Nhược Đình nghe đến “roi da”, trong lòng không ngừng một trận rét run. Chính mắt nàng đã nhìn thấy năm ấy đại ca mười hai tuổi bị nhị ca vừa lên mười dụ dỗ trốn học, ra ngoài cánh đồng chơi rồi đánh nhau với bọn mục đồng. Cha cũng đã rất tức giận, liền đem hai vị ca ca này vào thư phòng, dùng roi da đánh phạt. Khi ấy nàng vừa lên sáu, còn nhớ rất rõ. Hôm ấy hai người bị phạt, nàng đã đứng núp ngoài cửa thư phòng xem trộm. Nàng nghe thấy tiếng roi da vụt chan chát, cùng với giọng cha không ngừng mắng nhi tử. Nhìn sắc mặt hai ca ca đều là đau đớn đến tái xanh mặt mày, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Đại ca kiên cường nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng chịu đau, còn nhị ca không mạnh mẽ được như thế, la lớn. Nàng đứng ở ngoài xem, vừa sợ hãi đến độ lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh. Mà khi nhìn thấy vết thương gây ra bởi roi da, nàng còn kinh khiếp hơn nữa. Khi ấy, đại ca đang được nương thoa dược, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tiểu muội mình, liền bảo nha hoàn dắt nàng ra ngoài, không để nàng nhìn những vết thương ấy nữa. Trước khi nàng rời đi, khóe mắt đã hồng hồng, chạy tới nắm tay đại ca, bảo -Đại ca, ngươi cố gắng nhé! Nương thoa dược rồi sẽ không đau nữa… Lăng Nhược Phong lúc này đang đau đớn, nghe thấy lời quan tâm của nàng, liền khó nhọc mỉm cười xoa đầu Lăng Nhược Đình -Đại ca không sao, ngươi đừng lo…! Đình nhi mau ra ngoài, nhìn máu me như thế này không tốt…! Lăng Nhược Đình gật đầu một cái, bị nha hoàn dắt ra ngoài. Nàng còn nhớ rất rõ, lần ấy bị cha đánh, vết thương đại ca và nhị ca phải hơn một tháng mới hoàn toàn lành lặn! Thật là kinh khủng nha! -Lão gia, con đã mang roi tới…! – Giọng nói của A Tứ kéo Lăng Nhược Đình nàng về thực tại. A Tứ đem một cái hộp dài khoảng một thước hai, đem đến để trước mặt Lăng Nhược Thanh. Lăng Nhược Thanh tiến đến mở cái hộp, lấy ra cây roi da dài hơn một thước, xù xì, chuôi lớn, roi da màu đen. Mà Lăng Nhược Đình nàng khi nhìn thấy cái roi ấy, sắc mặt thất kinh, không tự chủ lùi về phía sau, sắc mặt xám ngoét -Cha… -A Tứ! Ngươi là một trong những người sống ở Lăng gia này lâu nhất, ngươi nói xem, gây ra chuyện ảnh hưởng đến tính mạng gia tộc, phải chịu hình phạt như thế nào? – Lăng Nhược Thanh lạnh lùng mở miệng hỏi. Mà A Tứ khi nghe xong câu hỏi này, sắc mặt liền trầm xuống -Lão…lão gia… -Mau trả lời!!! – Lăng Nhược Thanh quát lên khiến A Tứ sợ hãi, cúi đầu lắp bắp -Thưa…thưa lão gia…! Gây chuyện ảnh hưởng đến tính mạng gia tộc Lăng gia, theo gia pháp….phạt một trăm roi da! Sau câu nói của A Tứ là hàng loại những tiếng hít từng ngụm khí, sắc mặt mọi người đều là thất kinh. -“Một trăm roi da?” – Chu Thiên kinh ngạc nhìn Lăng Nhược Thanh lên tiếng. Chỉ thấy Lăng Nhược Thanh nhàn nhạt đáp lại -Đúng vậy! Là một trăm roi da! -Cha…! – Lăng Nhược Đình sợ hãi rơi nước mắt, kêu lên. Hắn lúc này khẽ nhíu mày, hết nhìn Lăng Nhược Đình, lại nhìn sang roi da mà Lăng Nhược Thanh đang cầm trên tay. Roi da này, ngoại trừ hắn vốn luyện võ công đã đến mức thâm hậu, thì phỏng chừng như bọn người Chu Thiên và Phong Vũ Vọng, dù là nam tử cường tráng, có võ công, chịu được năm mươi roi da đã là quá sức rồi. Lăng Nhược Đình lại là nữ nhân nhỏ bé, trong người lại không có một chút võ nghệ, một trăm roi da chẳng phải là muốn đánh chết nàng sao? Xem ra, Lăng Nhược Thanh lần này là ra tay nặng rồi! -Lăng Nhược Đình, bao lâu nay ta và nương ngươi đã quá nuông chiều ngươi rồi. Ngươi hôm nay gây ra chuyện lớn tày trời, suýt làm mấy trăm mạng người Lăng gia này mất mạng. “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, kẻ làm cha này phải đánh phạt ngươi thật nặng, người mới có thể khắc cốt ghi tâm mà không bao giờ gây ra chuyện như thế này nữa! – Lăng Nhược Thanh giọng vẫn đều đều lên tiếng -Con… huhuhu… Con không muốn…! Cha! Con không muốn…! Ô…ô…ô – Nàng nức nở khóc lớn -Tướng công! Ta xin người! Làm ơn… Một trăm roi da, chàng muốn đánh chết Đình nhi sao?! – Triệu Dung chạy đến ôm lấy nữ nhi, khẩn khoản nói với Lăng Nhược Thanh. Chỉ thấy y chau mày một cái rồi lạnh lùng nói -Người đâu, mau đem phu nhân ra nơi khác, không cho đến gần tiểu thư! -A… Các người mau thả ta ra! Thả ra! Chả nhẽ các người muốn nhìn tiểu thư nhà các người bị đánh đến chết sao?! Ô…ô… - Triệu Dung bị đầy tớ lôi ra khỏi Lăng Nhược Đình, nàng liền vùng vẫy nói trong nước mắt -Nương! Con cầu xin người, xin người đừng làm loạn nữa…! Cha đánh Đình nhi, lòng cha đã khổ sở lắm rồi, người đừng làm cha phải khổ sở hơn nữa…! – Kiều Nhung Ngọc vội vàng ôm lấy Triệu Dung, khuyên lơn. Nàng làm sao mà không nhận ra, chương phụ (cha chồng) hằng ngày cưng chiều yêu thương tiểu cô như thế nào, nay xuống tay đánh con một trăm roi da, ông có thể không đau lòng sao?