Nguyễn Âm cũng không biết rằng hôn sự của mình đã được định đoạt, nghe thấy âm thanh bên ngoài nàng đã ngứa ngáy muốn đi ra ngoài. Bỏ lại Tiểu Hà đang dọn dẹp phòng bên, Nguyễn Âm nhẹ nhàng đi tới sân bên, mặc dù nàng chưa từng học võ công nhưng khinh công lại không tồi. Cơ mà khinh công này là do nàng quấn lấy Nguyễn Thư Ý nửa năm hắn mới đồng ý dạy nàng. Nguyễn Âm kiểng nhẹ chân bay lên bức tường trong viện, nàng đang đắc ý vì đã ra khỏi Nguyễn Phủ nhưng mới đi hai bước đã thấy Nguyễn Thư Ý đang dựa vào tường. “Anh….Sao anh lại ở đây?” Trong lòng Nguyễn Âm hoảng sợ, trên mặt cố nặn ra một nụ cười. Nguyễn Thư Ý ôm kiếm nhìn Nguyễn Âm với vẻ mặt u ám, “Anh biết em sẽ không an phận như vậy.” Nguyễn Âm lùi về sau một bước, đảo mắt, trong lòng không ngừng nghĩ biện pháp đối phó, “Em về liền đây.” “Hừ!” Nguyễn Thư Ý hừ lạnh, “Em thật sự thành thật như vậy sao? Đoán chừng khi anh rời đi em sẽ lại chạy ra ngoài.” Hắn quá hiểu đứa em gái này của mình, không biết đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi, bây giờ hắn sẽ không bị nàng lừa nữa. Nguyễn Âm bĩu môi, anh trai trở nên thông minh thật không tốt tí nào, không dễ lừa đâu. “Không phải bây giờ anh nên ở trong cung sao? Tại sao lại ở đây? Nếu Dương đại thống lĩnh tìm anh thì phải làm sao?” Nguyễn Âm cười xấu hổ. “Đại thống lĩnh cho anh nghỉ ngơi hai canh giờ, anh đoán em sẽ lẻn ra ngoài cho nên tới đây canh giữ, quả nhiên…” Nguyễn Thư Ý nhướng mày, đáy lòng có một tia giễu cợt. đôi mắt thoáng qua ý chế nhạo. Nguyễn Âm bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ, nàng nói đầy oan ức: “Em đã ở trong nhà suốt một tháng rồi, thật sự rất chán, em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.” Nguyễn Thư Ý thở dài, “Đi thôi.” “Đi đâu vậy?” Nguyễn Âm ngẩn người. “Xuân Phong tửu lâu, trà vân vụ với linh lung cao ở đó không phải là món em thích nhất sao?” Nguyễn Thư Ý đứng thẳng dậy phủi áo choàng. Trà vân vụ: imgwebtruyen Linh lung cao: imgwebtruyen Đầu tiên Nguyễn Âm kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó vui vẻ chạy đến bên cạnh Nguyễn Thư Ý, “Những gì anh mới nói là thật đúng không?” “Thật, anh vừa được phát bổng lộc mấy hôm trước. Một nửa đưa cho u, nửa còn lại tự giữ. Ngày thường anh không hay tiêu tiền nên chút bạc ấy vẫn có.” Nguyễn Thư Ý cười khẽ nói. Nguyễn Âm vui vẻ xoa xoa tay, “Vậy em gọi thêm món khác được không? Đã lâu rồi không được nếm đồ ăn của Xuân Phong tửu lâu, anh cũng biết em rất nghèo mà.” Vì Nguyễn Âm thường xuyên vô ý phá hư mọi thứ trong phủ nên Nguyễn Thư Hồng hạ lệnh Nguyễn Âm phá hư cái gì thì phải đền theo giá gốc. Theo thời gian tiền trên người Nguyễn Âm đều được dùng để đền bù cho những