Công chúa Xứng Tâm quả thực sắp tức chết rồi. Nàng ta chỉ tay vào Minh Hoàn mà nói: “Bề ngoài thì ngươi hiền thục dịu dàng, dựa vào vẻ đơn thuần vô hại này lừa gạt Mục Vương điện hạ. Nếu Mục Vương điện hạ mà biết ngươi nham hiểm thế…” Minh Hoàn ngước mắt lên, nói giọng thờ ơ: “Không cho hắn biết không phải là xong hay sao?” Công chúa Xứng Tâm bị nghẹn không nói ra lời. Nàng ta tái xám mặt, chỉ có thể trợn mắt trừng Minh Hoàn. Minh Hoàn khẽ nhếch khóe môi: “Đừng có nhìn ta như thế. Ngươi không xứng dùng ánh mắt đó nhìn ta đâu.” Công chúa Xứng Tâm nói: “Ngươi cướp mất tình yêu của ta, đe dọa ta, bắt nạt ta. Minh thị, những thứ ngươi nợ ta, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại từng thứ một.” Minh Hoàn cảm thấy rất buồn cười. Nàng lướt ngón tay thon dài qua bộ lông của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch khẽ liếm liếm mu bàn tay nàng. Một lúc lâu sau, Minh Hoàn nói: “Ta đã gả cho Mục Vương thì dĩ nhiên chính là người của phủ Mục Vương. Nơi này là nhà của ta. Một cô gái chưa chồng như ngươi, ở trong nhà ta, ăn cơm nhà ta, nhìn chằm chằm phu quân của ta, chia rẽ quan hệ giữa ta và phu quân, mơ mộng hão huyền muốn ngủ bên gối phu quân của ta, khiêu khích ta, dùng ánh mắt thù địch mà nhìn ta… Công chúa Xứng Tâm à, ngươi nói xem, là ta nợ ngươi hay là ngươi nợ ta hả?” Minh Hoàn nói ra mạch lạc rõ ràng, không nhanh không chậm. Nàng biết Lưu Đàn thích nàng. Có rất nhiều việc, Lưu Đàn sẽ giải quyết cho nàng. Nhưng mà Lưu Đàn bận trăm công nghìn việc, Minh Hoàn cũng tuyệt đối không phải người mà việc gì cũng phải trốn sau lưng Lưu Đàn. Minh Hoàn nói: “Suy nghĩ của ngươi, tất cả mọi người đều biết rõ. Công chúa Xứng Tâm, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ đi. Nếu ngươi không buông tha, ta đương nhiên có cách để điện hạ đuổi ngươi về kinh. Đến lúc đó, ngươi sẽ chẳng còn chút thể diện nào nữa đâu.” Công chúa Xứng Tâm bị Minh Hoàn chọc tức, nàng ta phẩy tay áo bỏ đi. Cách đó không xa có một bóng dáng thon dài, áo trắng hơn tuyết, xuất trần như tiên nhân. Sở Tinh Trạch lẳng lặng nhìn về bên này. Càng hiểu rõ lại càng yêu thích. Người con gái đó trong mắt hắn có sắ đẹp tuyệt trần, có thể mỉm cười dịu dàng nhìn người trong lòng, cũng biết dùng bờ vai yếu đuối để chịu đựng tổn thương. Nói nàng thông minh nhưng lại không thông minh quá mức, sẽ không khiến hắn kiêng dè phản cảm. Nói nàng ngốc nghếch nhưng lại không ngốc quá mức, sẽ không dây dưa phiền chán. Một người con gái như vậy thực sự không nên bị một kẻ thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết như Lưu Đàn chiếm lấy. Sở Tinh Trạch khẽ cuộn ngón tay lại. ... Trong thư phòng. Ám vệ quỳ gối bên ngoài bình phong: “Bẩm điện hạ, ba ngày trước Sở Tinh Trạch đã vào Mục Châu. Vừa nãy hắn đã lẻn vào trong phủ, võ công của hắn cao cường, hành tung không rõ. Ở Mục Châu có thuộc hạ của hắn hỗ trợ, trong đó có bốn năm gã cao thủ bảo vệ an