Edit : kunxjh Kể từ sau khi trở thành học trò không ghi danh của thái phó, cuộc sống của Tiểu Hạnh đột nhiên trở nên phong phú mà đầy đủ hơn. Mỗi ngày đều dậy thật sớm cùng thất hoàng tử cõng rương sách nhỏ đến lớp, cùng nộp bài, cùng nghe thái phó giảng, cùng chơi trò chơi, còn có thể ăn trái cây, ăn điểm tâm, ăn bánh dẻo đậu đỏ trong giờ nghỉ giải lao, việc này khiến Tiểu Hạnh đột nhiên có loại cảm giác trở lại độ tuổi đi nhà trẻ. Hơn nữa còn là nhà trẻ mẫu giáo bé! Ai bảo độ tuổi trung bình của toàn lớp học không quá năm tuổi chứ? Vả lại, còn là một nhóm hoàng tử độ tuổi trung bình không quá con số năm. Phải biết rằng, một hoàng tử đã rất khó dẫn dắt rồi, hai đứa chung một chỗ chính là đá lửa đụng chạm nhau, ba đứa chung một chỗ là tiết tấu nháo nhào, mà một đám chung một chỗ – – Nhìn việc đánh nhau thường xuyên xảy ra sẽ biết. Tiểu Hạnh vốn tưởng rằng lần trước chỉ là ngẫu nhiên, nhưng đến khi chính thức gia nhập cộng đồng ban vui chơi lớp trẻ em, Tiểu Hạnh mới biết, thì ra đánh nhau cũng là chuyện bình thường thôi. Mà nhìn ngũ hoàng tử, lục hoàng tử lại lần nữa vinh dự bị thương cùng với tiểu cửu, tiểu thập dính cùng một chỗ kéo mãi không ra, Tiểu Hạnh liền thở dài hộ thái phó, dạy một đám trẻ con phá phách như vậy, thái phó thật sự cũng không dễ dàng gì! Mà thái phó cũng cảm thấy, ông thật sự cũng không dễ dàng gì! Nhớ năm đó, trong thư phòng tổng cộng có bao nhiêu giảng sư đâu, dạy viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, đánh cờ, mọi người đều dốc lòng vì thuật nghiệp. Đáng tiếc, khi hoàng đế và trưởng công chúa mới đến liền bị chọc tức chạy mất một nửa, khi hoàng đế đương thời liều mạng khai chi tán diệp lại bị chọc tức chạy mất một nửa nữa, cho nên bây giờ, chỉ còn lại một người là ông thôi. Kỳ thật, thái phó cũng muốn chạy mất dép, đáng tiếc làm người quá trì độn, lúc kịp phản ứng thì chỉ còn một mình ông, hoàng đế lại xem ông là lớn, nhẹ lời mềm giọng khẩn cầu như thế thái phó liền do dự, lúc này mà do dự, liền rơi vào cái bẫy của hoàng đế rồi. Không tìm được thái phó để thay, thái phó cũng không thể đi! Nhưng uy danh trẻ con phá phách quả thực lan xa, tất cả mọi người tình nguyện đi viện Hàn lâm chép sách cũng không muốn vào cung dạy học, mà thái phó chính trực lại không thể tùy tiện tìm người tới tiếp nhận, vì thế kéo dài một hồi liền kéo cho tới bây giờ luôn. Cũng may, bởi vì chuyên ngành của thái phó có hạn, hoàng tử trên mười tuổi đều bị ném tới Quốc tử giám, chỉ còn lại đám con nít dưới mười tuổi, thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng cho dù là như thế, cả người thái phó cũng thấy không tốt. Mặc dù không phải nhìn mấy đứa lớn nữa, áp lực dạy học cũng ít hơn rất nhiều, nhưng không chịu nổi chính là, đòi hỏi của đứa nhỏ cũng thay đổi đi! Hơn nữa, một đứa hai đứa không thể bớt lo, một đứa nhìn không được liền đánh nhau, này cũng không sao, mới vừa mở mắt, tiểu cửu và tiểu thập lại cùng gặm lẫn nhau. Chỉ thấy tiểu cửu cùng tiểu thập không biết vì sao lại cải nhau, dù sao phần lớn lý do không phải là vì điểm tâm thì chính là vì đồ chơi, có lẽ chỉ vì câu nói, miệng tiểu cửu cắn vào mặt tiểu thập, còn tiểu thập thì gặm vai tiểu cửu, hai người đều đã mọc răng sữa, quả thực đã thề phải bôi ướt toàn bộ y phục cùng mặt của đối phương! Thái phó vừa nhìn thấy đã lập tức nổi giận, cầm thước nổi giận đùng đùng hướng về tiểu cửu, tiểu thập ở cuối hàng, mà đang lúc thái phó đi tới, thất hoàng tử liền nhanh chóng xé một tờ giấy, sau đó liền nhanh chóng viết lên. Mà chỉ trong chốc lát sau, Tiểu Hạnh liền nhận được tờ giấy nhỏ đến từ thất hoàng tử. Đúng vậy, thất hoàng tử luôn luôn chú ý đến động thái của thái phó, chính là vì truyền giấy! Kể từ sau một ngày nào đó Tiểu Hạnh truyền cho thất hoàng tử một tờ giấy nhỏ, thất hoàng tử liền mở ra một cánh cửa của thế giới mới, cậu chưa bao giờ biết rằng, thì ra lúc đi học còn có thể chơi như vậy! Có việc gì kích thích hơn so với việc không coi thái phó vào đâu, lén lén lút lút truyền tin tức qua