thứ mà nàng đá phá hư cho nên bản thân nàng rất nghèo. “Có thể.” Nguyễn Thư Ý bất đắc dĩ đồng ý. Nguyễn Âm gần như vui vẻ đến nhảy dựng lên, “Anh thật sự là người anh tốt nhất trên đời. Tiểu thư nhà nào lấy được anh thì thật có phúc.” Nguyễn Thư Ý cong môi: “Anh đoán không có tiểu thư nhà nào vuốt mông ngựa như em đâu.” Lúc này Nguyễn Âm vui mừng khôn xiết, tự động bỏ qua những lời này, không ngừng thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.” *** Xuân Phong tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Đông Đô, đồ ăn tuyệt vời nhất ở Đông Đô, hơn nữa cũng sẽ không để khách nhân phải chờ quá thời gian nửa chén trà, khách đến tửu lâu nối liền không dứt, đông như trẩy hội. Tiểu nhị đưa Nguyễn Thư Ý và Nguyễn Âm lên lầu, tìm một nhã gian cho họ ngồi xuống, “Hai vị khách quan muốn ăn gì?” Nguyễn Thư Ý nhướng mày ra hiệu Nguyễn Âm gọi đồ ăn, Nguyễn Âm tự nhiên không khách sáo, “Một bình trà vân vụ, một đĩa linh lung cao, còn có …” Nguyễn Âm gọi một hơi bốn món điểm tâm mới dừng lại, nàng không có ý định tiết kiệm tiền cho Nguyễn Thư Ý. “Đủ chưa?” Nguyễn Thư Ý thấy nàng dừng lại liền hỏi. Nguyễn Âm gật đầu, “Tạm thời nhiêu đó thôi.” Tiểu Nhĩ vội vàng gật đầu cúi đầu khom lưng, “Xin hai vị chờ một lát, đồ ăn sẽ được dọn lên ngay.” Tiểu nhị vừa đi Nguyễn Thư Ý đã mở miệng nói: “Hôm nay em ăn hơi ít, ăn uống không tốt sao?” Nguyễn Âm chống cằm miễng cưỡng trả lời: “Ở nhà em đã ăn một ít rồi, bây giờ không đói lắm.” Nàng lập tức phản ứng lại, ngồi thẳng dậy trừng Nguyễn Thư Ý, “Anh đừng coi em là thùng cơm, lượng cơm em ăn cũng đâu nhiều.” “Phải không?” Nguyễn Thư Ý nhìn nàng ngạc nhiên. Nguyễn Âm nghiến răng quay đầu không để ý đến hắn. Nàng biết rằng đôi khi nàng ăn hơi nhiều hơn so với người thường, nhưng chỉ là nhiều hơn một tí mà thôi, ai bảo sức lực nàng lớn. “Cũng khó cho em có thể bảo trì dáng người này, nếu không thì không ai muốn thật.” Nguyễn Thư Ý cố ý nói. Nguyễn Âm nắm chặt tay, lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng tưởng rằng mời em ăn cơm thì em sẽ không đánh anh, nếu anh còn dám nói nữa em sẽ ném anh xuống lầu.” Nguyễn Thư Ý vòng tay ôm ngực, cao ngạo nói: “Anh có khinh công, sẽ không bị ngã quá mức khó coi.” Nguyễn Âm trợn tròn mắt, nhanh chóng nắm lấy thanh kiếm mà Nguyễn Thư Ý đặt trên bàn, uy hiếp: “Vậy em sẽ bẻ gãy thanh kiếm anh yêu quý.” “Này! Cẩn thận một chút!” Vẻ mặt Nguyễn Thư Ý không còn bình tĩnh, vội vàng nói: “Cái này làm bằng sắt Nam Hải, cực kỳ sắc bén, em đừng làm hại nó!” “Vậy anh còn nói nữa không?” Nguyễn Âm nháy mắt hỏi. “Không nói thì không nói.” Nguyễn Thư Ý gãi gãi mặt, nói đầy sốt ruột, “Anh bỏ ra năm trăm lượng mới có được thanh kiếm