Edit : kunxjh Thời điểm thất hoàng tử và Tiểu Hạnh cùng đạp ánh trăng trở về, đã là một canh giờ sau. Vầng trăng trên trời càng toả sáng, nhưng ánh trăng sáng cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập đến. Vì vậy Tiểu Hạnh đang nghe thất hoàng tử kể chuyện về thái hậu nương nương và tiên đế, thì nhìn thấy đầu thất hoàng tử cứ gật rồi lại gật, nhìn một chuỗi “zzzzzz” trên đầu, chứng tỏ thất hoàng tử đã buồn ngủ đến mức nào rồi. Tiểu Hạnh che miệng ngáp, thật ra nàng cũng mệt, đây là lần đầu tiên nàng ngủ muộn như vậy đấy. Thế là, khoảnh khắc thất hoàng tử chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giọng Tiểu Hạnh truyền đến, “Thất hoàng tử chúng ta hồi cung ngủ thôi, Tiểu Hạnh mệt quá.” Thất hoàng tử lập tức có tinh thần, “Được.” Đáng lẽ lúc này đã nên đi ngủ rồi, ôn tuyền nóng, lại bị hơi nóng hun, thất hoàng tử liền muốn ngủ. Chỉ là, Tiểu Hạnh vẫn còn đây, cho nên cậu mới cưỡng ép xốc lại tinh thần. Bây giờ Tiểu Hạnh cũng mệt rồi, vậy bọn cậu liền cùng về ngủ thôi! Thất hoàng tử ướt nhẹp bò ra từ trong ôn tuyền, rời khỏi dòng suối ấm áp, gió lạnh đầu hè thổi quét qua người thất hoàng tử, khiến thất hoàng tử rùng mình một cái. Cũng may, trong Nam uyển cũng có quần áo dự phòng, mặc dù không vừa người nhưng thất hoàng tử vẫn phải thay, nhìn qua giống như con nít lén mặc quần áo người lớn. Hai đứa nho nhỏ len lén chạy khỏi Nam uyển, đom đóm được Tiểu Hạnh thả cho bay đi, đèn lồng xinh đẹp lại được châm lửa, toả ra ánh sáng ấm áp, xuyên qua ngọc lưu ly trong suốt chiếu trên đường. Cung nhân chờ ở cửa đi phía trước rọi đường, hai đứa nho nhỏ nắm tay nhau đi phía sau, đèn lồng toả bóng họ trên đường, theo dao động của đèn lồng mà từ từ kéo dài, tựa như hai người nho nhỏ đột nhiên trưởng thành. Đến cửa cung Vị Ương, thất hoàng tử cũng nên tạm biệt Tiểu Hạnh, cậu không ngừng nhéo nhéo tay mập vẫn còn trong lòng bàn tay cậu, nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng của Tiểu Hạnh, cậu buông tay ra quơ quơ, “Tiểu Hạnh ngày mai gặp nhé, đêm mai chúng ta sẽ đi bắt đom đóm tiếp.” “Được, thất hoàng tử ngày mai gặp lại.” Chỉ là Tiểu Hạnh không ngờ, ngày hôm sau nàng và thất hoàng tử lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Nhìn thất hoàng tử ỉu xìu nằm trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng trước kia không thấy nữa, thay vào là vẻ tái nhợt, hơn nữa còn có đôi môi khô khốc kia, không thể nghi ngờ đã tỏ rõ một việc – – Thất hoàng tử ngã bệnh! Thái y vừa viết phương thuốc vừa nói, “Thất điện hạ không có việc gì lớn, chỉ là phong hàn, uống vài thang thuốc rồi xuất mồ hôi là ổn thôi. Chẳng qua, trong khoảng thời gian này phải chú ý không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, ăn hơi thanh đạm điều dưỡng thân thể.” Nghe lời thái y nói, Tiểu Hạnh mấp máy môi. Thân thể thất hoàng tử luôn khoẻ, thường xuyên rèn luyện, không thế nào ngã bệnh, nhất định là bởi vì ngày hôm qua rơi xuống nước, buổi tối lại bị gió lạnh thổi mới ngã bệnh. Nếu không phải tại nàng nhất thời nảy lòng tham trêu đùa cậu, cậu cũng sẽ không hấp tấp mà rơi xuống nước. Mặc dù ôn tuyền nóng, nhưng vào tối đầu hè vốn cũng không nóng bao nhiêu, lúc lên lại bị gió thổi… Ngẫm nghĩ một lúc, môi Tiểu Hạnh lại càng mím chặt hơn, trong lòng toàn là áy náy. Mặc dù thất hoàng tử đối với nàng rất tốt, nhưng nàng cũng không nên tùy hứng như thế. Thất