Nguyễn Âm chưa kịp nói thì không biết Nguyễn Thư Ý đã thuê được xe ngựa ở đâu, “Chúng ta ra khỏi đây trước đã.”
Vừa lên xe ngựa Nguyễn Âm đã hỏi: “Còn Quỷ Túc và Giác Túc thì sao?”
“Họ xử lý xong chuyện ở đây sẽ theo sau.
Chúng ta đến nơi an toàn chờ họ.” Nguyễn Thư Ý thúc roi vào mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng rồi phi nước đại.
Ở trong xe, Nguyễn Âm nhìn hai má bẩn thỉu của Bạch Sơ Nguyệt, không nhịn được lấy khăn tay ra, “Em lau đi.”
Bạch Sơ Nguyệt cười nhận lấy, “Ánh mắt của chị làm em có cảm giác như chị đang ghét bỏ bộ dạng của em bây giờ vậy.”
“Thân là một hoàng đế mà có thể nhếch nhác như vậy cũng hiếm thấy.” Bởi vì tâm tình thoải mái nên Nguyễn Âm bắt đầu trêu chọc.
Bàn tay đang lau má của Bạch Sơ Nguyệt cũng dừng một chút, y bất lực: “Em đã thế này rồi mà chị còn chọc em nữa.”
“Nếu không thì sao?” Nguyễn Âm nhướng mày, nàng còn chưa tính sổ với y đâu, “Nói là xuất cung du ngoạn nhưng hóa ra là để dụ đối phương vào tròng đến suýt thì mất mạng, chị đây còn muốn mắng em nữa đấy.”
Nói đến đây lửa giận trong lòng Nguyễn Âm chợt dâng lên, ngay cả ánh mắt nhìn Bạch Sơ Nguyệt cũng không thân thiện mấy.
Bạch Sơ Nguyệt cũng cảm nhận được điều đó, y lập tức thu mình lại, lúng túng giải thích: “Em không nói cho chị là vì sợ chị lo lắng.
Chị cứ yên tâm, em đã sắp xếp hết thảy rồi, không sao đâu.”
Nguyễn Âm thở dài.
“Đừng đem mạng sống của mình ra đùa, em là hoàng thượng của Đại Tề.” Nguyễn Âm thở dài.
Bạch Sơ Nguyệt mỉm cười, nghiêm túc hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Trái tim của Nguyễn Âm nhảy dựng lên, nàng đang định mở miệng nói chuyện thì giọng nói gấp gáp của Nguyễn Thư Ý từ bên ngoài truyền đến: “Có việc!”
Sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, đứng dậy vén mành ra hỏi “Chuyện gì?”
Nguyễn Thư Ý nhìn chằm chằm dưới chân núi, tuy rằng yên tĩnh nhưng hắn luôn có cảm giác như đang bị theo dõi, “Hình như bị người theo dõi, chúng ta tách ra hành động.”
Nguyễn Âm nghe vậy cũng lập tức đi tới, “Em muốn đi theo Sơ Nguyệt.” Anh trai nàng không có gì phải lo lắng cả, Bạch Sơ Nguyệt mới đáng để lo.
Nguyễn Thư Ý oán hận liếc Nguyễn Âm, “Anh là anh ruột của em đấy.”
“Em tin anh nhất định có thể gặp dữ hóa lành, chờ đến khi em bảo vệ Sơ Nguyệt chu toàn sẽ đến tìm anh ngay.” Nguyễn Âm cười ngọt ngào.
Tuy trong lòng Bạch Sơ Nguyệt vui mừng nhưng vẫn ngại ngùng sờ mũi, “Đừng xem em giống như đồ bỏ đi thế, em cũng biết võ công mà.”
“Ta phụ trách xe ngựa để thu hút sự chú ý, hai người đi hướng khác đi, Sơ Nguyệt biết cách liên lạc với những người khác.” Nguyễn Thư Ý nhảy xuống xe để cho hai người xuống.
“Trong rừng cây cối sum xuê, rất thích hợp để ẩn náu.
Trên đường đi em sẽ để lại kí hiệu.” Bạch Sơ Nguyệt nói nhỏ.
Nguyễn Âm thu lại đùa giỡn, nghiêm túc dặn dò: “Anh cẩn thận một chút.”
Nguyễn Thư Ý gật đầu, hắn biết chia ra như vậy là thích hợp nhất.
Để Nguyễn Âm hay Bạch Sơ Nguyệt đi một mình hắn cũng không yên tâm, tốt nhất vẫn nên để hai người đi chung, chăm sóc lẫn nhau.
Hơn nữa hắn biết Nguyễn Âm cũng có thể tự bảo vệ mình.
***
Xe ngựa đi chưa được bao xa thì Bạch Sơ Nguyệt đã dẫn Nguyễn Âm chui vào trong rừng rậm.
Hai người cúi người xuống chạy nhanh trong rừng, chạy được vài dặm Bạch Sơ Nguyệt đột ngột ngừng lại.
Nguyễn Âm cũng dừng lại ngay lập tức, nàng không hỏi nhưng có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở kì quái đang tiến về phía họ.
