Sáng sớm ngày thứ hai, ngay khi mặt trời vừa mới ló dạng Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt đã lên xe ngựa, lặng lẽ rời khỏi Đông Đô.
Nguyễn Âm nhìn cổng thành ngày càng xa dần trong lòng cũng ngày càng hưng phấn, “Lần này anh đi thầy u có nói gì với anh không?”
Quý Túc ở một bên đánh xe, còn Nguyễn Thư Ý ngồi bên ngoài xe ngựa, nghe thấy giọng nói của Nguyễn Âm anh cười trả lời: “Có, bảo em ngoan một chút.”
Nguyễn Âm bĩu môi, nàng không tin.
Bạch Sơ Nguyệt ở bên cạnh không khỏi cười thành tiếng, đến khi Nguyễn Âm nhìn sang mới đành nhịn xuống.
“Em cười cái gì!” Nguyễn Âm tức giận trừng mắt nhìn y.
Bạch Sơ Nguyệt mím môi cười: “Chị có nghe thấy không? Thái phó bảo chị phải ngoan hơn.”
Nguyễn Âm siết chặt nắm tay, nheo mắt uy hiếp: “Đừng tự mãn, ở bên ngoài chị lớn tuổi hơn em, em phải nghe chị.”
Bạch Sơ Nguyệt nhớ tới lần trước vật tay thua thảm hải lập tức ấm ức: “Nghe lời chị cũng được, nhưng chúng ta phải là phu thê.”
“Không phải đã nói rồi sao? Coi như em là em trai.” Nguyễn Âm cau mày, rõ ràng hôm qua đã bàn bạc cả rồi, để không bị nghi ngờ, nàng, Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Thư Ý là ba anh em thương nhân.
Còn Quỷ Túc là người đánh xe kiêm hộ vệ, Giác Túc đang ẩn nấp trong bóng tối tạm thời bỏ qua.
Bạch Sơ Nguyệt mím môi, nói đầy bất mãn: “Coi như là vợ chồng không phải rất bình thường sao? Sao phải là chị em?”
“Không thì em làm anh trai của chị.” Chỉ cần không phải vợ chồng thì không thành vấn đề, nhưng mà với gương mặt này của Bạch Sơ Nguyệt thì chẳng ai nghĩ y là anh trai của Nguyễn Âm cả.
Bạch Sơ Nguyệt nhìn Nguyễn Âm đầy buồn bực, y không vui tí nào.
“Thánh thượng đừng buồn, nếu không thì thánh thượng hóa thân thành công tử nhà giàu, còn ta và Âm nhi làm tùy tùng của ngài cũng được.” Nguyễn Thư Ý mỉm cười nêu ý kiến.
“Nguyễn Thư Ý! Anh là cái đồ phản đồ bán chủ cầu vinh!” Nguyễn Âm vừa nghe tự nhiên là không chịu, “Em mới không làm nha hoàn đâu, ai thích thì làm đi!”
“Nhưng chủ nhân của anh vốn là hoàng đế.” Nguyễn Thư Ý nhướng mi, nhẹ giọng nhắc nhở.
Nguyễn Âm hừ một tiếng, “Vậy thì em cũng là chủ nhân của anh!”
“Bên ngoài không tính, vừa rồi ngươi cũng nói như vậy.” Nguyễn Thư Ý cười nhẹ.
Nguyễn Âm nghẹn lời không thể nói gì.
Bạch Sơ Nguyệt giơ ngón cái với Nguyễn Thư Ý, “Sau khi hồi cung nhất định sẽ tăng bổng lộc cho ngươi”
“Đa tạ thánh thượng!”
“Đã xuất cung thì không cần gọi ta là hoàng thượng, gọi ta Sơ Nguyệt là được.
Ngươi vốn chính là anh trai của chị Âm, ta gọi ngươi một tiếng anh trai cũng là hợp tình hợp lý.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói.
Nguyễn Thư Ý lập tức sửa miệng cười toe toét, “Sơ Nguyệt!”
“Anh trai!”
