Buổi tối, hai người cùng ăn bữa cơm với Minh Trường Phong và Minh Ly.
Minh Trường Phong thấy tâm trạng của Minh Hoàn khôi phục nhanh như vậy thì đoán là hai vợ chồng chỉ xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ thôi.
Mục Vương điện hạ đã chịu đuổi theo tới đây thì cũng chứng tỏ Mục Vương có lòng với Minh Hoàn.
Ban đêm, Lưu Đàn theo lẽ thường ngủ chung với Minh Hoàn trên chiếc giường nhỏ của nàng.
Lưu Đàn cũng không ở lại Vương phủ bao lâu nữa.
Kiếp trước Lưu Đàn tạo phản một phần là do hoàng đế ngu dốt không có đạo đức, một mặt khác là bởi hắn có dã tâm bừng bừng.
Chẳng qua, Mục Châu trù tính nhiều năm như vậy mà chưa tạo phản là bởi cũng cần một cơ hội.
Kiếp trước, sau khi Lưu Đàn giết công chúa Xứng Tâm thì đã xé rách mặt với hoàng thất.
Mấy tháng sau phương bắc xảy ra hạn hán, dân chạy nạn tràn vào Mục Châu.
Mục Châu giàu có đứng đầu thiên hạ, Lưu Đàn thu nhận một phần dân lưu lạc nên được lòng dân.
Hai năm sau hắn gióng ngọn cờ “Trời xanh đã tàn, trời vàng nên lập” để khởi binh tạo phản, lật đổ vương triều nhà Lương.
Nhưng cuối cùng hắn lại không nhìn ra tính toán cùng với dã tâm của Sở Tinh Trạch, bị người của Sở Tinh Trạch ám toán được.
Sở Tinh Trạch kiên nhẫn ẩn núp, không tùy tiện để lộ bản thân.
Chính là vì như vậy, hắn mới có thể thản nhiên giết chết anh em, đoạt được vị trí thế tử.
Buổi chiều, Minh Hoàn không ngủ nên nàng hiển nhiên đã nhắm mắt lại từ sớm.
Lưu Đàn lặng lẽ ngắm gương mặt nàng say ngủ.
Khi Minh Hoàn ngủ thì rất yên tĩnh, tóc dài xõa ra, áo lót lỏng ra hơn phân nửa, lộ ra da thịt như băng tuyết.
Rất đáng tiếc, da trắng như vậy còn không phải là bị hắn cắn đỏ cả lên rồi sao.
Lưu Đàn cụng trán lên trán nàng rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Lưu Đàn đưa Minh Hoàn trở về phủ Mục Vương.
Công chúa Xứng Tâm dĩ nhiên là đã nghe ngóng được tin Minh Hoàn bỏ đi.
Thực ra trong lòng nàng ta lo lắng kinh khủng, thế nhưng, bản thân nàng ta cũng không có năng lực gì.
Đến cả người hầu tầm thường nhất trong phủ nàng ta cũng không lôi kéo được.
Giữa lúc công chúa Xứng Tâm đang nóng lòng thì Sở Tinh Trạch lại một thân một mình tới Mục Châu.
Công chúa Xứng Tâm nhìn người đàn ông thân cao dáng ngọc đứng trước cửa sổ, trong thoáng chốc, nàng ta cũng không dám tỏ ra vênh váo nữa.
Sở Tinh Trạch mặc áo trắng, mão ngọc cột tóc, trên khuôn mặt đầy vẻ thờ ơ.
Trong khoảng thời gian này, Sở Tinh Trạch sống cũng không tốt lắm.
Sở Tinh Tế được Lưu Đàn chỉ điểm nên rất kiêng kỵ hắn.
Sở Tinh Tế có địa vị thế tử, Sở Tinh Trạch chẳng qua là con vợ lẽ, về thân phận thì hai người đã có khoảng cách.
Cho nên, dù Sở Tinh Tế chẳng có tài cán gì, mưu lược tài trí đều thua Sở Tinh Trạch.
Thế nhưng, Sở Tinh Tế chỉ nói khẽ mấy câu bên tai Hiến Vương là có thể làm bốc hơi những việc đã phân cho Sở Tinh Trạch.
Vây cánh của Sở Tinh Trạch ở bên ngoài cũng bị người của Lưu Đàn loại trừ từng người một.
Hiến Vương thậm chí nghe theo lời Sở Tinh Tế, gả một quý nữ nhà giàu ở địa phương cho Sở Tinh Trạch.
Sở Tinh Trạch đi xem quý nữ đó.
Dung mạo cũng gọi là đẹp, thế nhưng, từng qua biển lớn khó mà nhìn những con sông khác, ngoài Vu Sơn thì đều không phải mây.