“Né ra!” Bạch Sơ Nguyệt lập tức đẩy Nguyễn Âm ra.
Nguyễn Âm vừa bị ném ra thì tên mặc đồ đen đã cầm đao chém tới, không khí giương cung bạt kiếm, tiếng đánh nhau phá tan sự yên tĩnh của núi rừng.
Nguyễn Âm nhìn thấy tầm chục tên đồ đen đột ngột xuất hiện, mặc dù đã bị đẩy ra khỏi khu vực đánh nhau nhưng nàng cũng không thể nào rời đi được.
Nhìn cây cối rậm rạp xung quanh, trong lòng nàng chợt nảy ra một ý tưởng.
Nguyễn Âm đi đến ôm một gốc cây lớn bên cạnh, thầm nói một câu xin lỗi với cây lớn kia rồi trực tiếp bẻ gãy nó, “Sơ Nguyệt mau tránh ra!”
Nàng vừa xoay người cái cây to kia liền bay về phía những tên đồ đen, chỉ nghe thấy một tiếng kêu, một tên áo đen đã bị đánh trúng.
Nhưng đòn tấn công này vẫn chưa dừng lại, chân trái và phải của Nguyễn Âm cùng tăng tốc, lao nhanh về phía những tên khác như cung tên.
Đương lúc Bạch Sơ Nguyệt còn sững sờ trước cảnh tượng này, Nguyễn Âm đã kéo tay y chạy lên núi.
“Chạy mau, chị chỉ tạm thời ngăn cản bọn chúng thôi, lát nữa bọn chúng lại đến nữa.” Nguyễn Âm nhìn trái nhìn phải xem xung quanh có thứ gì dùng được không.
Tiếng kêu thảm thiết sau lưng đã ngừng, có lẽ những tên mặc đồ đen kia đã đuổi theo, nàng phải nhanh chóng tìm ra cách mới được.
Ngay khi Nguyễn Âm đang nhìn trái nhìn trải chợt phát hiện cách đó không xa có một hang động bí mật, bình thường hang động này là nơi tạm trú cho những người đi săn, nàng mững rỡ kéo Bạch Sơ Nguyệt qua.
“Em vào đi.” Nguyễn Âm đưa Bạch Sơ Nguyệt vào.
Bạch Sơ Nguyệt dừng lại một chút, hỏi, “Còn chị?”
“Đừng lo lắng, chị sẽ quay lại ngay.” Nguyễn Âm nở một nụ cười trấn an.
Bạch Sơ Nguyệt lo lắng nên đứng đợi ở cửa hang, nhưng ngay sau đó y đã trợn mắt ngạc nhiên, Nguyễn Âm đang dùng một tay nâng tảng đá lớn rồi ném đến đây.
“Chị, chị làm vậy để làm gì?” Bạch Sơ Nguyệt lắp bắp.
Nguyễn Âm phản bác: “Chặn cửa hang lại.
Tuy nơi này hơi bí mật nhưng không chắc sẽ không bị tìm thấy nên cách tốt nhất là chặn cửa hang lại.”
“Chờ chút, để em bố trí một vài thủ thuật che mắt mấy tên áo đen đó đã.” Bạch Sơ Nguyệt dùng khinh công bay về phía con đường họ vừa đi.
Đầu tiên y nhanh chóng xóa dấu vết của hai người rồi tạo một ít dấu vết bên cạnh lối rẽ.
Không chỉ vậy còn tạo một vài ký hiệu bên một lối rẽ khác, gây thêm nhiều khó khăn cho chúng.
Chờ y bay trở về Nguyễn Âm lập tức ôm lấy tảng đá lớn rồi xoay người đi vào trong hang động, vững vàng ném tảng đá lớn chặn miệng hang lại, không khép lại hoàn toàn mà lộ ra vài khe hở.
Nguyễn Âm vỗ bụi trên tay, quay lại nhìn Bạch Sơ Nguyệt một cách đắc ý, “Em xem đi, như vậy bọn chúng sẽ không tìm ra chúng ta dễ dàng nữa.”
Bạch Sơ Nguyệt đến trước tảng đá lớn, thử dùng sức mạnh như trâu đẩy nó nhưng nó lại không hề nhúc nhích.
Y kinh ngạc quay đầu lại: “Sức của chị lớn thật.”
“Cảm ơn đã khen.” Nguyễn Âm cười đắc ý.
Vừa dứt lời hai người liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài cách đó không xa.
Hai người lập tức nhìn nhau rồi ngừng hô hấp.
Một lát sau có hai tên mặc đồ đen đi ngang qua cửa động, tuy trên người chúng hơi nhếch nhách nhưng không bị thương nhiều.
Nguyễn Âm đoán hai người này được chia sang bên này, chỉ thấy chúng nhìn trái phải rồi nhanh chóng bay đi.
Nguyễn Âm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi Bạch Sơ Nguyệt lập tức che miệng bảo nàng đừng nhúc nhích.
Thì ra có một người mặc đồ đen đi qua, người mặc đồ đen này cẩn thận hơn nhiều, nhìn trái nhìn phải rất cẩn thận.