này đó.” “Năm trăm lượng!” Nguyễn Âm nhìn Nguyễn Thư Ý đầy ngạc nhiên, “Rõ ràng lần trước anh nói với thầy u chỉ có hai trăm lượng thôi.” “Anh phải nói giảm bớt một tí…” Nguyễn Thư Ý sầu não vì mình đã lỡ làm lộ, giọng nói cũng nhỏ xuống. Nhất thời Nguyễn Âm thấy thanh kiếm hơi nóng, vội vàng đặt xuống, “Anh lấy tiền ở đâu ra?” Ngay khi Nguyễn Âm đặt nó xuống Nguyễn Thư Ý đã ôm bảo kiếm trong lòng, không dám buông ra. Lúc này tiểu nhị bưng trà vân vụ và điểm tâm lên, đặt từng thứ một ra rồi cười nói: “Hai vị khách quan cứ dùng từ từ.” Nguyễn Âm rót cho Nguyễn Thư Ý một tách trà, tiếp tục hỏi: “Anh còn chưa trả lời em anh lấy tiền ở đâu ra?” “Thắng được ở sòng bạc.” Nguyễn Thư Ý thành thật giải thích, “Em đừng nói với thầy u, nếu không sau này anh sẽ không dẫn em với Xuân Phong tửu lâu nữa.” “Thế mà anh dám đến sòng bạc đánh bạc.” Nguyễn Âm ngạc nhiên ăn một miếng linh lung cao, “Nếu thầy phát hiện ra sẽ đánh gãy chân anh cho mà coi.” “Anh chỉ đến đó một lần thôi, sau này không tới nữa.” Đương nhiên Nguyễn Thư Ý cũng biết Nguyễn Thư Hồng đã cấm hắn đi tới những chỗ như sòng bạc thanh lâu nhưng vì thanh bảo kiếm này hắn không thể không lừa cha mình một lần. Nguyễn Âm gật đầu rồi tiếp tục ăn điểm tâm. Nếu sau này hắn dám phản bội nàng thì đừng trách nàng nói ra. Hai người bọn họ đều yêu nhau lắm cắn nhau đau cả. “Tân đế mới đăng cơ, nghe nói đã chọn được hoàng hậu rồi.” Nguyễn Thư Ý nhấp một ngụm trà nói. Nguyễn Âm ngẩn người, “Không phải ngài ấy mới mười ba thôi sao, cấp bách như thế à?” Nàng đã mười tám còn chưa sốt rượu đâu. “Hoàng đế tự nhiên khác với người thường, con nối dòng của ngài ấy đại biểu cho tương lai của Đại Tề.” Nguyễn Thư Ý mím môi. Nguyễn Âm thở dài nói: “Không biết ai là người xui xẻo nữa.” Làm hoàng hậu đương nhiên rất thoải mái, có điều thêm nữ nhân trong hậu cung thì càng thêm phiền phức, nhưng bù lại được ăn ngon mặc đẹp. “Anh không biết.” Nguyễn Thư Ý nhìn Nguyễn Âm, “Em vẫn nên lo cho mình thì hơn.” Nguyên Âm liếc nhìn kiếm trong tay hắn, lạnh nhạt nói: “Em nghĩ anh không muốn năm trăm lượng.” Nguyễn Thư Ý im lặng ngay lập tức. Sau khi uống trà ăn điểm tâm xong, Nguyễn Âm hài lòng quay về, mà Nguyễn Thư ý cũng trở về thi hành nhiệm vụ một lần nữa, hai người chia ra trước cửa Xuân Phong tửu lâu. *** Chạng vạng Nguyễn Thư Hồng về đến nhà, ông sai người gọi mẹ Nguyễn và Nguyễn Âm đến thư phòng. Khi Nguyễn Âm  đến, nàng nhìn thấy lông mày của Nguyễn Thư Hồng nhíu lại, vẻ mặt buồn rầu, trong lòng nàng căng thẳng nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. “Đã xảy ra chuyện gì vậy thầy u?” Nguyễn Âm nhẹ giọng hỏi. Mẹ Nguyễn lắc đầu: “U cũng mới tới, nghe thầy bay nói đã..” Nguyễn