Sở Tinh Trạch đã từng gặp người con gái sắc nước hương trời như Minh Hoàn thì sao có thể rung động với một người bình thường được nữa.
Vả lại, quý nữ đó có tính tình nhu nhược bất tài cũng khiến cho Sở Tinh Trạch phiền chán.
Sở Tinh Trạch nóng lòng muốn có được Minh Hoàn.
Mặc kệ dùng biện pháp gì miễn là hắn có được nàng.
Bởi vì, mỗi khi hồi tưởng lại, nhớ tới biểu cảm lạnh nhạt xa cách mà Minh Hoàn dành cho hắn, Sở Tinh Trạch sẽ khó chịu tới mức ruột gan ngứa ngáy.
Công chúa Xứng Tâm hơi do dự rồi nói: “Trong khoảng thời gian này, những thứ ngươi dạy bổn cung làm, bổn cung đều đã làm cả rồi.
Những lời ngươi bảo bổn cung nói, bổn cung cũng đã nói ra.
Nhưng phản ứng của Mục Vương lại không hề giống như chúng ta tưởng tượng.”
Công chúa Xứng Tâm vốn cho rằng sau khi Minh Hoàn bỏ đi thì Mục Vương sẽ không chủ động đuổi theo.
Suy cho cùng, dù thế nào đi nữa, đó chẳng qua là một người đàn bà mà thôi, Mục Vương cũng không thiếu đàn bà.
Thế nhưng, sự việc lại cũng không hề đơn giản như nàng ta tưởng tượng.
Có lẽ Mục Vương đã thật sự rung động với đứa con gái này.
Sở Tinh Trạch hơi phiền chán liếc công chúa Xứng Tâm: “Lúc ngươi tới đây, bệ hạ nói thế nào?”
Công chúa Xứng Tâm thoáng ngập ngừng, không nói được ra lời.
Đương nhiên nàng ta không tiện nói rõ thái độ hiện giờ mà hoàng thất dành cho Lưu Đàn.
Hoàng đế muốn gả công chúa Xứng Tâm cho một tướng lĩnh đang đóng ở biên cương, bởi vì tình thế bây giờ, dù hoàng đế ngu dốt thì cũng nhìn ra được giang sơn đang lung lay sắp đổ.
Có thể bảo vệ giang sơn của ông ta thì chỉ có lại trọng dụng võ tướng mà thôi.
Nhưng công chúa Xứng Tâm căn bản không muốn gả cho tướng lĩnh quanh năm chiếnđấu ở bên ngoài.
Nàng ta vẫn nhớ mãi không quên được Lưu Đàn.
Bởi vậy, công chúa Xứng Tâm nhận được thư của Sở Tinh Trạch, thì thành khẩn thề thốt cam đoan với hoàng đế rằng nàng ta nhất định có thể được Lưu Đàn sủng ái.
Giả sử công chúa Xứng Tâm gả cho Lưu Đàn thì mọi việc sẽ dịu đi rất nhiều.
Hoàng đế cũng nuông chiều nàng ta, đối với thế cục cũng không nắm chắc cho lắm, bèn để nàng ta dẫn theo một số người đi tới phương nam.
Nếu nàng ta không có cách nào ở bên Lưu Đàn… Trong lòng nàng ta biết rõ, sau khi trở lại kinh thành, dù cho hoàng đế không trách tội, những công chúa khác cũng sẽ chế nhạo sau lưng nàng ta.
Công chúa Xứng Tâm nói: “Dĩ nhiên là muốn cho bổn cung và Mục Vương ở bên nhau.
Có thể ở cùng nhau là tốt nhất.”
Từ nét mặt của công chúa Xứng Tâm, Sở Tinh Trạch cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó.
Hắn lạnh lùng nhíu mày, nói: “Tối ngày 14 tháng 8, Lưu Đàn sẽ cùng với thuộc hạ của hắn…”
Công chúa Xứng Tâm ghé lại gần, nghe Sở Tinh Trạch nói xong thì giật mình kinh hãi: “Đây…”
Sở Tinh Trạch nói giọng lạnh lẽo: “Ngươi có dám không? Nếu không dám thì sớm thu dọn đồ đạc của ngươi quay về kinh thành đi, đừng ở chỗ này làm vai hề nhảy tới nhảy lui nữa.”
Công chúa Xứng Tâm đâu chịu được sỉ nhục thế này.
Nàng ta nhớ tới mấy ngày qua bị Minh Hoàn chế giễu, bị Lưu Đàn từ chối, nếu như ỉu xìu cuốn gói về kinh thì chắc chắn sẽ vẫn bị cười chê.
