Hoàng Đình
Chương 227
Dịch giả: MinK
Biên: Hoangtruc oOo
Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ, một cột sáng vọt lên tận trời, rồi chiếu ra bốn phía xung quanh. Hiển hiện ra một thần thái độc nhất vô nhị giữa khoảng trời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lập lòe cùng trên mặt biển thì đầy sóng dữ như muốn cuốn trôi tất cả.
Cho dù Trần Cảnh đang dùng bia thần Kinh Hà để ngăn cản áp lực của tòa tiên sơn Bồng Lai thì lúc này sắc mắt cũng có chút biến đổi.
Sóng biển vẫn mãnh liệt, thỉnh thoảng trào lên vài con sóng cao đến mấy trượng, như thể đầu lưỡi của một con quái thú ở dưới vực biển sâu thò ra.
Thanh kiếm vẫn đang được rút ra, cùng với đó là hào quang chiếu sáng càng thêm chói lọi. Thẳng đến cuối cùng, cả thân hình Nhan Lạc Nương cũng bị ánh sáng nuốt chửng. Tất cả tia sáng chụm lại thành một chùm sáng chiếu thẳng lên bầu trời, xua tan mây đen rồi biến mất.
Hành động của Nhan Lạc Nương khiến cho tất cả mọi người trên đảo Bồng Lai đều kinh ngạc. Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì trên bầu trời chợt xuất hiện ánh trăng xuyên qua kết giới chiếu đến tận bên trong đảo Bồng Lai.
Ở trên đảo Bồng Lai, mọi người ngẩng đầu, nhìn ánh trăng yên tĩnh đang chiếu xuống.
Ánh trăng này không có gì đặc biệt, cũng chỉ như ánh trăng chiếu lên bệ cửa khi người ta tha hương mở cửa sổ nhìn lên bầu trời. Hay cũng giống như ánh trăng rơi rớt trên chiếc bàn trong đình viện vào ngày rằm tháng tám hàng năm, khi mọi người ngồi xum họp, thưởng trà ngắm trăng cùng nhau.
Nhưng chúng đệ tử Bồng Lai lại cảm thấy được, ẩn chứa bên trong ánh trăng này là một đạo ánh kiếm vô hình.
Đảo Bồng Lai siêu nhiên với trần thế, tại mấy trăm năm trước đã là một nơi động thiên phúc địa, tồn tại giữa Âm và Dương, giữa hư và thật. Mưa gió đều không thể ảnh hưởng tới đây, ánh trăng hay ánh mặt trời đều không thể chiếu đến nơi này.
Cho dù là hiện tại đã hiện ra ở hiện thực, thì gió biển vẫn không thể thổi vào bên trong đảo Bồng Lai.
Đảo Bồng Lai giống như ảo giác, không tồn tại ở hiện thực.
Mà bây giờ đảo Bồng Lai lại có ánh trăng chiếu vào, các đệ tử ở đây đều cảm nhận được. Đối với bất kì người nào sống trên đời mà nói, thì đây là một việc quá bình thường, nhưng đối với người trong động thiên phúc địa mà nói thì đó là một chuyện không thể nào tin được.
Những người có cảnh giới hay pháp lực thấp thì chỉ cảm thấy ánh trăng này như ánh kiếm, còn chưởng môn Bồng Lai và tam đại trưởng lão còn thấy được có có một cô gái theo ánh trăng đang rơi xuống. Nàng ta ẩn giữa ánh trăng, tựa như có người dùng ánh trăng làm giấy để vẽ, tranh dần theo ánh trăng lan xuống mà hiện ra.
Nếu nói ánh trăng như nước, vậy thì Nhan Lạc Nương là một bức họa được thấm trong nước đến mức bị ướt đẫm, tuy nhiên màu sắc không bị nhòe đi, lại cho người ta một cảm giác mộng mị.
Nhìn không thấy cũng không có nghĩa là không tồn tại, sờ không được cũng không có nghĩa là mình không có.