Nguyễn Âm thấy hai người xưng anh gọi em chỉ muốn trợn mắt, thở dài lấy Lưu Đại Xuyên du ký ra xem.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Nguyễn Âm hỏi, họ không thể chỉ đi không mục đích được.
“Đến Trạm châu, trong Lưu Đại Xuyên du ký có ghi rằng ở Trạm Châu có tửu lâu Vân Trung, rượu bên trong là đệ nhất thiên hạ, chúng ta đến đó trước.” Bạch Sơ Nguyệt đã thuộc nội dung trong Lưu Đại Xuyên du ký từ lâu, lúc này nói rất trôi chảy.
Vừa nghe đến rượu ngon hai mắt Nguyễn Âm không khỏi sáng lên, trong cung quả thật có không ít rượu ngon nhưng sau ngần ấy năm nàng đã sớm chán ngấy rồi.
Lúc này có rượu ngon khác xuất hiện sao có thể không động tâm được.
“Vậy thì còn bao lâu nữa chúng ta đến đó?” Nguyễn Âm không kìm được sự phấn khích, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nguyễn Thư Ý từ bên ngoài xe ngựa đáp: “Khoảng mười ngày.”
Trong lòng Nguyễn Âm tính toán một chút, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này quá dài, phải ngồi trên xe ngựa gập ghềnh này mười ngày, thật sự làm cho người ta đau đầu.
“Nếu mệt thì cứ ngủ một giấc đi.” Bạch Sơ Nguyệt quan tâm.
Buổi sáng thức dậy sớm nên Nguyễn Âm đã buồn ngủ từ lâu, vừa nghe Bạch Sơ Nguyệt nói xong cũng gật đầu rồi nằm xuống.
Cỗ xe hơi lắc lư cũng trở thành chiếc nôi tốt nhất, một lúc sau Nguyễn Âm đã ngủ thiếp đi.
***
Nguyễn Âm bị hương thơm kích thích tỉnh dậy, khi mở mắt ra nàng đã nhìn thấy đôi mắt cười của Bạch Sơ Nguyệt.
Nàng sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra mình đang nằm trên đùi của Bạch Sơ Nguyệt, mặc dù không biết sao mình lại nằm ở đây nhưng Nguyễn Âm vẫn chất vấn: “Sao chị lại nằm trên đùi em?”
“Chị tự lăn tới.” Bạch Sơ Nguyệt nói đầy vô tội.
Nguyễn Âm thẳng lưng ngồi dậy, “Lăn kiểu gì!”
Bạch Sơ Nguyệt lập tức nằm xuống làm mẫu cho Nguyễn Âm xem, đầu y hơi động đậy sau đó nhích dần tới đùi của Nguyễn Âm.
“Vừa rồi chị làm như vậy đó.”
“Đứng dậy!” Hai má Nguyễn Âm đỏ bừng, vội vàng nói.
Bạch Sơ Nguyệt chẳng những không dậy mà còn cười: “Chẳng trách chị muốn ngủ trên đùi em, thật sự rất thoải mái.”
Nguyễn Âm đẩy đầu y ra, nhưng Bạch Sơ Nguyệt như bị đông cứng vậy, không xê dịch tí nào.
“Em không dậy được à?” Nguyễn Âm đưa ra tối hậu thư.
“Không dậy nổi.”
Nguyễn Âm nheo mắt, dùng hai tay nhéo tai Bạch Sơ Nguyệt rồi nhấc bổng anh lên.
Nàng làm rất nhẹ nhàng nhưng Bạch Sơ Nguyệt lại đau đến mức phải kêu lên.
“Mau buông ra!”
“Ai bảo em không dậy nổi.”
Hai tay Bạch Sơ Nguyệt nắm lấy tay của Nguyễn Âm, hai người lôi kéo lẫn nhau, lúc này mành xe ngựa bị Nguyễn Thư Ý vén ra, động tác của hai người dừng lại, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt Nguyễn Thư Ý không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, ho khan một tiếng, “Anh biết quan hệ của hai đứa thân mật, nhưng bây giờ đang ở trong rừng, nên kiềm chế một chút.”
Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt nhìn nhau, sau đó họ mới nhận ra khuôn mặt của Bạch Sơ Nguyệt đang dán vào ngực Nguyễn Âm, từ bên ngoài nhìn vào thì giống như đang bị chôn vùi bên trong.
Khuôn mặt Nguyễn Âm lập tức bốc hỏa, nàng vươn vai ném Bạch Sơ Nguyệt sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng thình thịch, đầu Bạch Sơ Nguyệt đập mạnh vào xe ngựa.
“Thật xin lỗi.” Nguyễn Âm đỏ mặt quay sang chỗ khác.
Bạch Sơ Nguyệt nhe răng nghiến lợi một hồi mới dịu lại, thấy Nguyễn Thư Ý vẫn chưa rời đi liền hỏi: “Sao anh Nguyễn còn chưa đi.”
“Tính cách của em gái anh hơi khó ở, Sơ Nguyệt nên bao dung và chịu đựng hơn.” Nguyễn Thư Ý cười nói.
Bạch Sơ Nguyệt xoa ót, vẻ mặt chua xót hỏi: “Anh Nguyễn thấy tỉ lệ thành công của em có lớn không?”
“Nhất định sẽ thành công.” Nguyễn Thư Ý vỗ vỗ vai y, “Anh giúp em.”
“Vậy thì cảm ơn anh Nguyễn!” Bạch Sơ Nguyệt vui đến mức quên cả cơn đau ở sau ót.
***
Quỷ Túc nhóm lửa, đang nướng động vật bắt được trong rừng.
Nguyễn Âm còn chưa tới đã ngửi thấy mùi thơm.
Nàng hít một hơi, nhất thời đã bị món ăn trên tay Quỷ Túc thu hút.
Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Thư Ý theo đến, ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa.
Quỷ Túc nướng xong con đầu tiên liền đưa cho Bạch Sơ Nguyệt trước, Bạch Sơ Nguyệt lập tức đưa cho Nguyễn Âm, Nguyễn Âm không hề khách sáo, nhận rồi cắn một miếng.
Tuy nóng nhưng nàng nhất quyết cắn một miếng thật to, “Ngon quá!”
“Nhìn mà xem, nếu bị thầy nhìn thấy nhất định sẽ nói em không ra thể thống gì.” Nguyễn Thư Ý chán ghét liếc nhìn Nguyễn Âm một cái, sau đó cắn một miếng, “Ồ, ngon thật đấy!”
Nguyễn Âm đá hắn một cái, dù Nguyễn Thư Ý đã tránh ra nhưng nàng vẫn liếc hắn, “Chẳng phải anh cũng vậy à, thật mất mặt!”
Động tác của Bạch Sơ Nguyệt tao nhã hơn rất nhiều, nhất cử nhất động đều cẩn thận thong dong.
“Đồ ăn của của Nhị Thập Bát Tinh Túc làm ra ngon thật đấy, chẳng lẽ tiêu chuẩn để vào Nhị Thập Bát Tinh Túc là phải biết nấu ăn à?” Nguyễn Âm thở dài.
Nguyễn Thư Ý hừ một tiếng, “Không biết, Nhị Thập Bát Tinh Túc sao có thể dễ vào thế được.”
“Anh cũng đâu phải là một người trong số hai mươi tám người trong đấy đâu, làm sao anh biết được.” Nguyễn Âm đáp lại anh.
Nguyễn Thư Ý mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, giận dữ cắn xé món ăn trên tay.
Lấp đầy bụng xong Bạch Sơ Nguyệt lau tay hỏi Quỷ Túc, “Quỷ Túc, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Quỷ Túc cụp mắt xuống, dửng dưng đáp: “Ở biên giới Vân Châu.”
Nguyễn Thư Ý gật đầu, “Đi qua Vân Châu là có thể trực tiếp đến Trạm Châu.”
“Nếu đã no rồi thì đi thôi.” Nguyễn Âm đứng dậy nói, bây giờ thứ duy nhất nàng nghĩ tới chỉ là rượu ngon của Trạm Châu thôi.