toàn cho hắn.” Lưu Đàn cười nhạt: “Hắn thật đúng là đã xem Vương phủ của ta như nhà mình. Trước hết cho người lục soát chỗ hắn ở một lượt đi.” Ám vệ đáp lại: “Dạ.” Lưu Đàn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Sở Tinh Trạch của hiện tại thực ra đã không gây ra được sóng gió gì lớn. Chỉ có vẻn vẹn một Hiến Châu mà hắn cũng không cách nào khống chế được, thì đừng nói tới việc đoạt vợ của Lưu Đàn. Một đứa con vợ lẽ, không có trợ giúp, không được cha yêu thương, anh em trong nhà lại có lòng đề phòng thì còn có thể khuấy ra chuyện gì. Cho dù muốn sử dụng âm mưu quỷ kế giống kiếp trước, dưới tình huống vây cánh đã bị tiêu diệt từng cái một thì cũng không hề dễ dàng như vậy nữa. Kẻ ti tiện thì cuối cùng vẫn là kẻ ti tiện, một khi âm mưu bị nhìn thấu, dưới tình huống không đủ năng lực thì chỉ có thể mặc cho người xâu xé mà thôi. Lưu Đàn biết, lúc này một cái lưới thật lớn đã phủ xuống, rất nhanh thì sẽ bao chặt Sở Tinh Trạch ở trong đó, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Lần này tiến vào Mục Châu, Sở Tinh Trạch chẳng qua là dê vào miệng cọp mà thôi. Lưu Đàn trở về phòng. Hắn không thấy Minh Hoàn đâu. Thị nữ nói: “Hiện giờ Vương phi đang tắm rửa ở ôn tuyền. Điện hạ thay quần áo trước đi ạ.” Lưu Đàn xoay người đi rồi nói: “Ta cũng muốn đi tắm.” Minh Hoàn đang ngâm mình trong nước. Trên người nàng phủ một lớp áo lụa, mái tóc dài búi lên được một cây trâm bó lại trên đầu. Nàng bị hơi nước mù mịt xông lên nên hơi buồn ngủ. Lưu Đàn cúi người thử độ ấm của nước. Có hơi nóng một chút. Nhìn từ góc độ của hắn thì chỉ thấy một mảnh sương trắng mù mịt. Trong mơ ảo, lưng Minh Hoàn bị nước thấm ướt, áo lụa mỏng manh dính chặt vào lưng nàng như ẩn như hiện, càng làm nổi bật làn da như ngọc của nàng. Lưu Đàn cởi áo ở bên ngoài bể tắm. Minh Hoàn nghe thấy tiếng động, nàng kinh ngạc quay đầu lại: “Điện hạ?” Lưu Đàn nói: “Ta tắm cùng nàng.” Tắm uyên ương, nghĩ thôi đã thấy cực kỳ lãng mạn. Minh Hoàn: “…” Lưu Đàn vừa xuống nước đã đi tới ôm Minh Hoàn, nhưng hắn lại vồ phải khoảng không. Minh Hoàn ra khỏi nước: “Ta tắm xong rồi. Người điện hạ bẩn nên cứ ngâm thêm một lát nữa đi. Ta đi trước lau khô tóc.” Lưu Đàn: “???” “Trên người ta chẳng bẩn chút nào hết, Hoàn Hoàn ơi…” Thế nhưng, Minh Hoàn vẫn đi ra ngoài. Lúc thay quần áo, Minh Hoàn cũng không cho người hầu hạ. Nàng vừa mới cởi cái áo lụa ướt nhẹp trên người xuống, còn chưa kịp lau người thì đột nhiên bị bế bổng lên. Minh Hoàn tức đến mức đỏ cả mắt: “Điện hạ!” Lưu Đàn nói: “Nàng cứ chê ta vậy sao? Không muốn ở chung một chỗ với ta?” Thật ra cũng không phải là chê, Minh Hoàn luôn cảm thấy bất cứ lúc nào Lưu Đàn cũng sẽ nổi lên thú tính mà bắt nạt mình. Nàng bị Lưu Đàn ấn lên trên chiếc giường hẹp. Người Lưu Đàn cũng ướt đẫm, giọt nước chảy xuống theo lồng ngực cường tráng của hắn. Minh Hoàn dời mắt đi, cố hết sức không nhìn Lưu Đàn. Lưu Đàn bật cười thật khẽ: “Hoàn Hoàn xấu