hoàng tử cũng nhìn thấy Tiểu Hạnh, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu lộ ra nụ cười, “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, ta bệnh rồi!” “Ừ.” Tiểu Hạnh từ từ đi tới, cúi đầu xuống, “Thực xin lỗi, đều là ta hại cậu…” Ngã bệnh. Chẳng qua Tiểu Hạnh còn chưa nói hết, liền nghe thấy thất hoàng tử hứng trí bừng bừng nói, “Thật tốt quá! Bị bệnh sẽ không cần đến thư phòng, hôm qua về ta cũng chưa làm bài tập, đang lo hôm nay có thể bị thái phó phạt hay không đây, lần này không cần nộp bài, thực vui vẻ!” Tiểu Hạnh: “…” Này, nàng còn chưa thương cảm xong đâu, không nên khiến nàng chuyển đổi tinh thần như thế! Mà khi nàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thất hoàng tử hai mắt sáng long lanh nhìn nàng, “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, ta đã bị bệnh, cô ở đây giúp ta được không, ta tìm người giúp cô xin nghỉ với thái phó!” Như thế hôm nay Tiểu Hạnh sẽ là của cậu, vui quá! Nhìn chữ trên đầu thất hoàng tử đang phơi bày trọn vẹn nội tâm của cậu, Tiểu Hạnh có chút dở khóc dở cười, vốn đang thương cảm lại bị quấy nhiễu đến không cánh mà bay. Nàng nhìn thất hoàng tử từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ cùng đôi mắt mong đợi, liền nghiêm túc gật đầu. Là nàng hại cậu ngã bệnh, vì vậy hôm nay đương nhiên phải giúp thất hoàng tử. Hơn nữa, nàng vốn là cung nữ của thất hoàng tử mà. Thấy Tiểu Hạnh gật đầu, thất hoàng tử liền vui vẻ. Nếu không phải thái y vẫn còn ở đây, thất hoàng tử đã nhéo mặt Tiểu Hạnh rồi. Nhưng mà, “Hôm nay ta không thể đi bắt đom đóm với cô, chờ ta khỏi bệnh rồi chúng ta lại đi bắt được không?” “Được, đợi thất hoàng tử khỏi bệnh chúng ta lại đi bắt.” Thất hoàng tử vui vẻ, khi Tiểu Hạnh đến bên giường cậu lại càng vui vẻ hơn. Cậu cầm lấy tay nhỏ của Tiểu Hạnh vừa nói, còn muốn truyền giấy với Tiểu Hạnh nữa. Chẳng qua hai người cách nhau gần như vậy, mặt đối mặt là có thể nói chuyện rồi, cảm thấy tờ giấy gì gì đó chỉ vẽ vời thêm chuyện thôi. Thất hoàng tử cũng thấy viết chữ trên giường cũng rất khó khăn, nếu để thái phó biết cậu viết chữ kiểu đó sẽ khiển trách một phen, mà Tiểu Hạnh nhìn giấy trong lòng bàn tay, tuy rằng hơi mềm nhưng vẫn có thể gấp được mà. “Hay là chúng ta chơi trò gấp giấy đi.” “Gấp giấy?” “Ừ, đầu tiên chúng ta sẽ gấp một chiếc máy bay.” Vì vậy, thất hoàng tử liền nhìn thấy Tiểu Hạnh cầm giấy trong tay, đầu tiên là gấp ở giữa, sau đó gấp chéo hai bên, lúc hợp lại cùng một chỗ, liền biến thành một thứ gì đó có kiểu dáng kỳ quái. “Đây là máy bay?” “Đúng vậy.” Tiểu Hạnh nói xong liền ném máy bay trong tay ra ngoài, chỉ có điều, dù sao giấy Tuyên Thành cũng quá mềm, mới vừa bay ra ngoài không xa liền rớt xuống. Thất hoàng tử trợn tròn cặp mắt, không nghĩ tới cái thứ kỳ quái như vậy lại có thể bay thật! Trước đây mấy tờ giấy không dùng nữa liền trực tiếp vứt đi, giờ lại có thể gấp thành máy bay, bay thật xa. Tiểu Hạnh nhặt máy bay về lại không hài lòng lắm, “Giấy quá mềm, nếu cứng hơn chút nữa thì có thể bay xa hơn.” Hai mắt thất hoàng tử sáng lên, giấy cứng, cậu có mà. Bởi vì mẫu phi thích bài lá, lại thích hoa văn khác nhau, cho nên trong cung có rất nhiều giấy cứng, cũng là để tạo ra bài lá với những hoa văn màu sắc khác nhau, hiện thời còn thừa lại rất nhiều. Thấy thất hoàng tử muốn dùng, cung nhân liền cầm những tờ giấy cứng còn dư đến. Có giấy cứng, gấp máy bay