Nhìn thấy bộ dạng này của Nguyễn Âm, Tiểu Hà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng biết từ khi còn ở trong phủ ngài hoàng không bao giờ để bản thân chịu uất ức, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Lăng Hương vẫn còn hơi lo lắng, thậm chí nàng ấy còn nghĩ về việc có nên nói chuyện này với ngài ngự không.
Tiểu Hà kéo nàng ra rồi nói: “Ngươi yên tâm đi, bà sẽ xử lý ổn thỏa thôi, ngươi cứ chờ mà xem.”
Nàng có thể đoán được đám tiểu thư lắm miệng đấy sẽ như thế nào, ha ha.
Lăng Hương nhìn Tiểu Hà nghi ngờ: “Thật không?”
Tiểu Hà gật đầu với nàng: “Thật.”
Thấy đã sắp đến giờ, Nguyễn Âm ngồi trên ngự liễn chậm rãi đi qua.
Rừng đào ở bên phải Phượng Thanh cung,cách không bao xa, sau khi Nguyễn Âm đến
Taolin ở bên phải Phượng Thanh cung, trước đây rất nhiều gian, sau khi Nguyên Âm đến,. ngoại trừ màu hồng nhạt trước mắt còn có đủ màu sắc như hoa bướm, chói mù mắt Nguyễn Âm.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Nương theo tiếng hô của thái giám, toàn bộ người trong rừng đào đều quỳ xuống.”
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Nguyễn Âm khẽ nâng mắt lên, không khỏi đau đầu khi nhìn thấy những bóng dáng sặc sỡ đang quỳ trên mặt đất, thuận theo mặc quần áo thoải mái nhưng hóa ra thoải mái đâu chẳng thấy, chỉ thấy một đám thi nhau tranh giành, còn lộng lẫy hoa lệ hơn bất kì ai.
“Đứng lên đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Những người vốn đang quỳ nghe thấy thế cũng đều đứng lên.
Nguyễn Âm đi vào giữa sân, nhìn quanh một vòng, có vài người quả thật nghe lời, ăn mặc còn giản dị hơn nàng nhiều, còn một số…đợi xem lát nữa làm sao mà tham gia thi đấu.
***
Gió xuân thổi qua rừng đào, cánh hoa đào rơi lả tả.
Lúc này các vị tiểu thư mới ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy vị hoàng hậu trong truyền thuyết kia, nhưng lại không giống như những gì họ tưởng tượng.
Ai ai cũng nói rằng đương kim hoàng hậu đã già đi, không còn thanh xuân tươi trẻ nữa.
Nhưng hoàng hậu trước mặt này có làn da trắng nõn nà, mịn màng như gái mười tám, già chỗ nào đâu chứ?
Còn nói rằng cử chỉ hoàng hậu thô lỗ, hệt như người phụ nữ quê mùa.
Nếu thế này mà gọi là quê mùa, thì họ là cái dạng gì chứ?
Toàn những lời đồn sai lệch.
Các tiểu thư vốn ảo tưởng được Bạch Sơ Nguyệt sủng ái cũng chết tâm, có một vị hoàng hậu xinh đẹp như vậy, chẳng trách hoàng thượng chỉ muốn độc sủng một người, bọn họ làm gì có cơ hội chen vào.
Lúc này Tiểu Hà lặng lẽ đến gần Nguyễn Âm, chỉ ra bốn người kia cho Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm nhìn qua bốn người, sau đó hỏi Lăng Hương bên cạnh bốn người này là con nhà ai.
Lăng Hương nhanh chóng tiến lên, nói bên tai Nguyễn Âm.
Các vị tiểu thư thấy vậy chỉ nghĩ là Nguyễn Âm đang thảo luận về tiệc Trăm hoa, cũng không nghĩ nhiều.
“Đã lâu rồi không tổ chức tiệc Trăm hoa, nếu hôm nay đến lượt ta làm thì tự nhiên cũng muốn làm cái gì đó đặc biệt.” Nguyễn Âm nghiêm túc nhìn mọi người, “Xem ra rất nhiều người không đặt lời nói của ta vào lòng.”
Những lời này vừa nói ra, trái tim của những người phía dưới cũng nhảy loạn, tất cả đều quỳ xuống xin tha: “Ngài hoàng thứ tội.”
Nguyễn Âm xua tay: “Không sao, chỉ là tí nữa có chuyện phải làm, các ngươi mặc quần áo thế này hơi bất tiện thôi.”
Nàng nhìn Lăng Hương, Lăng Hương lập tức hiểu ra, “Thỉnh chư vị tiểu thư cùng đi theo nô tì.”
Một nhóm người đến dưới gốc cây đào lớn nhất trong rừng đào, thân cây đào này rất to, phải hai người mới ôm hết được.
“Ta biết các vị tiểu thư ở đây còn chưa xuất giá, có người còn chưa tìm được phu quân.
Những hà bao này là do ta cho người tỉ mỉ may, lại được đại sư khai quang, rất có ích cho nhân duyên.” Nguyễn Âm cười nói: “Đây đều là chút tâm ý của ta chuẩn bị cho mọi người.”
Tiểu Hà cũng phụ họa: “Vì tiệc Trăm hoa lần này ngài hoàng đã rất vất vả, mong các vị tiểu thư sẽ không phụ ý tốt của ngài.”
“Đây là những hà bao nhân duyên, được treo trên cây đào, nếu các vị tiểu thư lấy được thì chứng tỏ đây là dấu hiệu tốt.” Lăng Hương cũng nói.
Một đám tiểu thư lập tức trố mắt nhìn chiếc hà bao trên cây đào, hận không thể lao lên cướp lấy.
Chưa kể đến việc hà bao được làm từ các tú nương trong cung, lại còn được đại sư khai quang, mà chỉ cần là do hoàng hậu nương nương ban cho thì ai ở đây cũng biết giá trị của chiếc hà bao này.
Một vị tiểu thư mạnh dạn hỏi: “Dám hỏi ngài hoàng là ai cũng có sao ạ?”
Nguyễn Âm khẽ mỉm cười: “Nếu mọi người đều có, vậy cái hà bao này cò gì quý giá.”
Nếu mọi người đều có thì nàng sắp xếp trò chơi còn ý nghĩa gì đâu.
Lăng Hương đưa tay ra: “Hà bao nhân duyên này chỉ có năm cái.”
“Năm? Quá ít…”
“Ở đây cũng phải 25 người lận…”
“Phải làm sao đây, chắc ta không lấy được mất…”
“Ta cũng không lấy được…”
Mọi người đều nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
“Yên lặng.”
Ngay khi Nguyễn Âm vừa nói, phía dưới lập tức im lặng.
Nàng cười tinh nghịch: “Đương nhiên là có người có thể lấy được rồi.
Ai lấy được thì thuộc về người đó.”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
44 chương
23 chương
342 chương
54 chương