hổ hử?” Minh Hoàn giơ cẳng chân lên đạp vào bụng hắn: “Điện hạ chàng đi ra ngoài đi.” Lưu Đàn túm được cổ chân nàng. Hắn hôn nhẹ một cái lên bắp chân nàng. Chân Minh Hoàn vừa nhỏ vừa trắng, dường như chỉ khẽ gập lại là có thể bẻ gãy, đáng tiếc bên trên vẫn còn có dấu vết xanh tím. Thực ra Lưu Đàn cũng rất bất đắc dĩ. Hắn cũng không muốn ức hiếp Minh Hoàn quá mức, nhưng nàng thật sự mảnh mai quá, da dẻ quá trắng, hơi cọ xát chút xíu là có thể lưu lại dấu vết vô cùng rõ trên người nàng. Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ta thật sự không muốn mà. Chàng cho ta nghỉ ngơi hai ngày nhé.” Lưu Đàn “Ừ” một tiếng rồi hôn cổ chân nàng: “Đừng sợ, ta không bắt nạt nàng, ta chỉ kiểm tra thân thể nàng chút thôi.” Minh Hoàn: “Ta tự kiểm tra được.” Lưu Đàn nhìn vết cắn trên da thịt nàng rồi nói: “Ta bôi thuốc cho nàng. Hoàn Hoàn, nàng yên tâm, ta chỉ bôi thuốc cho nàng thôi. Ta sợ sẽ để lại sẹo trên người nàng. Ta thích nàng vô cùng, sẽ không đối xử tệ với nàng đâu.” Lưu Đàn lấy lọ thuốc tới. Trong lọ là thuốc cao màu lam nhạt, thoáng có cảm giác óng ánh trong suốt, mùi vị mát rượi. Hắn lấy ngón tay chấm một chút xíu rồi bôi lên vết bầm trên người Minh Hoàn: “Nếu không bôi thuốc thì năm ngày nữa cũng không tan hết được. Ta bôi thuốc cho nàng. Hoàn Hoàn có cảm thấy ta là người chồng rất tri kỷ không?” Minh Hoàn: “…” Thực ra Minh Hoàn không hề thích bị người khác nhìn ngắm thế này. Nàng bị Lưu Đàn lăn qua lộn lại để bôi thuốc, mặt đã sớm đỏ cả lên, trên người cũng là màu phấn hồng, ngay cả ngón chân trắng như tuyết cũng hiện lên màu hồng nhạt. Lưu Đàn liếc nàng: “Hoàn Hoàn, nàng thẹn gì hả?” Minh Hoàn: “Ta…” Lưu Đàn không cho là đúng mà nói: “Giữa vợ chồng với nhau, chuyện này chẳng lẽ không phải là rất bình thường hay sao? Ta thương nàng, cho nên mới bôi thuốc cho nàng. Hoàn Hoàn không cần mất tự nhiên thế đâu. Sau này ta bôi thuốc cho nàng thêm mấy lần nữa là nàng sẽ quen thôi.” Minh Hoàn: “…” Có lẽ Lưu Đàn nói cũng đúng, giữa vợ chồng, những thứ này rất bình thường. Thế nhưng, Minh Hoàn lại không phải người cởi mở như vậy. Mỗi tối lúc đi ngủ, Minh Hoàn đều sẽ mặc quần áo chỉnh tề. Hai lần trước ở trên giường, mặc dù nàng biết Lưu Đàn đã nhìn nàng một lượt, nhưng lúc này, ngọn đèn mờ ảo lại vừa không có chăn che phủ, Minh Hoàn thực sự không quen lắm. Nàng nói khẽ: “Xong chưa ạ?” Lưu Đàn lấy khăn vải lau khô tóc cho nàng. Mặt nàng đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh, hàm răng khẽ cắn môi, tóc đen như mây, thực ra rất dụ dỗ người ta. Lưu Đàn cầm cái chăn tới, bọc nàng lại thật kỹ: “Được rồi, ta đi nghỉ ngơi với nàng.” Minh Hoàn nói: “Quần áo, để ta mặc áo vào đã.” Lưu Đàn nhướng mày: “Ngủ cùng ta mà nàng còn cần mặc quần áo nữa hả?” Minh Hoàn vươn tay nhéo lỗ tai Lưu Đàn: “Điện hạ!” Lưu Đàn cọ cằm lên má Minh Hoàn: “Được rồi, không bắt nạt nàng nữa. Về phòng rồi mặc quần áo.” Nửa khắc sau, Minh Hoàn cúi đầu nhìn