Nhưng trong ngọn núi này vốn đã có rất nhiều tảng đá lớn, bọn họ không nghĩ tới có người có thể dễ dàng nhấc một tảng đá lớn như vậy lên cho nên cũng không nghĩ hai người Nguyễn Âm đang trốn trong cái lỗ phía sau tảng đá lớn.
Đợi đến khi bên ngoài thực sự yên tĩnh Bạch Sơ Nguyệt mới buông Nguyễn Âm ra, “Hẳn là không ai đến nữa đâu.”
Tinh thần Nguyễn Âm đã căng thẳng cả ngày hôm nay, mệt đến mức làm nàng ngồi phịch trên đất.
“Hừ, thật sự làm chị sợ muốn chết.”
Bạch Sơ Nguyệt cũng khoanh chân ngồi xuống, nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, đều do em làm phiền chị.”
Không chỉ liên lụy đến nàng mà còn để nàng phải cứu mình, Bạch Sơ Nguyệt cũng tự trách bản thân.
Nguyễn Âm xua tay, “Xin lỗi gì chứ, lúc trước chị rất hâm mộ anh trai có thể giúp đỡ người khác, bây giờ tự mình cũng có thể làm được, chị vui còn không kịp ấy chứ.”
“Nhưng……”
Nguyễn Âm ngắt lời y, nghiêm túc nói: “Em cũng biết sức lực của chị rất lớn, bình thường rất vô dụng, may mà bây giờ cuối cùng cũng hữu dụng.”
Bạch Sơ Nguyệt cụp mi, lập tức thu lại nụ cười, “Sau khi chuyện này kết thúc em sẽ đưa chị đến mọi nơi trên Đại Tề này, ăn những món ngon của Đại Tề, ngắm những cảnh đẹp của Đại Tề.”
Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, vươn tay ra: “Nói lời phải giữ lấy lời, chúng ta ngoéo tay đi.”
Bạch Sơ Nguyệt đưa tay ra ngoéo tay với Nguyễn Âm, “Ừm, nói lời giữ lời.”
***
Tên mặc đồ đen nhìn bao quát toàn bộ khu rừng một lần nhưng vẫn không tìm thấy hai người Nguyễn Âm.
Tên đồ đen cầm đầu mang khăn che mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt dữ tợn, không khí xung quanh gã lúc này cũng hơi lạnh lẽo.
“Có phải hoàng đế đã trốn rồi không.”
“Không thể loại trừ khả năng này.
Chúng ta ở lại trên núi ba ngày, sau ba ngày thì quay về phục mệnh.”
“Vậy bên phía vương gia…”
“Mục đích của việc này đã đạt được, chỉ cần về phục mệnh thôi.”
Ba ngày là một thời gian dài, những người mặc đồ đen cò có lương khô để ăn nhưng Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt thì không.
Đã trốn ở trong hang động gần một ngày rồi, trời cũng đã tối hẳn, bụng Nguyễn Âm đang cồn cào vì đói, Bạch Sơ Nguyệt cũng vậy.
Dù những người mặc đồ đen bên ngoài không rời đi nhưng họ lại không thể không đi tìm cái ăn.
Nguyễn Âm đẩy tảng đá ra tạo thành một con đường nhỏ rồi cẩn thận dặn dò: “Nhớ cẩn thận.”
Bạch Sơ Nguyệt chủ động nhận trách nhiệm kiếm ăn, theo ý y thì y không thể cứ dựa vào Nguyễn Âm được.
Bạch Sơ Nguyệt tranh thủ ban đêm để đi kiếm thức ăn trong rừng, cũng may là tìm được một ít hoa quả dại, ít nhất cũng có thể cầm cự một đoạn thời gian.
Hơn nữa y đã để kí hiệu lại rồi, chỉ cần người của y nhìn thấy thì sẽ tới tìm y.
Nguyễn Âm thấy y mang theo hoa quả dại về cũng không quan tâm ăn có ngon hay không, nàng đói đến chết rồi.
Màn đêm buông xuống, trong núi càng lạnh hơn, gió đêm thổi vào trong hang động khiến người ta càng thêm sợ hãi nhưng lại không thể nhóm lửa.
Nguyễn Âm dựa vào tường đá, hai tay ôm đầu gối, bộ quần áo mỏng manh không thể giữ ấm cho nàng, nàng cố hết sức quên đi cái lạnh trên người nhưng lại không được, cả cơ thể nàng không khỏi run lên.
“Chị lạnh lắm sao?” Bạch Sơ Nguyệt là đàn ông, hơn nữa còn có nội lực chống lạnh, tuy không thấy gì nhưng y có thể cảm giác được Nguyễn Âm đang run lên.
Nguyễn Âm mím môi, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Một chút.”
Nàng vừa dứt lời, một nguồn nhiệt áp vào lưng nàng, hai tay cũng được đôi tay ấm áp ấy bao bọc, hơi ấm này khiến trái tim nàng rung động.
“Bây giờ còn lạnh không?”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
44 chương
23 chương
342 chương
54 chương