Chưởng môn Bồng Lai cười lạnh, rồi nói:
- Để xem lực lượng ánh trăng bên trong Quảng Hàn kiếm có thể giúp ngươi chém được mấy nhát, cho dù ngươi đi vào được đảo Bồng Lai nhưng sẽ không ra được.
Hai tay lão chộp giữa hư không, giữa lòng bàn tay lão có tia chớp lập lòe, rồi một đại ấn bên trên màu xanh dưới màu nâu đen hiện ra. Đại ấn kia có hình dáng giống như núi Bồng Lai thu nhỏ, chính giữa cao, xung quanh thấp. Đỉnh núi chính giữa có màu xanh đậm, càng xuống dưới và càng ra xa thì màu sắc càng nhạt dần rồi chuyển hẳn sang hạt màu nâu đen.
Đây chính là ấn tín của chưởng môn Bồng Lai, chỉ cần có ấn này cùng khẩu quyết, nếu pháp lực bản thân đầy đủ có thể điều động linh lực của cả núi Bồng Lai. Phía dưới núi Bồng Lai là một cực phẩm linh mạch, tuy đã trở thành động tiên nhưng vẫn đang liên tục cung cấp linh khí không ngừng nghỉ cho nơi này. Trải quả trăm ngàn năm tích lũy, linh lực ở Bồng Lai đã rất đậm đặc, thậm chí có thể tự thai nghén ra thiên tài địa bảo. Ở những thời khắc quan trọng, những vật này lại có thể chuyển hóa ngược lại làm linh lực cung cấp cho đảo Bồng Lai.
Ngay khi đại ấn này xuất hiện, linh lực ở núi Bồng Lai đột nhiên chấn động, không khí bỗng xuất hiện hơi nước khiến cho ánh trăng trở nên mờ đi, không còn sáng rõ như lúc trước.
Rất ít người có thể nhìn thấy vào đúng lúc mà linh lực hóa sương này xuất hiện, cũng là lúc Nhan Lạc Nương cũng theo ánh trăng mà tiến vào núi Bồng Lai. Linh vụ xuất hiện khiến cho ánh trăng như rơi vào đầm lầy, vô luận ánh trăng có long lanh thế nào cũng không thể chiếu sáng đầm lầy. Có lẽ độ sáng của ánh trăng còn chưa đủ mãnh liệt.
Chưởng môn Bồng Lai căn rất chuẩn thời điểm Nhan Lạc Nương đi vào Bồng Lai. Nhưng lão đã quên mất, nàng không đến đây một mình, mà bên ngoài còn có Hà Bá gia của nàng.
Trần Cảnh há có thể đứng nhìn Nhan Lạc Nương rơi vào núi Bồng Lai. Ngay lúc đó, bia thần Kinh Hà trên đỉnh đầu Trần Cảnh liền lao về phía đảo Bồng Lai.
Va chạm thô bạo. Phía trước bia thần Kinh Hà là một dòng nước chảy xiết làm do linh lực bị bia thần làm hỗn loạn mà tạo thành, còn ở phía sau bia thần là một con sông đầy nước lúc ẩn lúc hiện, có rất nhiều bọt nước bắn lên tạo thành âm thanh cuồn cuộn.
Khi muốn miêu tả tốc độ nhanh thì có người dùng từ phút chốc, có người thích dùng từ tích tắc, và có người thì dùng là chỉ nháy mắt.
Nhưng trong mắt nhiều người, thời gian bia thần Kinh Hà va đập vào bia thần Bồng Lai như kéo dài qua mấy thế kỉ, lại phảng phất như đang mơ suốt một đêm dài, mà giấc mộng này chỉ là quá trình bia thần Kinh Hà đánh tới.
“Rầm!”
Linh khí trên bầu trời cuồn cuộn trở nên nhiễu loạn vô cùng, giống như có một cây đao chém thẳng vào không khí sinh ra âm thanh xùy xùy rung động.
Bia thần Bồng Lai lắc lư kịch liệt, còn bia thần Kinh Hà thì bay ngược trở lại rồi biến mất phía sau tượng thần.