Thư Hồng nhìn hai người bọn họ, thở dài nói: “Khi đức tiên đế còn sống đã ban một di chiếu.” “Di chiếu gì thế?” Nguyễn Âm tò mò hỏi. “Khi tân đế đăng cơ sẽ lập con làm hậu.” Nguyễn Thiên Hồng trầm giọng nói. Nhất thời cả phòng im lặng. Một lúc sau, mẹ Nguyễn thốt lên: “Làm sao lại có chuyện như vậy được.” Lúc này Nguyễn Âm vẫn còn khiếp sợ, tin này khiến nàng không thể hồi thần lại được. Nàng đã từng nghĩ về cuộc sống sau này của mình rất nhiều lần, hoặc là sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc là thành thân với một người bình thường, nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ bước vào nhà đế vương. Tất cả những điều nàng tưởng tượng sẽ không thành hiện thực mà nàng sẽ phải làm hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn quả thật nàng không thể tiếp thu được. Nguyễn Thiên Hồng lắc đầu: “Đức tiên đế quyết định, cha cũng không biết.” “Chuyện này đã định vậy rồi sao? Ngài ngự thì sao? Ngài ấy cũng nguyện ý?” Nguyễn Âm cảm thấy điều này quá viển vông. Nguyễn Thiên Hồng gật đầu: “Cha mới trở về từ ngự thư phòng, ngài ngự hẳn là vừa lòng, huống chi đây là ý chỉ của đức tiên đế, không ai có thể làm trái ý.” “Không phải Âm nhi lớn hơn Ngài ngự mấy tuổi sao? Hơn nữa…” Mẹ Nguyễn cau mày tỏ vẻ lo lắng. “Âm nhi, con nghĩ thế nào? Nếu con không muốn thì cha có liều cái mạng già này cũng sẽ can ngăn cho con.” Nguyễn Thiên Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Vẻ kinh ngạc vẫn còn trên mặt Nguyễn Âm lúc này đã biến mất không còn tăm hơi, nàng lập tức nở một nụ cười, “Thầy u đừng thở dài nữa. Vị trí hoàng hậu này không phải ai cũng có thể làm được, vào cung chỉ cần xinh đẹp, không phải lo chuyện ăn uống, hai người còn lo lắng gì nữa.” “Con thật sự nghĩ như vậy sao?” Nguyễn Thiên Hồng hỏi. Nguyễn Âm chớp mắt cười, “Đương nhiên, còn bao lâu nữa thì con sẽ vào cung?” “Một tháng sau.” “Ồ, hơi nhanh.” Vừa dứt lời Nguyễn Thư Ý đã gõ cửa, sau khi đi vào hắn nhận ra bầu không khí trong phòng không ổn, bèn hỏi: “Sao vậy?” Nguyễn Thư Hồng kể chuyện long mạch tương lai, “Chuyện này chắc con cũng biết một chút.” Nguyễn Thư Ý cố nén sự bàng hoàng trong lòng, gật đầu nói: “Con chỉ biết một chút, không ngờ lại em gái.” “Bây giờ đã là kết cục đã định.” Nguyễn Thư Ý mỉm cười nhìn Nguyễn Âm, “Chuyện thăng chức sau này của anh phải dựa vào em rồi.” “Đưa tiền cho em thì cái gì cũng dễ nói.” Nguyễn Âm nháy mắt với anh. Đột nhiên trên môi Nguyễn Thư Ý nở ra một nụ cười, sau đó liền phá lên cười, “Vậy người xui xẻo mà em nói tới hôm nay chính là chính em.” Nguyễn Âm: “…” Sau này thật sự muốn đem hắn sung quân biên cương. ___________ Tác giả có lời muốn nói: Chậm thôi, ngại quá. [che mặt].