hai mảnh vải trên người mình, sau đó nàng ngẩng đầu có chút khiếp sợ nhìn Lưu Đàn: “Đây là quần áo kiểu gì?” Lưu Đàn cảm thấy rất đẹp. Áo lụa màu hồng nhạt chỉ che đến chỗ cẳng chân, cánh tay cùng với xương quai xanh đều lộ ra. Vừa nhìn đã thấy rất mát mẻ. Vải vóc mềm mại, mặc vào cũng thoải mái. Mặc trên người Minh Hoàn thì càng cảm thấy vui lòng mát mắt. Lưu Đàn nói: “Rất nhiều phu nhân trong kinh thành đều sẽ mặc cái này để lấy lòng tướng công của họ. Ta cũng cho người mua một bộ về. Hoàn Hoàn có thấy là rất hợp với nàng không?” Minh Hoàn: “…” Mặc dù không tiện hỏi, nhưng Minh Hoàn vẫn hỏi: “Điện hạ, sao chàng biết được những chuyện này? Có phải là có vị phu nhân nào đó cũng từng lấy lòng chàng không?” Lưu Đàn: “Không có, tuyệt đối không có.” Quần áo gì đó đương nhiên đều là do tôi tớ chuyên phụ trách việc này trong phủ trình báo lên. Quần áo của hắn và Minh Hoàn đều có thợ thêu chuyên làm. Hàng năm đều sẽ có kiểu dáng quần áo mới mẻ, Minh Hoàn không theo đuổi những kiểu dáng thịnh hành thế này, nàng thích kiểu đơn giản nhất thôi, nhưng Lưu Đàn lại không muốn như vậy. Hắn đã có được Minh Hoàn, hiển nhiên là muốn cho Minh Hoàn những thứ tốt nhất. Thế nên, mặc kệ Minh Hoàn có mặc hay không, những thứ thịnh hành nhất chắc chắn phải được đưa tới. Bên trong tự nhiên sẽ có mấy kiểu táo bạo thế này. Về phần lý do vừa nãy thì chỉ là Lưu Đàn thuận miệng bịa ra thôi. Minh Hoàn cũng không truy hỏi thêm nữa. Nàng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo: “Điện hạ, ta muốn đi ngủ. Chàng cũng ngủ sớm chút đi.” Lưu Đàn “Ừ” rồi một tiếng rồi ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng. Ngày hôm sau Minh Hoàn thức dậy rất sớm. Lúc nàng tỉnh lại, Lưu Đàn vẫn còn đang ngủ. Minh Hoàn muốn xuống giường đi thay bộ đồ chẳng ra làm sao trên người mình. Lưu Đàn ngủ ở bên ngoài, Minh Hoàn ở bên trong, nàng muốn xuống giường thì phải bò qua người Lưu Đàn. Minh Hoàn thận trọng ra khỏi chăn. Một chân nàng vừa bước qua người Lưu Đàn, cái chân khác còn chưa qua thì cổ chân đột nhiên bị túm chặt. Minh Hoàn sợ hết hồn, người nhũn cả ra ngồi bệt luôn trên người Lưu Đàn. Lưu Đàn sửa lại tư thế của nàng, để cho nàng quay mặt về phía mình: “Mới sáng sớm mà Hoàn Hoàn đã muốn nhào vào lòng ta rồi sao?” Minh Hoàn: “Ta không có.” Nàng ngồi dạng chân trên người Lưu Đàn, mặt đỏ dần lên. Minh Hoàn cảm thấy khó mà mở miệng. Nàng nói khẽ: “Điện hạ thả ta ra đi.” Lưu Đàn nhướng mày: “Vì sao hả?” Minh Hoàn không nói gì. Nàng muốn đứng dậy khỏi người Lưu Đàn, nhưng mà hai tay Lưu Đàn đang nắm chặt eo nàng, vốn dĩ Minh Hoàn đã không có sức lực lớn lắm, bị Lưu Đàn giữ chặt thế này, nàng làm thế nào cũng không dậy nổi. Lưu Đàn hơi nhếch môi, cười vô cùng sảng khoái: “Gọi một tiếng phu quân đi rồi hôm nay phu quân sẽ tha cho nàng.” Minh Hoàn quay đầu đi: “Phu quân.” Lưu Đàn không hài lòng. Hắn bóp eo Minh Hoàn: “Nhìn vào mắt ta gọi thêm một tiếng nữa.”.