Sở Tinh Trạch là người duy nhất trước mắt có thể giúp đỡ nàng ta.
Bởi vậy, công chúa Xứng Tâm cũng không dám nói thêm gì nữa.
Nàng ta gật đầu: “Được, ta nghe lời ngươi.”
Ngón tay Sở Tinh Trạch hơi cuộn lại, đầu lông mày nhíu chặt: “Vậy, ta đi trước.”
...
Buổi tối, Minh Hoàn với Lưu Đàn, còn có Mục thái phi và công chúa Xứng Tâm ngồi ăn cơm cùng nhau.
Công chúa Xứng Tâm là khách, như thế nào đi nữa thì cũng là công chúa tôn quý, Mục thái phi sẽ nể mặt nàng ta mấy phần.
Ngay trước mặt Lưu Đàn, công chúa Xứng Tâm cũng không dám lỗ mãng.
Lưu Đàn và Minh Hoàn chia ra ngồi hai bên Thái phi.
Công chúa Xứng Tâm thì ngồi bên cạnh Minh Hoàn.
Lúc ăn cơm, ánh mắt của công chúa Xứng Tâm hơi hướng lên người Minh Hoàn.
Minh Hoàn mặc váy có tay áo rộng.
Lúc nàng cầm đũa lên dùng cơm, trên cổ tay lộ ra dấu vết xanh tím rất rõ ràng.
Công chúa Xứng Tâm nheo mắt.
Nàng ta biết hoan ái bình thường sẽ không lưu lại dấu vết rõ thế này, Minh Hoàn lại giống như là bị thương rất nặng, lẽ nào… lẽ nào Minh Hoàn giận dỗi về nhà nên bị Lưu Đàn đánh cho một trận?
Công chúa Xứng Tâm biết tính Lưu Đàn.
Lưu Đàn cũng không phải người thương hương tiếc ngọc.
Hắn là một kẻ thô lỗ, trước đây công chúa Xứng Tâm giả vờ trượt chân ngã lên người Lưu Đàn, vậy mà bị hắn tàn nhẫn đẩy ra.
Rõ ràng, Lưu Đàn sẽ không mềm lòng với đàn bà con gái.
Minh Hoàn bị nàng ta khiêu khích một phen, hiểu lầm không phải là có thể dễ dàng tháo gỡ được.
Bây giờ, Minh Hoàn ngoan ngoãn quay về, không phải là bị Lưu Đàn uy hiếp đấy chứ?
Công chúa Xứng Tâm nhìn kỹ.
Không chỉ có trên cổ tay, chỗ khớp ngón tay cũng mơ hồ bị trầy da.
Da Minh Hoàn trắng như tuyết mà lại rất mỏng, bất kỳ vết thương nào ở trên người nàng đều sẽ rất nổi bật.
Đáy lòng công chúa Xứng Tâm đã có phỏng đoán đại khái.
Tình cảm của hai người này cũng không tốt như bề ngoài.
Sức ăn của Minh Hoàn rất ít, ăn được hai miệng cơm là nàng đã không muốn ăn nữa.
Mục thái phi nói: “Hoàn Hoàn à, con cũng gầy yếu quá đấy, nên ăn nhiều thêm chút đi.”
Lưu Đàn nói: “Có lẽ là đầu bếp làm không ngon, hôm khác giết đi thay đầu bếp mới.”
Minh Hoàn: “…”
Dứt lời, Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn đầy uy hiếp.
Minh Hoàn nói: “Đồ ăn rất ngon ạ.”
Nàng lại cầm đũa lên, gắp một chút rau rồi chậm rãi ăn.
Trong lòng công chúa Xứng Tâm rất vui.
Ngay cả ăn bao nhiêu cơm cũng không thể tự khống chế, lúc nào cũng bị người uy hiếp.
Ngoài mặt thì Minh Hoàn giả vờ rất giỏi, trên thực tế, đã sớm có rạn nứt với Lưu Đàn từ trước rồi?
Cái cách mà hai người ở chung thế này, nàng ta không tin Minh Hoàn có thể giải thích được hiểu lầm gì với Lưu Đàn.
Rất nhanh thì Lưu Đàn nhận thấy công chúa Xứng Tâm đang lén quan sát Minh Hoàn.
Hắn lạnh lùng lườm nàng ta, dọa cho nàng ta ngoan ngoãn nhìn vào bát cơm trước mắt.
Ăn xong bữa tối, chờ cho Thái phi đi về, Lưu Đàn đưa một tay cho Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, chúng ta cùng về nhé.”
Minh Hoàn nói: “Hôm nay ta không mệt lắm.
