Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ
Chương 37
Bạn Hạch Đào lên sân khấu~
Ngày thứ hai, một cái mặt nạ phủ lên gương mặt vốn anh khí bất phàm của Hoa Liên Sinh, chỉ lộ ra phần dưới và một đôi con ngươi đen láy.
Hoa Liên Sinh không hiểu vì sao Long Việt Băng lại ép buộc mình đeo mặt nạ, đối với việc đó Long Việt Băng giải thích như sau:
“Vượng Tài a, vài ngày nữa trong nhà sẽ có rất nhiều khách tới. Nhẽ ra thì, ngươi nên hỗ trợ một chút, thế nhưng tướng mạo của ngươi thực sự quá khó coi, đi ra giúp đỡ nói không chừng lại làm mất mặt Triệu gia, còn có thể dọa khách nhân chạy mất, vậy nên mấy ngày tới không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ngươi một chút, đeo mặt nạ này lên, bình thường tuyệt đối không được gỡ xuống, đã biết chưa?”
“Ta thực sự rất xấu sao…?”
“Khách nhân tới đều quá đẹp, tướng mạo như ta cũng chỉ là bình thường nhất, ngươi nói xem ngươi có tính là xấu không?”
Hoa Liên Sinh vẻ ngoài thực ra không tệ, nhưng so sánh thì kém Long Việt Băng một chút. Nghe Long Việt Băng nói xong, Hoa Liên Sinh liền ngoan ngoãn đáp ứng, còn phi thường hiểu chuyện hỏi:
“Nhạc đại gia, có phải ta chỉ có thể hoạt động ở hậu viện hay không?”
“Đúng đúng.” Long Việt Băng thỏa mãn vỗ vai Hoa Liên Sinh “Vượng Tài a… Ngươi cũng đừng quá khó khăn, phải biết rằng vẻ ngoài xấu không phải là lỗi của ngươi.”
“Ta minh bạch.” Hoa Liên Sinh viền mắt hàm lệ gật đầu.
Long Việt Băng đẩy được Hoa Liên Sinh đi xong, hướng tới thư phòng của Triệu Du Vân.
Trong thư phòng, Triệu Du Vân đang đứng trước một đống thiệp mời, phân phó sự tình với mấy đệ tử.
“Du Vân, đang làm gì vậy?”
“Chuẩn bị kiểm kê số lượng thiệp mời, sau đó đi phát các nơi.” Triệu Du Vân xoay người, mỉm cười hỏi “Chuyện kia xong rồi sao?”
“Xong rồi.” Hồi tưởng lại phản ứng vừa nãy của Hoa Liên Sinh, Long Việt Băng không nhịn được cười “Tên kia thực sự là nhu thuận lại hiểu chuyện.”
“Vậy là tốt rồi.” Triệu Du Vân gật đầu, sau đó nói với các đệ tử bên cạnh “các ngươi đi ra ngoài trước đi, đợt lát nữa ta sẽ gọi.”
“Dạ.”
Các đệ tử rất nhanh liền ly khai. Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Du Vân…” Long Việt Băng hiển nhiên phi thường thỏa mãn với cảnh hai người cùng một chỗ, nhẹ nhàng ôm chầm lấy eo Triệu Du Vân, tặng cho một nụ hôn triền miên nồng nhiệt.
“Được rồi…” Môi lưỡi quấn lấy nhau kịch liệt, dần dần hòa tan lý trí, Triệu Du Vân thừa lúc hô hấp, nghiêng đầu tách ra khỏi môi y, thấp giọng nói “Giờ bàn chính sự quan trọng hơn…”
“Còn có chính sự gì nữa?” Long Việt Băng không bởi vậy mà dừng lại động tác ở môi, không ngừng thơm nhẹ lên mặt và tai đối phương, liên tiếp lưu lại dấu hôn nhàn nhạt.
