Edit : kunxjh Chuyến đi ngự thú viên phải kết thúc sớm, bởi vì một người là chủ mưu một người là tòng phạm, mặc dù không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng thất hoàng tử cùng lục hoàng tử vẫn bị phê bình mạnh mẽ một trận, bị lệnh cưỡng chế không được phép đi ngự thú viên một tháng. Một tháng? Lục hoàng tử cùng thất hoàng tử hai mặt nhìn nhau, đều hết sức ưu thương. Phải biết là, làm một hoàng tử còn là hoàng tử nhỏ tuổi, thì có bao nhiêu địa điểm để tản bộ đâu, ngự thú viên gần như có thể xem là nơi duy nhất để du ngoạn bên ngoài hoàng cung. Cho nên, đối với bọn chúng mà nói, ngự thú viên = ra ngoài chơi, mà bây giờ không cho bọn chúng đi ngự thú viên, thì tương đương với không cho bọn chúng ra ngoài chơi rồi! Thời tiết tốt, ngày hè đầy nắng, tiểu đồng bọn đều ra ngoài chơi, chỉ có mình mình ở nhà không thể ra ngoài chơi, đây là một loại thể nghiệm thế nào? Thất hoàng tử nói cho bạn biết, là thể nghiệm thống khổ đấy! Hiểu rõ được biết bao đau nhức… ngược lại khổng tước bởi vậy mà tránh được một kiếp, tránh được kiếp gấp mười lần bánh dẻo đậu đỏ thêm đường, nhưng thất hoàng tử lại hơi buồn bực không vui. Đặc biệt là khi phát hiện mẫu phi đối với Tiểu Hạnh càng ngày càng tốt, cô cô đi rồi còn không quên gửi đồ ăn ngon cho Tiểu Hạnh để nuôi lấy thịt, bây giờ thái phó đã nhận Tiểu Hạnh vào học hẳn trong thư phòng, ngày nào cũng sờ đầu Tiểu Hạnh, thất hoàng tử cảm thấy nguy cơ liền nặng hơn. Tiểu Hạnh mềm mại như thế, yếu đuối như thế, thật muốn giấu Tiểu Hạnh đi để chỉ mình cậu mới được sờ nhéo mà thôi! Nhưng cậu lại không thể giấu Tiểu Hạnh vào hà bao để mang theo bên người. Vì vậy, sau khi sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân chấm dứt, thất hoàng tử không những không thấy an tâm, ngược lại càng thêm lo âu. Tiểu cung nữ quá được hoan nghênh, làm sao mới có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nàng về? Biện pháp của lục ca đã dùng qua, mặc dù cũng có chút hiệu quả nhưng tác dụng phụ lại quá lớn, tỷ như bây giờ bị cấm cửa, như vậy, còn có biện pháp khác nào có thể làm cho Tiểu Hạnh không bị người khác lừa đi? Thất hoàng tử vắt trán suy nghĩ, vắt trán suy nghĩ, nghĩ đến mức bánh dẻo đậu đỏ cũng không ăn luôn. Chẳng qua, một người kế ngắn, hai người kế dài, nếu mình không nghĩ ra, dĩ nhiên là phải tìm người giúp đỡ. Còn ai đáng tín nhiệm hơn lục hoàng tử đã từng trợ giúp một lần rồi chứ? Cho nên, khi lục hoàng tử đang phiền não vì bị cấm cửa như thất hoàng tử, thất hoàng tử lại đến cửa lần nữa. “Lục ca, lục ca, huynh nói tiểu cô nương giống như Tiểu Hạnh ấy thích cái gì nhất?” Thất hoàng tử hơi buồn rầu hỏi. Thất hoàng tử và lục hoàng tử không có muội muội, hoàng thất thuần một sắc mỹ thiếu niên tiểu kim đồng, hiển nhiên cũng không biết bé gái sẽ thích gì. Mặc dù mẫu phi cũng có vài di di khác, nhưng mẫu phi của thất hoàng tử – – vẫn không nên nói đến thì hơn, quý phi thích nhất là gậy gộc cộng thêm đao thương kiếm kích, lại không thể đi hỏi các di di khác, thất hoàng tử đành phải tìm tiểu đồng bọn rồi cùng nhau thương lượng thôi. Tiểu cô nương thích gì nhất? Lục hoàng tử có chút nghi hoặc nhíu mày, là một đứa con trai tiêu chuẩn, con gái thích gì cậu cũng không biết đâu! Cho nên đành trả lời qua loa, “Tiểu cô nương hẳn là thích mấy thứ xinh