Không thấy Tiểu Bạch qua đây, ta muốn đi thăm Tiểu Bạch.”
Lưu Đàn có chút bất mãn: “Con cọp ngu xuẩn đó hả? Không phải là ban đầu nàng rất sợ nó sao?”
Lúc đầu Minh Hoàn có hơi sợ Tiểu Bạch, nhưng về sau nàng phát hiện ra tuy Tiểu Bạch nhìn qua rất oai phong, nhưng trên thực tế thì cũng không cắn người.
Minh Hoàn nói: “Hôm qua và hôm nay điện hạ đều ở nhà họ Minh, có lẽ trong thư phòng đã chất đống rất nhiều sự vụ.
Nếu hôm nay không đi xử lý thì ngày mai chắc chắn điện hạ lại phải thức đêm xử lý đấy.”
Lưu Đàn nâng tay lên cốc vào trán Minh Hoàn.
Minh Hoàn cầm thịt khô đi đút cho Tiểu Bạch ăn.
Tiểu Bạch không nhìn thấy Minh Hoàn một ngày rồi, nó cũng rất nhớ nàng.
Trời dần khuya.
Vừa nãy Minh Hoàn bị Lưu Đàn gõ trán, nàng cũng học theo gõ đầu Tiểu Bạch: “Ta phải đi về rồi.
Ngươi cũng phải quay về chuồng đi.”
“Mục Vương phi.”
Sau lưng truyền đến giọng nói, Minh Hoàn quay đầu lại.
Là công chúa Xứng Tâm.
Nàng ta đang ngắm ngía một cái bình sứ bằng ngọc trắng trong tay.
Thái độ nàng ta dành cho Minh Hoàn cũng không vênh váo tự đắc nữa, dù sao, Minh Hoàn cũng có giá trị nhất định trong lòng Lưu Đàn.
Tương lai nếu công chúa Xứng Tâm có thể vào Vương phủ, khả năng được làm chính phi thực ra cũng không lớn lắm.
Minh Hoàn gật đầu: “Công chúa Xứng Tâm.”
Lúc này nàng càng thêm phản cảm với cô công chúa này, dù sao, nếu không có nàng ta thì trong khoảng thời gian này cũng sẽ không có nhiều trắc trở như vậy.
Công chúa Xứng Tâm cười mà như không cười, nói: “Vừa nãy bổn cung thấy trên tay ngươi có vết thương nên cố ý bảo thị nữ lấy một lọ thuốc qua đây.
Mục Vương phi, ngươi nhớ bôi lên nhé.
Bổn cung đã sớm nghe nói, Mục Vương điện hạ cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc.
Mục Vương phi to gan rời khỏi Vương phủ, bị điện hạ giáo huấn một trận, cũng là phải thôi.”
Minh Hoàn hơi nhếch khóe môi: “Ta thật khâm phục công chúa có thể trợn mắt nói dối.
Khi trước gây xích mích giữa ta và điện hạ, công chúa có vui không?”
Ánh mắt Công chúa Xứng Tâm chợt lạnh lẽo.
Tiểu Bạch nhận ra giọng nói của công chúa Xứng Tâm dành cho Minh Hoàn không thân thiện.
Nó xông ra, rống lên một tiếng với công chúa Xứng Tâm.
Công chúa Xứng Tâm chỉ coi con hổ được nuôi trong Vương phủ là thú cưng dùng để mua vui mà thôi.
Lúc này trông thấy con hổ muốn nhào lên, nàng ta hét lên một tiếng, bình ngọc trong tay rơi xuống, suýt chút nữa thì té lăn ra đất.
Minh Hoàn gọi khẽ: “Tiểu Bạch, qua đây.”
Cái đuôi dài của Tiểu Bạch nhẹ nhàng quấn lấy tay Minh Hoàn, nó dùng đầu ngoan ngoãn cọ cọ vào váy nàng.
Công chúa Xứng Tâm bị dọa cho mặt mũi tái mét.
Chưa kịp hoàn hồn, nàng ta chỉ vào Minh Hoàn nói: “Ngươi…”
Minh Hoàn hơi nhếch khóe môi: “Công chúa nhìn thấy chưa? Vương phủ cũng không phải là chỗ mà cô có thể tùy tiện lỗ mãng, dù điện hạ không ở ngay trước mắt che chở cho ta thì cũng có sự yêu thương của điện hạ ở đây.”
Nói rồi, Minh Hoàn nhẹ nhàng vuốt lưng “yêu thương” của Lưu Đàn.
Tiểu Bạch híp mắt lại.
Công chúa Xứng Tâm tức đến xanh mặt..
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
101 chương
520 chương
11 chương
297 chương
58 chương