“Đến lúc đó… người trong nhà chắc chắn không đủ.” Bị những nụ hôn dịu dàng bao vậy, sự chống cự của Triệu Du Vân cũng yếu dần “Ngươi có thể…”
“Tăng thêm hạ nhân sao? Đương nhiên có thể.” Long Việt Băng như thể khiêu khích dùng lưỡi lướt qua cái cổ thanh mảnh của Triệu Du Vân “Có điều trước đó…”
“Ngươi…”
“Kháng nghị vô hiệu… Du Vân.” Long Việt Băng cắn nhẹ vành tai tinh xảo của đối phương, cảm thấy từ thân thể trong lòng truyền tới một trận rung động khiến người ta yêu thương “Chi bằng… bây giờ ngay ở đây…”
“Đừng có đùa!!!” Triệu Du Vân bỗng nhiên dùng sức, đẩy người y ra, đỏ mặt nói “Toàn nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh, không thấy giờ vẫn còn là ban ngày hay sao?”
“Vậy ý ngươi là, buổi tối thì có thể?”
“Ngươi đi ra ngoài cho ta…” Triệu Du Vân nghiêm mặt đề phòng.
“Du Vân, đừng tức giận mà.” Long Việt Băng cười trừ, bất đắc dĩ quay về vấn đề chính “Trừ chuyện ngươi vừa nói ra, còn có gì khác cần phân phó không?”
Triệu Du Vân suy nghĩ một chút, xoay người cầm lấy một quyển sách trên bàn. Long Việt Băng vừa nhìn, nhất thời câm nín… Hóa ra trong tay Triệu Du Vân chính là quyển 《Làm thế nào để thành một võ lâm minh chủ giỏi》.
“Đại khái còn cần phải nói công việc cụ thể với người trong nhà nhỉ…” Triệu Du Vân vừa lật sách vừa nói.
“Du Vân… ngươi xem sách làm gì?”
“Trong sách ông nội có nói ‘Làm thế nào để tổ chức một võ lâm đại hội’, ta phải làm theo a.”
“. . .”
Quả nhiên, đầu gỗ không bỗng chốc biến thành người thường được…
Tiêu chuẩn tuyển người giúp việc của Long Việt Băng cũng đơn giản, tướng mạo có thể lọt vào mắt y là có thể qua cửa, về phần có chăm chỉ không thì quan tâm sau. Bởi vì Long Việt Băng chi tiền công khá cao, vậy nên người tới cửa ứng lệnh triệu tập cũng kéo dài không dừng. Trong đó có một thiếu nữ tên Hà Lan Đào khiến cho Long Việt Băng chú ý.
Hà Lan Đào dáng vẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trang phục vải thô mộc mạc, tướng mạo tuy rằng cũng được coi là đẹp, có điều mỹ mạo của nàng cũng không chạm được tới Long Việt Băng mãn tâm chỉ có Triệu Du Vân. Điều duy nhất khiến Long Việt Băng lưu ý chính là tên của Hà Lan Đào.
“Ngươi là… Hạch Đào cô nương?”
“Nhạc Đại gia… Tiểu nữ tên là Hà Lan Đào, không phải Hạch Đào.”
(Hà Đào và Hạch Đào đều đọc là he tao)
“Ha ha ha ha ha…”
Liên đối với Lan, Hạch Đào đối với Hoa Sinh, thật sự là tuyệt phối a! Long Việt Băng phá lên cười, cười đến mức Hà Lan Đào không biết phải làm sao. Nếu như không phải ngại thân phận và tình cảnh của Hoa Liên Sinh, y thật muốn ghép hai người này thành đôi.
(Liên với Lan thì là hoa sen và hoa lan ai cũng biết rồi ha, còn hạch đào và lạc đều là các loại hạt)
“Nhạc đại gia… Xin hỏi tiểu nữ tử…”
“Ngươi qua cửa rồi… Ha ha ha ha ha…”
Vì vậy, Hà Lan Đào chân tay vụng về nhờ cái tên mà được vào Triệu gia.
“Rầm!”
“Ai nha!”
“Xin lỗi xin lỗi…”
Từ sau khi Hà Lan Đào tới Triệu gia làm việc, tiếng kêu và tiếng xin lỗi như vậy biến thành một loại thường ngày.
Nói thật thì ngoại trừ Long Việt Băng ra, Triệu Du Vân chưa từng thấy hạ nhân thứ hai có lực phá hoại kinh người như vậy.