liền dễ dàng hơn. Chỉ thấy trong phòng ngủ sáng sủa, xuất hiện nguyên một đám máy bay giấy mới mẻ, thỉnh thoảng lại xẹt qua không trung một đường duyên dáng rơi trên mặt đất, mà tiếng cười của thất hoàng tử và Tiểu Hạnh lại chưa từng gián đoạn. Nhưng mà khoảnh khắc vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi như thế, chưa đợi thất hoàng tử phục hồi tinh thần lại từ sự vui vẻ mà hôm nay Tiểu Hạnh mang đến cho cậu, liền thấy cung nhân ở thái y viện bưng cái gì đó đi vào cửa. Mà khi cung nhân đến gần, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng thấy đó là thứ gì. Là một chén thuốc đen thùi lùi. Lúc này thất hoàng tử mới nhớ ra vừa rồi thái y đến, ngoài nói phải xuất mồ hôi, hình như còn nói phải uống thuốc nữa. Nghĩ tới đây, cả người thất hoàng tử liền không tốt, nhìn bát thuốc đen thùi lùi kia cũng biết đến tột cùng nó có bao nhiêu đắng, mà mình lại phải uống hết toàn bộ, trong lúc nhất thời thất hoàng tử chỉ cảm thấy bi thương không dứt. Không muốn uống thuốc thì phải làm sao? Thất hoàng tử mang biểu cảm đau khổ, mà lúc này, sau khi quý phi nghe thái y nói cũng đến đây, lúc thấy thất hoàng tử nhíu lại mặt kháng cự chén thuốc, không khỏi buồn cười. “Tiểu thất, phải ngoan ngoãn uống thuốc mới nhanh hết bệnh được.” “Nhưng nó đắng lắm.” “Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh.” Nhưng vẫn không muốn uống mà. Vì vậy mắt thấy quý phi càng đi càng gần, càng đi càng gần, thất hoàng tử xoay người một cái, nhanh như chớp lăn đến góc giường, còn hết sức cảnh giác nhìn quý phi. Quý phi nương nương nhíu lông mày, không ngờ tiểu thất lại có phòng bị như thế. Thất hoàng tử bày tỏ, dù có là ai thì bị ức hiếp lâu như vậy cũng sẽ có phòng bị thôi. Tiểu Hạnh vẫn còn thấy lạ khi thất hoàng tử bỗng dưng lại trốn xa như vậy, nhưng khi quý phi nương nương không kiềm chế được nữa mà trèo giường lăn thành một đống với tiểu thất, cả người Tiểu Hạnh đều kinh hãi luôn. Đợi chút, đây là tình huống gì? Thất hoàng tử trừng mắt, tả xung hữu đột, lúc thấy sắp thoát khỏi vòng vây, lại không ngờ quý phi nương nương giơ tay, chụp thất hoàng tử vào trong chăn. “A a, mẫu phi người chơi xấu!” Quý phi khẽ cười một tiếng, “Chơi xấu lúc nào, ai bảo con không cẩn thận, nhanh uống thuốc nào!” “Không muốn uống thuốc…” Thất hoàng tử bị bọc trong chăn chỉ lộ ra cái đầu đang lo tang nhìn quý phi thương lượng. Nhưng lúc này ý chí của quý phi nương nương lại hết sức sắt đá, “Vậy con muốn châm cứu à? Không bằng ta cho gọi thái y đến châm cho con vài châm?” Thất hoàng tử: “…” Không, cậu vẫn nên uống thuốc thôi. Vì vậy, Tiểu Hạnh liền nhìn thấy thất hoàng tử đáng thương bưng chén thuốc, sau đó liếm một ngụm thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, nhưng cậu vẫn nhịn được. Lúc uống hết chén thuốc thất hoàng tử liền muốn khóc, nước mắt cũng sắp tuôn rơi. “Hu hu hu đắng quá, đắng quá, đắng quá đi!” Tiểu Hạnh thấy thế liền vội vàng đưa một chén chè, thuận tiện cầm một miếng bánh dẻo đậu đỏ đưa cho thất hoàng tử. Thất hoàng tử bưng chè, cầm bánh dẻo đậu đỏ, nhìn Tiểu Hạnh với vẻ cảm động không thôi. Quả nhiên vẫn là Tiểu Hạnh tốt nhất, loại người như thái y thật sự quá đáng ghét! Còn có, khi nào cậu mới có thể đánh thắng mẫu phi đây, đợi đến lúc đó, cậu nhất định sẽ không bị mẫu phi đè ra bắt uống thuốc nữa! Cũng không bị châm cứu! Thất hoàng tử nhỏ bé vừa uống chè vừa nghĩ.