thanh Nguyễn Âm liền gặp má Lan.
Từ sau khi dạy xong lễ nghi cho nàng đến lúc vào cung nàng vẫn chưa từng gặp má Lan.
Bây giờ nhìn thấy trong lòng Nguyễn Âm cũng cảm thấy vui mừng.
“Lão nô tham kiến ngài hoàng.”
Nguyễn Âm nhanh chóng đi tới đỡ bà dậy, “Mời má Lan đứng lên.”
“Tạ ơn ngài hoàng.”
Sau khi ngồi xuống Nguyễn Âm vui vẻ nói: “Từ khi từ biệt ở Nguyễn phủ đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Vâng, thưa bà.
Hôm nay lão nô đến đây là có chuyện quan trọng muốn tìm bà.” Má Lan nghiêm túc nói.
Nguyễn Âm cười nói: “Người nói đi.”
“Bà đã vào cung hơn một tháng, sở dĩ chuyện lớn nhỏ trong hậu cung đều do hoàng hậu quản.
Lúc trước hậu cung không có người nên hoàng thượng giao chuyện này cho lão nô, hiện tại lão nô cũng nên giao lại cho người.” Má Lan trịnh trọng nói.
Lúc này trên mặt Nguyễn Âm không còn ý cười nữa, nàng đỡ trán: “Đột nhiên ta cảm thấy đau đầu, muốn nghỉ ngơi một lát.
Chuyện này chúng ta bàn sau đi.”
Mấy ngày trước Bạch Sơ Nguyệt cũng đề cập việc này trước mặt nàng, nhưng lúc đó Nguyễn Âm lập tức chuyển chủ đề mới có thể tránh được một kiếp, không ngờ hôm nay bị người tìm tới cửa.
“Nếu bà đau đầu lão nô này sẽ nhờ người đến thái y viện tìm thái y.” Má Lan nhẹ giọng nói, “Phượng thể của bà cao quý, không thể để nhiễm bệnh được.
“
Vừa nghe thấy phải truyền thái y, Nguyễn Âm lập tức đứng thẳng người, vội vàng nói: “Không cần, đầu của ta đột nhiên không đau nữa.”
“Vậy thì tốt.” Má Lan gật đầu, ‘Việc quản lý hậu cung mong ngài hoàng cho lão nô nói từ từ.”
Nguyễn Âm vội vàng ngăn cản bà, cau mày nói: “Má Lan làm tốt lắm rồi, quản lý hậu cung cũng quy củ.
Hơn nữa những chuyện này ta cũng không biết, má Lan cứ tiếp tục quản lý đi.”
Lý do quan trọng nhất Nguyễn Âm không nói ra đó là nàng muốn sống một cuộc sống nhàn nhã, nàng không muốn bị những thứ này vướng vào người, không được nghỉ ngơi.
“Thân là người đứng đầu hậu cung, đây là việc mà bà nên làm.
Sau này nếu hậu cung đông đúc sẽ có thêm nhiều chuyện vặt vãnh cần phải xử lý.” Má Lan bất động thanh sắc.
Nguyễn Âm đột nhiên tưởng tượng trong hậu cung sẽ có nhiều nữ nhân hơn, hôm nay hai người cãi nhau liền đến tìm nàng, ngày mai hai người khác lại đến tìm nàng sau một trận đánh nhau, nàng sẽ không thể sống một ngày nào vui vẻ cả.
Nghĩ đến đây Nguyễn Âm không khỏi rùng mình, ai nói làm hoàng hậu là hưởng phúc thì nàng sẽ đánh chết người đó!
“Hoàng thượng thì sao?” Nguyễn Âm cười khổ.
Má Lan nhướng mi: “Tuy rằng thánh thượng tôn trọng sự lựa chọn của bà nhưng cũng mong rằng hoàng hậu sẽ sớm thông thạo mọi việc của hậu cung.”
Nguyễn Âm không khỏi tức giận, lẽ nào nàng không hiểu ẩn ý ở đây sao!
“Má để ta suy nghĩ thêm hai ngày nữa được không.” Nguyễn Âm thương lượng, nàng sẽ thu phục Bạch Sơ Nguyệt trước, sau đó má Lan cũng sẽ không làm gì được nàng cả.
Má Lan cung kính cúi đầu: “Vậy lão nô đợi hoàng hậu hai ngày nữa, lão nô xin cáo lui.”