đẹp gì đó.” Tiểu cung nữ của cậu mỗi tháng nhận lương đều lấy ra gần một nửa để mua hoa cài đầu gì gì đó, mặc dù cậu cũng không biết hoa kia nhìn có gì đẹp, thỉnh thoảng mua được một đôi khuyên tai kỳ quái liền hết sức vui vẻ, chắc hẳn con gái đều thích mấy thứ linh tinh xinh đẹp gì đó rồi. Ngay đến mẫu phi khi thấy thứ gì sáng lấp lánh cũng rất thích mà, còn đặc biệt mang tới rất nhiều đồ trang sức kim cương từ quê nhà. Thất hoàng tử nghe được đáp án này hai mắt lại tỏa sáng, đúng rồi, xinh đẹp, cái này cậu biết mà! Hơn nữa, trong hoàng cung này, cũng có thể thấy. Vì vậy, một ngày kia sau khi học xong, ăn xong cơm tối, lúc Tiểu Hạnh đang định làm bài tập mà ban ngày thái phó giao cho, liền nghe thấy thất hoàng tử gọi nàng từ bên ngoài. “Tiểu Hạnh, đi mau, chúng ta đi Nam uyển!” Nam uyển? Tiểu Hạnh bị thất hoàng tử nắm tay vừa đi vừa nghĩ kỳ quái, Nam uyển là nơi nào vậy, hình như nàng chưa từng nghe qua nơi này. “Chúng ta đi Nam uyển làm gì?” “Bí mật, đến đó cô sẽ biết thôi!” Thất hoàng tử hết sức đắc ý nói, vừa nói còn vừa cười lộ ra nửa cái răng cửa mới mọc lại. Tiểu Hạnh nhìn răng cửa của thất hoàng tử thì hơi buồn cười, chỉ là nếu thất hoàng tử không nói, thì nàng cũng biết thôi, bởi vì dòng chữ sáng ngời “Không nói cho Tiểu Hạnh biết chuyện muốn đi bắt đom đóm đâu!” trên đầu thất hoàng tử đã làm bại lộ tất cả. Thì ra thất hoàng tử muốn dẫn nàng đi bắt đom đóm ư? Tiểu Hạnh nghĩ đến cũng hơi kinh hỉ, đương nhiên nàng biết con đom đóm, đó là một loại tiểu tinh linh sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, chỉ là nàng không nghĩ tới, trong hoàng cung lại cũng có loại này, nàng vẫn cho là chỉ có ở vùng hương dã phía nam mới có. Lúc này sắc trời đã nhá nhem, mặt trời không còn trên đường chân trời nữa, chỉ còn lại ánh chiều tà rải rác trên mặt đất. Trên bầu trời xanh thẳm đã xuất hiện chấm nhỏ lác đác, còn có một vầng trăng non cong cong màu trắng nhạt treo trên bầu trời, màn đêm sắp phủ xuống. Mà ban đêm, đúng là thời gian thích hợp để ngắm đom đóm. Nam uyển cách nơi ở của Tiểu Hạnh hơi xa, nàng và thất hoàng tử phải đi nửa canh giờ mới đi nơi. Lúc này trời đã tối hẳn, ánh tà dương đã biến mất, chỉ còn trăng non cong cong treo trên bầu trời toả ra ánh sáng trắng nhạt, mà ngọn đèn lồng trong tay thất hoàng tử cũng đã được thắp sáng, ở phía trước lay động theo bước chân của hai người, toả ra ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn thật ấm áp. Đẩy cửa chính ra, cảnh tượng trước mắt càng làm cho Tiểu Hạnh sững sờ tại chỗ. Dưới ánh trăng dịu dàng, chỉ có một dòng suối sóng nước trong veo, sương mờ màu trắng bao phủ trên mặt nước, như khói như dây, lúc ẩn lúc hiện, trong bụi cỏ bên cạnh dòng suối, lập loè một đám điểm sáng trắng bạc, theo gió lơ lửng bay bay, giống như chấm nhỏ trên trời rơi xuống. Bầu trời xanh đen, ánh trăng sáng tỏ, dường như dòng suối cùng chấm nhỏ trên trời rơi xuống là tiên cảnh, tại thời khắc này, dung hợp thành một bức tuyệt mỹ, dừng hinh ảnh trong ký ức Tiểu Hạnh. Có lẽ rất nhiều năm, nhiều năm về sau, nàng thật sự sẽ quên rất nhiều, rất nhiều, nhưng bức họa này, sẽ mãi ở trong trí nhớ của nàng, tồn tại thật lâu. “Đẹp không?” Thất hoàng tử kéo tay Tiểu Hạnh đi vào cửa. “Đẹp lắm.” Tiểu Hạnh dùng sức gật đầu, loại hình ảnh này đẹp đến say