lại chứ? Vì vậy, sau khi thử truyền lại cho Tiểu Hạnh một tờ giấy, thất hoàng tử liền triệt để thích luôn cái trò chơi này. Từ đó, vào học hay tan học đều truyền giấy cho Tiểu Hạnh, quả thực là giấy đến tay, ta có thiên hạ. Thế nên, thái phó mới vừa quay người lại, thất hoàng tử liền không thể chờ đợi được nữa mà viết một tờ giấy nhỏ cho Tiểu Hạnh, mà lúc Tiểu Hạnh bất đắc dĩ mở ra, quả nhiên lại là “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, giờ nghỉ hôm nay ăn gì, bánh dẻo đậu đỏ có được không?” Bất đắc dĩ truyền lại một tờ “Được”, quả nhiên thấy thất hoàng tử ngay cả đường cong khóe miệng cũng cong hơn nhiều phần. Nhưng Tiểu Hạnh biết rõ, đây chỉ là tạm thời, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lại có một tờ giấy nhỏ truyền tới, “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, cô thích chơi chuồn chuồn tre hay thích chơi nhảy dây?” Tiểu Hạnh truyền lại “Chuồn chuồn tre”. Nhảy dây dễ đổ mồ hôi, lúc này đã sắp hè, thời tiết nóng bức, lúc đổ mồ hôi áo dính lên người không thoải mái, cho nên vẫn là chơi chuồn chuồn tre văn nhã lại khá hay đi. Khoé miệng thất hoàng tử lại trề xuống, Tiểu Hạnh nhìn thấy cũng không bất ngờ, nàng biết rõ, thật ra thất hoàng tử muốn chơi nhảy dây. Thái phó còn ở phía sau dạy dỗ mấy đứa phá phách, thất hoàng tử mới ủ rũ được một lúc, liền lấy lại tinh thần, “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh, ngày mai chúng ta ngày đi tìm Nhị Béo, mang chút gì đó cho nó đi? Cô nói Nhị Béo có thích bánh dẻo đậu đỏ như Phượng Vũ không?” Tiểu Hạnh nhìn thấy hai chữ Nhị Béo kia gân xanh trên trán liền nổi lên, chỉ có điều, nghĩ lại quả cầu nhỏ kia hình như rất thích ăn đồ ngọt, liền trả lời “Sẽ đi”. “Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh…” Tiểu Hạnh nhìn thất hoàng tử không ngừng truyền giấy nhỏ, quả thực khóc không ra nước mắt, cho đến bây giờ nàng mới biết, thất hoàng tử, không ngờ cũng là một đứa nỏi nhảm ẩn hình! Cao lãnh ở đâu vậy? Dường như đã một đi không trở lại rồi! Nghĩ đến mấy tờ giấy của thất hoàng tử vài ngày qua, Tiểu Hạnh liền cảm thấy lo tang, nhỏ thì là hôm nay thái phó vuốt râu bốn lần, lớn thì là tập viết còn bao nhiêu nữa là hoàn thành. Đề tài của thất hoàng tử quả thực liên tục không dừng, cứ vài ngày như thế, ước chừng Tiểu Hạnh đã thu được một hộp giấy luôn rồi. Đều là thất hoàng tử truyền cho nàng! Trong đó có mười phần là châm chọc thái phó, mười phần là suy nghĩ chơi cái gì, mười phần là buồn rầu vì bài tập quá nhiều, khi nào mới hoàn thành, còn dư lại bảy mươi phần – – gần như tất cả đều là bánh dẻo đậu đỏ! Nhìn một tờ lại truyền tới “Muốn ba phần bánh dẻo đậu đỏ lớn!”, Tiểu Hạnh chỉ cảm thấy tâm tính thiện lương sắp cạn. Có chuyện gì không chịu nói ra mà nhất định phải truyền giấy, đây là một loại phương thức đối thoại phức tạp đến cỡ nào chứ. Đặc biệt là, sau khi thất hoàng tử truyền giấy xong rồi, còn đặc biệt thận trọng nói với nàng, muốn nàng bảo quản thật tốt không được phép ném đi, Tiểu Hạnh lại thấy lo tang. “Điện hạ xác định là phải giữ thật tốt?” Tiểu Hạnh kìm lòng không được hỏi. “Đó là đương nhiên! Một tờ cũng không được ném!” Thất hoàng tử ngước đầu nói ra, lại phát hiện mình quả nhiên vẫn không cao bằng Tiểu Hạnh. Đây chính là tờ giấy nhỏ chỉ có mình cậu với Tiểu Hạnh biết, không có mẫu phi, không có huynh trưởng, không có cô cô, cũng không có thái phó, chỉ có bọn cậu! Đối mặt với sự kiên quyết của thất hoàng tử, Tiểu Hạnh đành phải giữ lại toàn bộ mấy tờ giấy của thất hoàng tử đem giấu đi, bỏ vào trong hộp nhỏ khóa lại. Nhìn vẻ mặt hài lòng của thất hoàng tử, Tiểu Hạnh chỉ có thể nhìn cái hộp đầy lịch sử đen tối, âm thầm bày tỏ sự xin lỗi và thông cảm cho thất hoàng tử sau khi lớn. Có một người tặng mọi lịch sử đen tối của tuổi ấu thơ cho mình, thì đáng thương biết bao đây, thất hoàng tử sau khi lớn, cậu nhất định sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận! Mà Tiểu Hạnh hiện tại, chỉ có thể thắp một ngọn nến cho thất hoàng tử sau khi lớn…