Mọi người ở trong núi Bồng Lai chợt bừng tỉnh, mỗi người đều cảm thấy rùng mình. Đệ tử bình thường chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một lúc, còn các trưởng lão thì đều phun ra một ngụm máu tươi. Linh lực cùng thần niệm của bọn họ đã kết hợp cao độ với núi Bồng Lai, nên khi bia thần Bồng Lai bị đụng phải, lập tức khiến bọn họ bị thương.
Chưởng môn Bồng Lai cảm thụ rõ nhất, cảm thấy như bị búa tạ đập thẳng vào gáy. Lão cũng không nghĩ được rằng Trần Cảnh lại dùng cách này công kích.
Đây là một cách làm không hề màu mè, căn bản chính là lưỡng bại câu thương. Theo tư duy của lão, đến cảnh giới này thì mọi người thường đấu pháp và đấu thần thông, chứ không ai lại vừa ra đòn đầu tiên đã muốn lưỡng bại câu thương.
Vì là người kết hợp sâu nhất với Bồng Lai, nên chưởng môn Bồng Lai càng phải chịu sát thương lớn nhất. Nhưng lão là người có thân phận cao nhất nên đánh phải chậm rãi nuốt ngụm máu nóng dâng trên cổ xuống chứ không dám nhổ ra.
Trần Cảnh lại càng không dễ chịu. Hắn cảm nhận rõ ràng bia thần Kinh Hà vốn đang được linh lực bao trùm, sau cú va chạm vừa rồi vết rạn do bị kiếm đâm lại lan ra, linh quang ảm đạm.
Hắn bị thương nặng hơn so với chưởng môn Bồng Lai. Lão ta có thể dùng đại ấn chưởng môn để khống chế cả Bồng Lai, qua đó điều khiển bia thần, còn bia thần Kinh Hà ở ngay trong người Trần Cảnh. Hiện tại, sau lưng tượng thần lúc này, tiếng nước chảy nhỏ đi rất nhiều, linh lực thì vận chuyển ngắt quãng không còn dồi dào như trước.
Sau cú va chạm, Trần Cảnh chịu thiệt lớn càng lớn hơn.
Nhưng sau khi va chạm, ánh trăng vốn mông lung lại trở nên rõ ràng như lúc trước.
Một mảnh ánh trăng giống như một thanh kiếm vô hình đang chém đứt cả bầu trời.
Ánh trăng chiếu đến hai mắt của chưởng môn Bồng Lai, trong đó ẩn chứa một kiếm của Nhan Lạc Nương đang đâm về phía lão.
Tựa như ảo như mộng, không chân không thực.
Chưởng môn Bồng Lai tức giận hừ một tiếng, trước người của lão xuất hiện một đầu dây thừng bay ra. Ngay khi sắp trói được Nhan Lạc Nương thì nàng cũng biến mất.
Đệ tử Bồng Lai không phát hiện ra rằng lúc này đệ tử cung Quảng Hàn đều đang đứng dưới ánh trăng, miệng niệm bí quyết. Các nàng đang niệm là bí chú pháp thuật của Quảng Hàn cung. Ngày xưa cung chủ Quảng Hàn đã từng mượn lực lượng của ánh trăng trong vỏ kiếm dẫn theo các nàng tiến vào Chuyển Luân điện, chỉ là Nhan Lạc Nương không thể chủ động điều khiển ánh trăng để bao phủ mọi người cho nên các nàng đành phải tự mình đi vào nơi có ánh sáng để theo Nhan Lạc Nương đi ra.
Theo các nàng niệm chú thì từng người từng người một chậm rãi biến mất, rất nhanh thì tất cả các nàng đều biến mất, chỉ còn hai người đang bị ngọn lửa Tịnh Cấu thiêu đốt là Nguyệt Vận và Nguyệt Sắc cùng với Nguyệt Hà vẫn đứng yên tại chỗ.
