Editor: Quansama Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi Tiết Tĩnh Xu cứ như thế một hồi mới đứng dậy dùng bữa trưa với hoàng đế. Tuy hôm nay không cần vào triều nhưng tấu chương của đô thành đưa tới vẫn phải phê duyệt. Hắn sai người đem tấu chương tới điện Yên Ba Tống Sảng để buổi chiều, hắn ngồi duyệt tấu chương, còn Tiết Tĩnh Xu ở một bên đọc sách. Trong chiếc hồ nhỏ trước điện, lá sen đong đưa theo gió, những bông hoa sen xinh đẹp mang theo một mùi hương thơm ngát tỏa khắp cả vùng trời. Ngự thiện phòng dâng bánh sen lên, Tiết Tĩnh Xu cầm một chiếc, cảm nhận hương sen chậm rãi tan ra trong miệng, nàng thỏa mãn nheo mắt lại. Người xưa thường nói: Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn (*), có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi. (*) Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn. Thấy hoàng đế chuyên chú nhìn tấu chương, nàng liền cầm một miếng bánh nhét vào miệng hắn. Đầu hoàng đế không ngẩng lên, lấy tay ôm nàng vào lòng, Tiết Tĩnh Xu thuận thế dựa vào người hắn. "Diệu ca ca." Nàng nhẹ giọng gọi. Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng: "Mạn Mạn thấy không thú vị? Hay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?" Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Không cần đâu, chính sự quan trọng hơn. Hoàng thượng cứ phê duyệt tấu chương xong đi." Hoàng đế lại đề nghị: "Cái hồ mới đào có thể sử dụng được rồi, hay ta phái người chuẩn bị, để hoàng hậu vào chơi, thế nào?" Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Hoàng thượng cứ như thiếp là con nít ba tuổi ấy? Thiếp cũng không thích nước, hoàng thượng yên tâm xem tấu đi. Trong khoảng thời gian này, kinh thành oi bức, khó có thể tĩnh tâm xem sách, bây giờ được mát mẻ, thiếp phải tranh thủ xem mấy cuốn này đây." Hoàng đế không nói gì nữa, Tiết Tĩnh Xu liền tựa ở trong lòng hắn đọc sách. Đến chạng vạng tối, hoàng đế xử lý xong chính vụ, rồi đi dạo tản bộ thưởng ngoạn hạ cung cùng Tiết Tĩnh Xu. Đêm đến, hai người đi tắm. Hoàng đế đem cái rương quần áo đủ màu vào, muốn Tiết Tĩnh Xu chọn một cái để mặc. Tiết Tĩnh Xu không thèm quan tâm, chỉ dùng một chiếc khăn lau người rồi bước ra khỏi hồ tắm. Khi hoàng đế đi ra, nàng đã thay áo, buồn ngủ nằm trên giường. Hoàng đế xoay người, kéo Tiết Tĩnh Xu từ trong chăn ra rồi từ từ vuốt ve cơ thể nàng. Mục đích của hắn là gì thì không cần nói nữa. Nếu là bình thường thì Tiết Tĩnh Xu sẽ giả vờ từ chối rồi cũng theo hắn, nhưng hôm nay, không biết thế nào mà nàng thực sự rất mệt, uể oải đẩy tay hắn ra, nói: "Thiếp mệt lắm, hoàng thượng mau ngủ đi." Hoàng đế có phần ủ rũ, song vẫn chưa bỏ ý định, hỏi nàng: "Bây giờ vẫn còn sớm, hoàng hậu ngủ được à?" Tiết Tĩnh Xu ngáp một cái: "Hoàng thượng có tin không? Nếu người không quấy thiếp, chỉ một chén trà nhỏ (*) thôi thiếp đã có thể ngủ say rồi." (*) Một chén trà: 10 phút. Hoàng đế thấy nàng thực sự buồn ngủ, không thể làm gì khác nên đành nhịn xuống. Hắn ôm Tiết Tĩnh Xu: "Hoàng hậu, cả ngày hôm nay nàng đều buồn ngủ, rốt cuộc là thế nào? Ngày hôm qua gấp rút lên đường nên mệt mỏi quá à? Ngày mai gọi Trương Chi Khung đến xem đi." Tiết Tĩnh Xu khẽ lắc đầu: "Chắc là mấy ngày trước ngủ không ngon nên tích tụ đến hôm nay. Tối nay ngủ ngon một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi, hoàng thượng đừng lo. Sớm mai hoàng thượng còn phải vào triều, người ngủ sớm đi." Hoàng đế gật đầu, ôm nàng nhắm mắt lại, suốt đêm không có chuyện gì xảy ra. Hôm sau, khi hoàng đế thức