lòng, gần như khiến người ta hoài nghi có phải mình đang ở tiên cảnh hay không. Mà cho đến khi đến bên dòng suối, Tiểu Hạnh mới phát hiện, dòng suối này nóng, chẳng trách vào mùa này lại có thể thấy đom đóm, trong hoàng cung lại còn có một suối nước nóng. “Quê hương của hoàng tổ mẫu là ở phía nam,” Thất hoàng tử ngồi bên dòng suối, vốc một vốc nước, “Bởi vì hoàng tổ mẫu thường hay nhớ nhà, hoàng tổ phụ liền xây khu vườn này cho hoàng tổ mẫu, còn cho người bắt thật nhiều đom đóm đến, bởi vì đom đóm không dễ sống, còn đặc biệt dẫn suối nước nóng từ nơi khác đến, mùa này mỗi năm, ở đây đều vô cùng đẹp.” Tiểu Hạnh cũng học thất hoàng tử đưa tay vốc một vốc nước suối, nhiệt lượng ấm áp từ lòng bàn tay chảy khắp toàn thân, dưới ánh trăng sáng bạc, dòng suối này dường như phát quang. Thời điểm Tiểu Hạnh đang chìm đắm trong cảnh đẹp, lại đột nhiên cảm thấy sự mềm mại bên má trái mình, vừa quay đầu, liền thấy thất hoàng tử vội vội vàng vàng xoay khuôn mặt đỏ bừng của mình qua chỗ khác. Tiểu Hạnh: … Hình như mình bị hôn … ? ? ? ! ! ! “Cô, cô đừng hiểu lầm, chỉ là lúc bổn hoàng tử quay đầu không cẩn thận…” Thất hoàng tử vừa lắp bắp giải thích vừa quay đầu không dám nhìn mặt Tiểu Hạnh, chỉ lưu lại một cái ót anh tuấn cùng cái tai đỏ rực cho Tiểu Hạnh. Nhưng chữ trên đầu cậu đã vạch trần toàn bộ rồi… “Nghe nói sau khi hoàng tổ phụ hôn hoàng tổ mẫu một cái, hoàng tổ mẫu liền không rời đi nữa, như vậy ta cũng hôn Tiểu Hạnh một cái, Tiểu Hạnh cũng sẽ không rời bỏ bổn hoàng tử…” Mà câu trả lời của Tiểu Hạnh đối với lần này là – – Qua bên trái một chút. Thất hoàng tử cảm giác được Tiểu Hạnh đang dựa vào thì gần như khẩn trương hơn, vội vàng tránh qua bên trái, tai cũng càng ngày càng đỏ. Chỉ là không nghĩ tới, thất hoàng tử mới vừa tránh một chút, Tiểu Hạnh lại lần nữa dựa vào gần hơn. Thất hoàng tử: “…” Không được, không xong rồi, tim đập nhanh quá, mau tránh ra, mau tránh ra. Chẳng qua, lần này thật sự tránh quá gấp, vì vậy Tiểu Hạnh liền nhìn thấy cái ót vô cùng anh tuấn cộng thêm màu lỗ tai hết sức dễ thương của thất hoàng tử cứ như vậy “Bõm” một tiếng, rơi xuống nước. Thất hoàng tử: “…” Thật ra hôm nay cậu không phải muốn rửa ôn tuyền đâu, rõ ràng người ta là tới bắt đom đóm không phải sao… Tiểu Hạnh: “…” Thật ra nàng cũng không ngờ thất hoàng tử cứ như vậy mà rớt xuống suối, chẳng qua nhìn lỗ tai nhỏ hồng hồng của thất hoàng tử rất đáng yêu, muốn trêu chọc cậu… Vì vậy, một đứa trong nước ngước đầu, một đứa khác trên bờ cúi đầu, hai mắt nhìn nhau. Thất hoàng tử nhịn không được trước, lại lắp bắp giải thích, “Này, phong cảnh nơi này rất đẹp, ôn tuyền hết sức thoải mái, cô có muốn xuống tắm một cái không.” Tiểu Hạnh: “… Mang giầy rửa ôn tuyền à…” Sau đó liền thấy mặt thất hoàng tử càng đỏ hơn, không biết là do thẹn thùng hay là quẫn bách hoặc là do nước ôn tuyền quá nóng. Ánh trăng trên trời toả sáng dịu nhẹ, nối liền với ánh sáng lập loè của đom đóm, hơi nước phả trên mặt thất hoàng tử, hun mặt cậu đến đỏ rực. Tiểu Hạnh nghe thất hoàng tử kể chuyện về thái hậu nương nương cùng tiên đế, Nam uyển xinh đẹp tựa như ảo mộng, bắt những con đom đóm nhỏ, đặt chúng trong đèn lồng đã dập tắt lửa. Vì vậy, đèn lồng vốn đen kịt thời khắc này lại toả sáng, điểm sáng xinh đẹp di động bên trong, tựa như một đám mộng đẹp.