Nguyệt Vận vừa rơi nước mắt, vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, như muốn tìm kiếm Quảng Hàn cung đã không rõ ở nơi đâu. Nguyệt Sắc thì nhìn về phía đệ tử Bồng Lai cũng đang bị ngọn lửa Tịnh Cấu thiêu đốt. Nguyệt Hà vươn tay ra như muốn chạm vào Nguyệt Sắc.
- Sư tỷ Nguyệt Hà…
Nhan Lạc Nương hô lên. Thanh âm này như hồi chuông đánh thức Nguyệt Hà đang xuất thần tỉnh lại. Nàng ta nhanh chóng đánh ra pháp quyết, rồi cũng biến mất ngay sau đó.
Hai người Nguyệt Vận cùng Nguyệt Sắc đã không thể đi được nữa. Đột nhiên Nguyệt Vận nói:
- Nhan sư muội, thỉnh đừng quên xóa tên của hai người bọn ta trên tấm bia ghi danh đệ tử của Quảng Hàn cung.
Tại Quảng Hàn cung, mỗi một đệ tử đều sẽ được khắc tên trên một tấm bia đá. Nếu xóa tên bọn họ trên đó đi, có nghĩa là Quảng Hàn cung chưa từng có một đệ tử nào như vậy nữa cả.
Ngay khi nàng này vừa nói xong, ánh trăng cũng hướng ra bên ngoài đảo rút đi.
Toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh, nếu người bình thường nhìn vào thì họ sẽ chỉ thấy một màn ánh trăng chiếu xuống rồi sau đó gió thổi mây đen che kín ánh trăng. Rồi ánh trăng lại từ bên trong đảo Bồng Lai như thủy triều rút đi ra ngoài.
- Hừ, muốn đi, đã chậm rồi!
Chưởng môn Bồng Lai vỗ vào đại ấn trong tay, đảo Bồng Lai rung mạnh, linh khí sôi trào.
Nhan Lạc Nương liền cảm thấy mình bị kẹt lại trong lòng đất, nửa bước khó đi.
Đúng lúc này, ở bên ngoài Bồng Lai, một con bướm bay ra từ trong miệng tượng thần, trên thân nó có một tầng kiếm quang chói mắt. Hai cánh bướm vỗ một cái, tầng kiếm quang mang đột ngột lóe lên, như đâm rách hư không rồi biến mất. Khi xuất hiện trở lại thì nó đã ở ngay sát bên rìa ngoài đảo Bồng Lai. Ánh kiếm trên thân bướm bèn mở rộng ra, rồi cắt ra một vết rách nhỏ ở trên kết giới của đảo Bồng Lai, từ đó một mảnh ánh trăng liền lao ra.
Ngay khi ánh trăng còn chưa kịp rời đi, một đại ấn từ trên không trung đột nhiên xuất hiện ép xuống.
Đại ấn này hoàn toàn do linh lực tạo thành, nhưng lại có vẻ đặc biệt ngưng thực, hình dáng giống như đảo Bồng Lai, bên dưới đáy khắc hai chữ Bồng Lai.
Nó vừa xuất hiện đã đem bốn phương tám hướng xung quanh bao lại, còn hư không bên dưới nó lại như bị đóng băng.
Nước biển bên dưới đều dừng lại, tạo thành một vùng biển không có một gợn sóng mà sóng biển ở ngoài cũng không thể tiến vào nơi này.
Con bướm vỗ cánh bay lên, hóa thành hình người. Người này mặc áo lam đang giơ tay lên, đặc biệt trên áo bào xanh lại có một ống tay màu vàng kim.
Hắn như đang muốn nhấc tay đẩy chiếc ấn đại biểu cho tất cả linh lực của đảo Bồng Lai lên trên. Không biết lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một chiếc ấn màu đen như mực, đáy ấn hướng lên trên, mặt trên đáy còn có khắc nhiều đường nét phức tạp.
Trên lưng ấn là năm con ác quỷ dữ tợn khủng bố như tùy thời đều có thể sống lại.
-----oo0oo-----
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
831 chương
157 chương
76 chương
419 chương
1894 chương
1190 chương
868 chương