Editor: Nguyệt Vi Yên Beta: Vũ Ngư Nhi Tiết Tĩnh Xu nôn xong liền cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, dường như tất cả mọi thứ trong bụng đều bị nàng nôn hết ra ngoài. Nàng thấy trong mắt hoàng đế có sự sợ hãi hiếm có, không khỏi xúc động, nói gấp: "Thiếp không sao, bệ hạ không cần lo lắng." Hoàng đế nhếch môi, không nói chuyện, trên mặt chỉ có sự nghiêm túc. Tiết Tĩnh Xu còn nói thêm: "Chắc do buổi trưa ăn phải món bị hỏng, bây giờ nôn hết ra đã thoải mái hơn nhiều rồi." Hoàng đế vẫn không nói lời nào, động tác dưới chân càng nhanh hơn. Tiết Tĩnh Xu đành nhích gần vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Lần sau thiếp sẽ không ăn linh tinh nữa, Diệu ca ca, đừng giận nữa mà." Hoàng đế nhìn nàng một cái, nói: "Không liên quan đến hoàng hậu, là do ta sơ sót. Mấy hôm nay tinh thần hoàng hậu rất uể oải, đáng nhẽ phải coi trọng, gọi thái y đến xem." Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Về sau đều nghe lời bệ hạ, bệ hạ nói mời thái y thì mời thái y. Nhưng mà, bây giờ thiếp đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, bệ hạ đừng lo lắng, cứ thả thiếp xuống đi, ôm cả quãng đường sẽ khiến bệ hạ mệt chết đấy." "Không cần," Hoàng đế nói, "Sức nặng của hoàng hậu, ta vẫn có thể đối phó được." Tiết Tĩnh Xu đành tùy hắn. Hoàng đế ôm nàng về điện Yên Ba Tống Sảng, Tiết Tĩnh Xu vừa nằm xuống thì Trương thái y cũng vội vàng chạy vào. Hắn định quỳ xuống hành lễ, hoàng đế liền vẫy tay, "Xem cho hoàng hậu trước đã." Trương thái y vừa quỳ được một nửa liền đứng dậy. Tiết Tĩnh Xu nằm giữa giường, màn buông xuống, chỉ lộ đôi bàn tay ở bên ngoài. Trương thái y xem bệnh trên tay Tiết Tĩnh Xu hồi lâu, trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới bảo: "Xin nương nương đổi tay." Tiết Tĩnh Xu liền đưa tay kia ra. Lúc này lại lâu hơn nữa. Hoàng đế chắp tay sau lưng, ấn đường nhíu chặt, đi đi lại lại trong điện. Tất cả cung nhân đều nơm nớp lo sợ đứng một bên, không dám phát ra âm thanh nào. Trong điện vô cùng im ắng, dường như thời gian chạy rất gian nan. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trương thái y cũng đứng dậy, thi lễ với hoàng đế một cái: "Chúc mừng bệ hạ, nương nương. Nương nương có tin vui." Bước chân hoàng đế dừng lại giữa không trung, cả người cứng đờ. Tiết Tĩnh Xu cũng hơi ngơ ngác, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn cái bụng bằng phẳng của bản thân. Đức công công phản ứng đầu tiên, dẫn đầu nói: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương." Lúc này tất cả cung nhân mới vội vàng cùng quỳ xuống, cùng nói lời chúc mừng. Hoàng đế vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Lòng Trương thái y lộp bộp một cái, cả người ngồi thụp xuống. Phản ứng này của bệ hạ, có phải là không hy vọng hoàng hậu nương nương mang thai không? Thế nhưng mấy lần trước lúc bệ hạ hỏi hắn vài câu, rõ ràng không phải có ý này. Bỗng nhiên Tiết Tĩnh Xu che miệng nôn khan một cái. Hoàng đế lập tức hoàn hồn, đi nhanh tới giường, xốc màn lên, "Mạn Mạn cảm thấy thế nào?" Tiết Tĩnh Xu khẽ xoa mắt, lắc đầu nói, "Không có gì, làm bệ hạ lo lắng rồi." Hoàng đế khẽ bóp tay nàng, lại quay đầu hỏi Trương thái y: "Hoàng hậu mang thai, sao lại bị buồn nôn, nôn ọe? Mấy ngày nay lại hay buồn ngủ, tinh thần mệt mỏi, có phải trên người còn có ẩn tình khác hay không?" Trương thái y vội nói: "Lúc nãy khi thần bắt mạch, nương nương mới mang thai một tháng nên không dễ phát hiện, chỉ có