Nguyễn Âm chỉ ước gì bà mau chóng rời đi, vội vàng phất tay, “Lăng Hương, ra tiễn má Lan đi!”
***
Buổi tối Nguyễn Âm đến Dưỡng tâm điện dùng bữa với Bạch Sơ Nguyệt như thường lệ, trong lúc ăn cơm Nguyễn Âm liên tục nhìn trộm Bạch Sơ Nguyệt, có vẻ như đang do dự không biết nói gì.
Sau khi dọn chén đĩa xuống, Bạch Sơ Nguyệt phất tay cho đám cung nhân rời đi, sau đó cười nhìn Nguyễn Âm: “Chị Âm có chuyện muốn nói với em sao?”
“Em có biết hôm nay má Lan đến tìm chị không?” Nguyễn Âm nhụt chí ghé vào trên bàn.
Bạch Sơ Nguyệt khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Em biết rồi, lúc trở về má Lan đã nói chuyện này với em rồi, nói chị không muốn học quản lý hậu cung.”
“Không phải là chị không muốn học.” Nguyễn Âm phân bua, “Chỉ là chị mới vào hậu cung được một tháng đã bắt đầu học có phải hơi sớm không?
Chẳng lẽ nàng không thể có một ngày vui vẻ ư? Nguyễn Âm cảm thấy chán nản.
“Vậy chị muốn sau bao lâu thì học?”
Nguyễn Âm không chắc chắn duỗi ra một ngón tay, “Một năm?”
“Chị Âm thật quá đáng.” Bạch Sơ Nguyệt lập tức bĩu môi.
Nguyễn Âm lập tức cao giọng: “Chị quá đáng gì chứ!”
“Trước khi trời sáng em phải thượng triều ứng phó các vị đại thần, đôi khi còn phải nghe lời cằn nhằn của họ.
Lúc trở về còn phải phê duyệt tấu chương, học võ và đạo làm vua, ngày nào cũng phải bận tối mắt tối mũi.
Còn chị thì sao chứ, mỗi ngày chỉ biết ăn no ngủ sướng thôi.” Bạch Sơ Nguyệt đếm những việc mình phải làm.
Nguyễn Âm nghe xong cảm thấy mình và Bạch Sơ Nguyệt thật sự có khoảng cách quá lớn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Nhưng nàng vội vàng ngăn ý nghĩ này, vặn lại: “Nghe nói em ngủ lúc thượng triều, các đại thần còn đến trước mặt chị mách lẻo nữa, em cũng đâu nghiêm túc lắm đâu.”
Đôi mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ của Bạch Sơ Nguyệt bất bình, “Chị không biết em phải phê duyệt tấu chương đến đêm khuya sao? Ban ngày mệt nhọc tất nhiên em phải buồn ngủ rồi.”
“Nhưng em cũng không thể ngủ lúc thượng triều được được.” Giọng điệu của Nguyễn Âm dịu đi.
Bạch Sơ Nguyệt đáng thương nói tiếp: “Bọn họ nói chuyện như tụng kinh vậy, nếu chị đến đó nghe thử bảo đảm còn ngủ nhanh hơn em.”
“Được rồi, được rồi.” Nguyễn Âm thực sự không nói nên lời.
Bạch Sơ Nguyệt cười ngọt ngào: “Vậy chị đồng ý rồi?”
“Chị không nói gì cả.” Nguyễn Âm xua tay.
Bạch Sơ Nguyệt mím môi, lại cảm thấy xót xa, “Em còn trẻ mà mỗi ngày đều phải làm nhiều việc như vậy, không phải chị Âm đã nói sẽ san sẻ gánh nặng với em sao? Em ở tiền triều ứng phó với các đại thần, chị ở hậu cung quản lý cung nhân.
Nếu ngay cả chuyện này chị còn không làm được thì Sơ Nguyệt thật sự rất buồn…”
Nguyễn Âm bị y lải nhải đến đau đầu, “Được rồi! Chị đồng ý được chưa!”
“Em biết chị Âm là người tâm địa tốt bụng, dịu dàng săn sóc, vị tha duyên dáng,…”
Nguyễn Âm tức giận trừng mắt nhìn y: “Bạch Sơ Nguyệt, em im đi…”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
44 chương
23 chương
342 chương
54 chương