Có điều nhìn nàng ta làm sai xong lại nước mắt lưng tròng muôn phần kinh sợ liều mạng xin lỗi, bất luận kẻ nào cũng sẽ nhẹ dạ tha thứ cho nàng.
“Rầm!”
“Ai nha… nguy rồi…”
Đợi Hà Lan Đào làm vỡ ấm trà lần thứ mười, Triệu Du Vân rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu:
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?”
“Chủ nhà… xin, xin lỗi… Nô tỳ xin lỗi ngài… Xin lỗi xin lỗi xin lỗi…” Hà Lan Đào không ngừng cúc cung xin lỗi, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống “Nô tỳ quá ngu ngốc… Nô tỳ sai rồi… Nô tỳ không nên sinh ra trên đời này…”
“Có cần đuổi nàng ta về nhà không?” Long Việt Băng quay đầu hỏi ý kiến Triệu Du Vân.
“Đừng a a a a…” Hà Lan Đào ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất “Nô tỳ đã không còn nơi nương tựa… Cầu chủ nhà và Nhạc quản gia khai ân a… Nghìn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi… Để nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng được…”
“Quên đi… Nếu đuổi nàng ta đi, chúng ta trái lại biến thành tội nhân.” Triệu Du Vân khẽ thở dài một hơi, nói “Để nàng ra phía sau làm chút việc vặt vãnh đi, võ lâm đại hội không cần tới nàng, để tránh khỏi gây nhiễu loạn.”
“Ân.”
Từ đó về sau Hà Lan Đào trở thành một người tạp công ở trù phòng Triệu gia, do trù nương phụ trách trông coi.
Mùng tám tháng ba tới rất nhanh. Triệu gia, Lâm gia, Mộ Dung gia, Uy Thiên bảo, Ánh Hồng trang, cùng với Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái Bang, Nga Mi đại biểu các đại môn phái hội tụ nhất đường, biểu hiện dùng võ để kết giao, một lần nữa xác định danh hiệu võ lâm cao thủ, kỳ thực là ngầm chọn nhân tài, cộng đồng thương thảo kế hoạch tiêu diệt Nguyệt Linh giáo.
Sau khi Lâm Hoàn chết, nghi phạm quan trọng là Hoa Liên Sinh vẫn hành tung bất minh, mà đệ tử các phái một mình tập kết tới cứ điểm Nguyệt Linh giáo lại không ai sống sót. Thủ đoạn hành sự hung ác của Nguyện Linh giáo và tiếng hô thúc ép của các đại phái giục Triệu Du Vân nhanh chóng ra quyết định bao vây tiễu trừ.
Vừa nghĩ tới Hoa Liên Sinh còn giấu ở chính nhà mình, Triệu Du Vân không nhịn được bất đắc dĩ thở dài.
“Làm Sao vây, Du Vân?”
“Không có việc gì…”
“Nhạc lão đại!” Một thanh âm vui vẻ vang lên tại cửa.
Nhìn lại, người tới đúng là Mộ Dung Thanh Vũ lâu rồi không gặp, phía sau hắn còn có Lâm Giác đi theo.
Mắt thấy Mộ Dung Thanh Vũ sẽ nhào về phía người mình, Long Việt Băng vội vàng né ra, lẩm bẩm:
“Là ngươi a…”
“Là ta a, Nhạc lão đại, ta đưa cả Lâm cô nương cùng tới.”
“Vân ca ca… Nhạc quản gia.” Lâm Giác hơi cúi người chào hỏi, ngữ điệu thập phần bình thản, không có vẻ điềm nị hay ngạo khí lúc trước.
Đại khái là bởi vì cái chết của Lâm Hoàn, kiếp nạn trong nhà khiến Lâm Giác có cải biến rõ ràng, thoáng cái như trưởng thành vài tuổi, cảm giác u buồn giữa lông mày cũng trước sau không bỏ đi được.
“Tiểu Giác…”
Triệu Du Vân muốn mở miệng an ủi nàng vài câu, lại không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng một câu cũng chưa nói.
Lâm Giác có Mộ Dung Thanh Vũ làm bạn, liền có thể khiến cho hắn an tâm rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
104 chương
266 chương
67 chương
59 chương