dậy thì Tiết Tĩnh Xu vẫn còn ngủ, hắn không đánh thức nàng, nhẹ chân nhẹ tay rời giường. Đến khi Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại đã gần giờ Thìn (*), trời sáng rõ từ lâu. (*) Giờ Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ. Nàng ngủ suốt cả đêm, không hề tỉnh lại chút nào, bây giờ dậy cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nàng dậy rửa mặt chải đầu, rồi đến cung Trường Nhạc thỉnh an thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu đang được Xảo ma ma đỡ đi dạo trong vườn hoa ở tẩm cung. Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nói: "Hôm nay tinh thần hoàng tổ mẫu thật tốt." Thái hoàng thái hậu cười đáp: "Nghỉ dưỡng nhiều ngày như vậy cũng phải có hiệu quả." Tiết Tĩnh Xu tiến lên đỡ tay còn lại của bà: "Con thấy hôm qua, lúc các phu nhân đến thỉnh an, hoàng tổ mẫu rất vui. Hay hôm nay lại mời mọi người tới, xem như cho trong cung náo nhiệt một chút?" Thái hoàng thái hậu khoát tay: "Nhiều người quá phiền lắm, một hai người là đủ rồi." "Ý hoàng tổ mẫu là?" Tiết Tĩnh Xu hỏi. Thái hoàng thái hậu nói: "Con tuyên Tiểu Tứ Nhi của phủ Vĩnh Bình quận chúa vào cung đi." Lông mày khẽ động, Tiết Tĩnh Xu cung kính đáp: "Vâng." Thái hoàng thái hậu nhìn nàng một cái: "Con đừng suy nghĩ nhiều. Ta gọi Tiểu Tứ Nhi vào không phải để tác hợp nó với hoàng đế. Ta cũng có lời muốn nói với con. Ngày đó, Tô cô nương của An Dương quý phủ tới, ta thấy hoàng đế có phản ứng, thật ra trong lòng có vài nghi vấn: dường như... Hoàng đế rất bài xích nữ nhân? Ngày hôm qua, Tiểu Tứ Nhi vào cung, ta cũng ngầm quan sát một hồi, thấy hoàng đế quả thực không thích gần gũi với nữ nhân. Con có biết vì sao không?" Tiết Tĩnh Xu không ngờ Thái hoàng thái hậu nói trực tiếp với mình như vậy. Nàng sửng sốt một chút, cũng thành khẩn nói: "Trước đây, con cũng thấy hoàng thượng không thích thân cận với người ngoài... chỉ là, cho tới nay, hoàng thượng không có nói tới nguyên nhân, con cũng không hỏi." Thái hoàng thái hậu hỏi: "Hoàng đế có bài xích con không? Con nói thật cho ta biết; hai đứa có thân mật không?" Tiết Tĩnh Xu đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ban đầu, hoàng thượng cũng không thích thân cận với con... nhưng về sau thì ngày càng tốt lên. Lần nào sinh hoạt vợ chồng... cũng là thật." Thái hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Hắn bài xích với người ngoài không quan trọng. Chỉ cần hắn không bài xích con là tốt rồi. Vậy... trái lại đối với con còn có lợi. Chí ít, tạm thời con không cần phải lo có người mới vào cung. Ta gọi Tiểu Tứ Nhi vào cung, không có quan hệ gì đến hoàng đế cả. Kỳ thực, hôm qua con cũng nhìn ra, Tiểu Tứ Nhi có chút tâm tư tiểu nữ với hoàng đế; Vĩnh Bình e cũng biết, cho nên mới mang con gái vào. Nhưng chúng ta đều biết hoàng đế sẽ không nạp nàng, thậm chí còn sẽ xử lý nàng. Tiểu Tứ Nhi không giống Tô cô nương; nếu nàng bị khiển trách, mặt mũi hoàng gia cũng khó xem, cho nên ta muốn gọi nàng vào trò chuyện. Với tính tình của nàng, cho nàng xem xét một người tốt, định hôn nhân cho nàng, đỡ phải bị mẹ nàng lợi dụng." Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Khổ tâm của hoàng tổ mẫu, nhất định Thẩm cô nương sẽ biết." Thái hoàng thái hậu lắc đầu cười: "Ta không cần bọn họ biết khổ tâm của ta, chỉ cần bọn nó an phận, không gây sự, không bôi tro trát trấu vào mặt hoàng gia là được rồi. Đáng tiếc... công chúa, quận chúa, thân vương, quận vương, đều không phải đèn cạn dầu." Khi Thẩm An Thiến vào cung, Tiết Tĩnh Xu cũng tiếp xúc vài lần, phát hiện đúng là một cô nương đơn thuần điềm đạm nho nhã, tâm tư gì cũng viết hết trên mặt, kể cả tấm lòng của nàng đối với hoàng đế. Nhưng Thẩm An Thiến vẫn rất cung kính với Tiết Tĩnh Xu, không hề có điểm thất lễ. Mặc dù Tiết Tĩnh Xu không thể nói rõ sự ăn ý nhưng lui tới vài lần, ngược lại nàng không hề ghét nàng ta. Nàng nghĩ: có một đứa con gái như vậy, Vĩnh Bình quận chúa thật sự muốn đưa vào cung à? Không sợ nàng ấy sinh tồn không được sao? Hay tiền đồ của chồng, của con trai quan trọng hơn hạnh phúc con gái? Thái hoàng thái hậu đã từng nói qua với Tiết Tĩnh Xu: cô nương này quá mức đơn thuần; tâm tư viết hết lên mặt. Đừng nói là hoàng cung, dù là nhà quan thì e là cũng bị chèn ép. Mấy hôm nay bà nghĩ mãi, cũng không biết nên gả An Thiến cho ai. Chạng vạng tối một hôm, Thái hoàng thái hậu bỗng có hứng thú, muốn ra nhà thủy tạ thưởng sen. Tiết Tĩnh Xu và Thẩm An Thiến cũng đi cùng. Hôm nay đúng là thời điểm hoa sen nở rộ nhất. Lá sen đầy ao, nâng đỡ từng đóa từng đóa hoa phấn hồng yêu kiều. Gió nhẹ thổi qua, viền lá sen tròn trịa dập dờn đung đưa theo gió, giống như váy của một cô gái bị gió thổi tung lên. Hoàng đế xử lý xong chính sự cũng tới đi với thái hoàng thái hậu. Hắn tới, Thẩm An Thiến rụt rè ngay lập tức. Nàng ngồi yên, không dám nhiều lời, ngay cả một động tác cũng không dám làm nhiều. Hoàng đế vấn an Thái hoàng thái hậu xong liền ngồi bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng hậu hôm nay thấy thế nào?" Mấy ngày nay, Tiết Tĩnh Xu luôn thấy mệt mỏi, ban ngày thì nhìn không ra cái gì nhưng đến tối; vừa lên giường đã ngủ say. Nhiều buổi sáng, hoàng đế thức dậy vào triều khi nào nàng cũng không biết. Hoàng đế muốn gọi Trương Chi Khung đến xem, nhưng Tiết Tĩnh Xu thấy mình không có vấn đề gì, chỉ là hơi uể oải, vì trước đây bình thường khi kinh nguyệt tới nàng cũng sẽ như vậy. Nàng tính thấy, mấy hôm nay hẳn là kinh nguyệt tới cho nên không đồng ý. Để hoàng đế đem mấy cái chuyện riêng tư thầm kín của nữ nhân đi hỏi Trương thái y, nàng đã cảm thấy mình không thể đối diện với thái y nữa. Vì vậy nếu bây giờ gọi thái y đến bắt mạch, kết quả là kinh nguyệt hoàng hậu sắp tới thì... nàng thật sự không còn mặt mũi nào nữa! Thấy hoàng đế hỏi, Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Không có gì chuyện ạ. Hoàng thượng đừng lo." Hoa sen đẹp, thái hoàng thái hậu yêu thích, sai người lấy thuyền xuống hồ hái một ít. Cung nhân đưa hoa sen đến; Thẩm An Thiến ngồi ngoài cùng nên đứng dậy nhận rồi đưa đến trước mặt thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu nhìn mấy lần, hài lòng gật đầu, lấy ra hai đóa trong đó: "Hai đóa cho Hoàng hậu." Tiết Tĩnh Xu cười tạ ơn. Thẩm An Thiến cầm hai đóa đẹp, muốn đưa cho Tiết Tĩnh Xu. Tiết Tĩnh Xu đang muốn đưa tay ra nhận thì không biết tại sao, lòng dạ tự nhiên buồn nôn... nàng cố nhịn, lấy khăn bịt miệng nôn khan. Hoàng đế đứng lên đẩy Thẩm An Thiến ra: "Ngươi làm cái gì đấy?!" "A!" Thẩm An Thiến không đề phòng té xuống đất. Bàn tay, khuỷu tay bị rách một khoảng lớn, sợ đến mức không nói nên lời. Tiết Tĩnh Xu muốn ngăn cản hoàng đế nhưng bụng lại quặn lên không nhịn được... nôn ra. Hoàng đế ôm nàng chạy ra ngoài: "Mau truyền thái y!" Cung nhân liền nghe lệnh, làm việc. Thái hoàng thái hậu cũng vội gọi người đỡ mình đi theo. Nhất thời, trong nhà thủy tạ không còn một bóng người, chỉ còn Thẩm An Thiến cô đơn lẻ loi ngồi dưới đất, với cơn đau rát trên người... nàng oan ức lau nước mắt....