Vừa định lên xe ngựa thì trong rừng truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ, cả bốn người đều sững sờ.
Quỷ Túc và Nguyễn Thư Ý lập tức che chở trước Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Âm, còn Bạch Sơ Nguyệt đứng bên cạnh Nguyễn Âm, vẻ mặt lo lắng quan sát xung quanh.
“Ta nghe thấy tiếng thét của một người phụ nữ, mọi người thì sao?” Nguyễn Âm cau mày hỏi.
Bạch Sơ Nguyệt lén nắm tay Nguyễn Âm, nói nhỏ vào tai nàng: “Nếu có nguy hiểm gì thì cứ trốn sau lưng em.”
Nguyễn Âm nhìn y không đồng tình, nàng là ai chứ, đến lúc đó nàng sẽ chạy thật xa.
“Anh đi xem một chút, Quỷ Túc ở lại đây đi.” Nguyễn Thư Ý cầm kiếm và đi về hướng có tiếng hét.
“Anh cẩn thận đấy.”
Nguyễn Âm lo lắng nhìn bóng lưng của Nguyễn Thư Ý.
Mới đi được vài bước đã thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ cùng với mái tóc bù xù chạy tới, “Công tử, cứu mạng!”
Nguyễn Thư Ý cau mày nhìn nàng ta, nhưng không nói.
“Phía sau có người đang đuổi theo ta, cầu xin công tử cứu ta!” Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ tràn đầy khẩn trương, “Hai người kia võ công cao cường, bọn họ lấy hết tiền của ta lại còn nhìn trúng dung mạo của ta, muốn người của ta.”
“Vậy sao ngươi trốn được?” Nguyễn Thư Ý nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên là thừa dịp họ không chú ý chạy trốn rồi, xin công tử cứu ta.” Người phụ nữ bật khóc, cơ thể nàng khẽ run lên.
Đúng lúc này, cách đó không xa có hai nam nhân đi tới, trên tay mỗi người đều cầm một thanh đao lớn, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân áo đỏ, “Tiểu nàng nương, ta khuyên ngươi nên đi theo chúng ta, đừng lãng phí sức lực.”
Sau đó người đàn ông vạm vỡ đó nhìn về phía bốn người Nguyễn Âm, “Ta khuyên các ngươi đừng có động thủ, nếu không đừng trách chúng ta đánh nhau với các ngươi!”
Nữ tử hồng y co rúm người lại, nước mắt rơi như mưa, “Nếu công tử nguyện ý cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện ý làm nô tì hầu hạ công tử.”
Vẻ mặt của Nguyễn Thư Ý đông cứng lại, anh ta nhanh chóng lùi lại vài bước, nhìn Quỷ Túc, “Ngươi đi cứu đi.”
Quỷ Túc chỉ khẽ liếc nhìn Nguyễn Thư Ý, không để ý tới hắn.
Nguyễn Âm ở một bên xem kịch, trên môi còn vươn nụ cười, “Người ta đã chỉ định anh cứu thì anh cứ cứu đi.”
“Nguyễn Âm!” Nguyễn Thư Ý nghiến răng nhìn nàng.
Đột nhiên, nữ tử áo đỏ cắn môi nói: “Nếu công tử nguyện ý cứu ta, ta, ta nguyện ýlấy thân báo đáp.”
“Hahaha …” Nguyễn Âm nhất thời bật cười, đã lâu rồi nàng không thấy Nguyễn Thư Ý câm nín như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Theo chúng ta trở về mau, ngươi đã định là sẽ không chạy trốn được.” Nam nhân to lớn tiến lên một bước, chuẩn bị túm lấy nữ tử áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ vùng vẫy, ánh mắt cầu xin Nguyễn Thư Ý thương xót.
“Này!” Giọng nói của Nguyễn Âm tình cờ ngăn cản hành động của tên to xác kia, “Tiểu nương tử, nếu ta cứu ngươi thì ngươi có muốn lấy thân báo đáp không?”
“Em không đồng ý!”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
33 chương
44 chương
23 chương
342 chương
54 chương