một ít triệu chứng bình thường, có thể tiến hành chẩn đoán. Thể chất mỗi người khác nhau, có phu nhân đã hoài thai mà giống hệt người bình thường, không có chút bệnh trạng nào. Nhưng có phu nhân sau khi mang thai xong liền không muốn ăn, tinh thần mệt mỏi, tâm tình thay đổi, nhưng chỉ cần đợi ba tháng sau thì những bệnh trạng này sẽ tự động biến mất. Tình huống hôm nay của nương nương là phản ứng bình thường, bệ hạ không cần lo lắng." Hoàng đế cau mày, "Có biện pháp gì có thể trì hoãn một chút không? Thân thể hoàng hậu yếu ớt như vậy sao mà chịu được." Trương thái y cung kính nói: "Bệ hạ không biết, sau khi mang thai, vì bào thai trong bụng rất yếu ớt nên ngoài thuốc dưỡng thai thì tốt nhất nên uống ít thuốc nhất có thể, cái gọi là thuốc ba phần độc chính là ý này." Chân mày hoàng đế càng nhíu chặt hơn: "Không còn biện pháp nào khác à?" Tiết Tĩnh Xu thấy Trương thái y khó xử liền vội nói: "Bệ hạ, trên đời này có rất nhiều phu nhân mang thai có thể vượt qua, thân thể của thiếp đã được bệ hạ điều dưỡng tốt lắm rồi, từ lâu đã không khác người bình thường là mấy, người khác chịu được thì đương nhiên thiếp cũng có thể chịu được. Bệ hạ đừng làm thái y đại nhân khó xử." Trương thái y cảm kích không thôi với vị hoàng hậu nương nương hiểu lòng người này, ngẫm lại ngày thường bệ hạ toàn hỏi những vấn đề nhức đầu thì trong lòng lệ muốn rơi đầy mặt. Hắn lại nói: "Sau khi trở về, thần sẽ cùng các vị đồng liêu trong Thái y viện bàn bạc một phen xem có thể tìm được đơn thuốc bổ nào không để phân ưu cho bệ hạ và nương nương." Lúc này hoàng đế mới khẽ gật đầu, nói: "Sau khi về, mau viết những đồ cấm kỵ trong thời gian hoàng hậu mang thai, ngày mai trình lên cho trẫm." "Vâng." Trương thái y thi lễ một cái, không đợi được vội vàng lui ra. Thái hoàng thái hậu đi chậm, bây giờ mới tới nơi, gấp gáp hỏi: "Xu nhi làm sao vậy?" Hoàng đế nói: "Hoàng tổ mẫu không cần sốt ruột, hoàng hậu có thai rồi." Thái hoàng thái hậu đầu tiên là sững sờ, rồi vui vẻ, miệng niệm vài câu "A di đà Phật", hơi xoa mắt, đi tới nắm tay Tiết Tĩnh Xu, thở dài: "Vừa rồi hù chết ta, may là tin tức tốt. Đứa bé ngoan, bây giờ con có thấy khó chịu không?" Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nói: "Làm hoàng tổ mẫu lo lắng rồi, con vừa nôn xong, bây giờ đã tốt hơn nhiều." Thái hoàng thái hậu nói thêm: "Mang thai chính là như vậy, những ngày này, con muốn ăn gì, muốn uống cái gì, không cần phải nhịn, mặc kệ lúc nào, bất kể không phải thời gian dùng bữa, cứ việc phân phó cho người làm là được, sau khi mang thai không được để người đói. Tuy nhiên có nhiều thứ không thể ăn, chốc nữa ta sẽ cho người sang dặn dò phòng ăn, những vật không thể mang đến trước mắt hoàng hậu." Tiết Tĩnh Xu gật đầu một cái. Thái hoàng thái hậu dặn dò nàng xong thì quay sang dạy cung nhân trong điện một phen, rồi sai người mang điểm tâm lên, cuối cùng nói: "Ta đi thắp hương cho ông nội với phụ hoàng của các con, nói cho họ biết tin tức tốt này." Nói xong, bà vui vẻ đi ra. Hoàng đế tiễn bà xong, quay lại hỏi Tiết Tĩnh Xu: "Hoàng hậu có đói bụng không?" Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Bây giờ ăn không vô." Hoàng đế liền vẫy tay cho cung nhân lui xuống. Cuối cùng trong điện chỉ còn hai người họ, hai người nhìn nhau hồi lâu, đều không nói câu nào. Hoàng đế vươn tay, ôm Tiết Tĩnh Xu vào ngực, vỗ nhẹ lưng nàng. Tiết Tĩnh Xu mở to hai mắt, bây giờ vẫn còn sững sờ không dám tin: "Bệ hạ, thiếp mang thai rồi." Hoàng đế khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ta với Mạn Mạn có con rồi." Tiết Tĩnh Xu cúi đầu vuốt bụng mình, "Bây giờ nó ở trong bụng thiếp, nho nhỏ bé xíu, nhìn không thấy sờ không được. Bệ hạ, người nói xem, mấy hôm nay thiếp mệt mỏi rã rời buồn nôn có phải là do nó đang nhắc nhở chúng ta không?" Hoàng đế bao lấy bàn tay của nàng, rồi vuốt ve bụng nhỏ, "Nếu là vậy thì do ta không cẩn thận, không phát hiện được lời nhắc nhở của nó." Tiết Tĩnh Xu cong môi cười khẽ, "Nó ở trong bụng thiếp mà thiếp còn không biết thì sao bệ hạ biết được chứ?" Hoàng đế hôn trán nàng, không nói gì. Lúc này Tiết Tĩnh Xu vô cùng hưng phấn, lòng tràn đầy hiếu kì với sinh mệnh trong bụng, nàng lại hỏi: "Bệ hạ, người nói đó là một hoàng tử nhỏ hay một công chúa nhỏ đây?" Hoàng đế trả lời: "Đều tốt cả, tốt nhất là lớn lên giống hoàng hậu." "Vậy nếu là hoàng tử thì sao?" "Thì cũng giống hoàng hậu." Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nếu là hoàng tử phải oai hùng như bệ hạ thì mới coi như là không phụ lòng nó là con của bệ hạ chứ." Hoàng đế gật đầu, "Đều do hoàng hậu quyết định." Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn hắn, "Nói đều do ta quyết định, chẳng lẽ bệ hạ không cần suy nghĩ gì à?" Hoàng đế im lặng một lúc lâu, không biết tại sao hoàng hậu vừa mỉm cười đã trở mặt ngay lập tức được. Hắn nhớ lúc nãy Trương Chi Khung đã nói tâm tình nàng dễ thay đổi, không biết nên cảm thấy ông ta liệu sự như thần hay là miệng quạ đen đây. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Hoàng hậu muốn gì thì ta nghĩ đấy." Bấy giờ Tiết Tĩnh Xu mới thỏa mãn, cúi đầu khẽ vỗ về bụng mình. Bởi vì hoàng hậu có thai nên trên dưới hạ cung đều vô cùng vui sướng hớn hở. Mặc kệ những người này vui vẻ thật hay giả, ít nhất trên mặt ai cũng đều tươi roi rói. Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế dùng bữa tối, rồi đi dạo hoa viện một lúc khiến nàng mệt rã rời nên trở lại điện Yên Ba Tống Sảng, sau khi rửa mặt liền chuẩn bị đi ngủ. Mấy hôm nay Tiết Tĩnh Xu đều mệt mỏi nên hoàng đế chưa từng được thân mật, hôm nay biết hoàng hậu có thai nên tảng đá trong lòng được buông xuống, tâm trạng lại vô cùng hào hứng. Hắn vào trong điện, thấy hoàng hậu đã chui vào trong chăn liền lôi nàng ra, giam trong ngực mình, hai tay đặt hai bên. Tiết Tĩnh Xu lại đẩy hắn ra. Trước kia nàng đẩy hắn ra đều là ỡm ờ muốn nhưng không hề đẩy ra thật. Hôm nay lại không chút do dự đẩy ra, đẩy xong quấn chăn lên người. Hoàng đế nhìn trong lòng trống không, sửng sốt một lúc: "Hoàng hậu sao vậy?" Tiết Tĩnh Xu nói: "Lời này thiếp phải hỏi bệ hạ mới đúng chứ. Hôm nay thiếp có thai, em bé trong bụng rất bé và yếu ớt, sao chống lại được bệ hạ giày vò?" Hoàng đế chưa bao giờ nghĩ tới sinh hoạt vợ chồng với có bầu liên quan tới nhau, hắn nỗ lực thuyết phục Tiết Tĩnh Xu: "Trương Chi Khung không nói việc này phải cấm kỵ, rõ ràng là không sao." Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nói: "Trương thái y còn chưa trình danh sách phải cấm kỵ lên, xin bệ hạ nhịn trước một chút đi." Hoàng đế đã tự giác nhịn mấy ngày rồi, hôm nay cao hứng nên không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn trở mình đứng dậy, mặc thêm áo khoác ra khỏi điện, sai Đức Lộc lập tức đến Thái y viện gọi Trương Chi Khung tới, hắn muốn hỏi vấn đề đó để có thể phản bác lại hoàng hậu, nếu không về sau mười tháng không thể đụng vào hoàng hậu thì hắn phải chịu đựng thành cái gì?