Hoàng cung này hơi lạ
Chương 32
Edit : kunxjh
Mà không lâu sau khi thất hoàng tử nắm vững kỹ năng truyền giấy, lục hoàng tử và bát hoàng tử cũng lén lút nắm vững kỹ năng thần kỳ này luôn. Lần đầu tiên truyền giấy thành công, hai hoàng tử đều kích động không thôi, truyền giấy nhỏ thật sự quá thú vị!
Đặc biệt là lúc không coi thái phó vào đâu mà truyền giấy, cái loại cảm giác kích thích đó, quả thực khó nói lên lời.
Lục hoàng tử với bát hoàng tử hoàn toàn yêu thích loại trò chơi này, hơn nữa còn đặt cho tờ giấy nhỏ một cái tên hết sức lớn lao, gọi là “Bạch tiên truyền thư”.
Xa xưa có hồng nhạn truyền thư, hiện tại có bạch tiên truyền thư, trò chơi mang nhiều ý nghĩa cỡ nào chứ!
Tiểu Hạnh: “…”
Chẳng qua lúc đi học truyền vài tờ giấy nhỏ mà phải dùng tới cái tên lớn lao thế ư?
Nhưng thất hoàng tử lại chấp nhận, dù sao cái tên tờ giấy nhỏ mặc dù dễ đọc nhưng bọn cậu đường đường là hoàng tử, sao có thể không có phong cách thế chứ?
Vì vậy, cái tên khiến Tiểu Hạnh dở khóc dở cười liền được giữ lại như vậy.
Vốn lục hoàng tử và bát hoàng tử muốn chơi cùng với thất hoàng tử, dù sao tất cả mọi người đều là tiểu đồng bọn, cùng chơi đùa rất vui vẻ nha!
Nhưng gần đây thất hoàng tử đang một lòng muốn cướp đi sự chú ý của Tiểu Hạnh trong tay thái phó, ngày ngày kề cận Tiểu Hạnh còn không thấy đủ. Hơn nữa, ở chung với Tiểu Hạnh sẽ cùng phát hiện ra rất nhiều trò mới, sao có thể chơi cùng lục hoàng tử và bát hoàng tử chứ?
Vì vậy, lục hoàng tử với bát hoàng tử cũng chỉ có thể lẻ loi tự chơi với mình.
Chẳng qua, chỗ ngồi của bốn vị hoàng tử đều dựa theo thứ tự của từng người. Bên cạnh ngũ hoàng tử là lục hoàng tử, bên cạnh lục hoàng tử là thất hoàng tử, bên cạnh thất hoàng tử là bát hoàng tử. Cho nên, lục hoàng tử không ngồi bên cạnh bát hoàng tử, vậy thì chơi thế nào được?
Giờ khắc này, lục hoàng tử với bát hoàng tử đều nhìn thất hoàng tử với ánh mắt u oán. Ngươi với Tiểu Hạnh được xếp ngồi cạnh nhau, muốn truyền giấy liền truyền giấy, nhưng bọn cậu thì phải làm sao đây?
Dù sao, người chen giữa bọn cậu là thất hoàng tử kia mà!
Vì vậy, lúc Tiểu Hạnh còn chưa chú ý, hai vị hoàng tử đã nghĩ ra một cách xử lý hết sức hoàn mỹ, đó chính là – – ném giấy.
Suy cho cùng, vì cách xa như vậy nên truyền giấy quá khó khăn, người nhỏ chân ngắn tay lại không đủ dài!
Nhưng ném giấy lại không giống vậy, vo giấy rồi truyền thư, muốn ném đi đâu thì ném ở đó, cách người khác truyền thư vẫn so easy!
Thế là, trong thư phòng liền xuất hiện một cảnh tượng thế này, thái phó giảng bài ở trên, ngũ hoàng tử cố gắng đọc sách, thất hoàng tử cùng Tiểu Hạnh truyền giấy, tiểu cửu cùng tiểu thập đằng sau thì vò đầu bứt tai, tiểu thập nhất đang cỡi ngựa xem hoa, mà lục hoàng tử và bát hoàng tử thì đang ném giấy.
Chỉ là, mặc dù ném giấy có hiệu suất cao, tốc độ lại nhanh, nhưng có một điểm không tốt, đó chính là vấn đề chính xác.
Vì vậy, lục hoàng tử và bát hoàng tử ném, lại đột nhiên phát hiện, này, đợi đã, giấy bọn cậu ném đâu rồi?
Mà bên cạnh lục hoàng tử, ngũ hoàng tử đã vượt ngưỡng phẫn nộ luôn rồi. Cậu đang chăm chú nghe giảng, kết quả đột nhiên có một viên giấy ném trúng đầu cậu, nhặt lên mở ra xem, trên đó lại viết – – “Đệ có phát hiện ra không? Ngũ ca có một con mắt lớn một con mắt nhỏ, nhìn qua mắc cười ghê”
Một con mắt lớn một con mắt nhỏ, nhìn qua mắc cười ghê, một con mắt lớn một con mắt nhỏ, nhìn qua mắc cười ghê… Ngũ hoàng tử nhìn chữ trên giấy, chỉ cảm thấy một cơn tức giận không ngừng dâng trào, đã sắp chọc thủng đầu đem tóc thổi dựng lên!
Cái gì mà một con lớn một con nhỏ, đó rõ ràng là một con hai mí một con một mí được không? !
Mặc dù một mí hai mí có chút kỳ quái, nhưng tuyệt đối không mắc cười được không? !
Mà sau khi nhìn mặt sau giấy viết “Nhìn kỹ quả thực rất mắc cười ha ha ha ha ha ha ha…”
Ngũ hoàng tử: “…”
Ai cũng đừng cản cậu, cậu muốn đánh người!
Vì vậy, không lâu sau khi thái phó kéo tiểu cửu và tiểu thập dính cùng một chỗ ra, ngũ hoàng tử và lục hoàng tử lại đánh nhau. Lúc đang ngăn hai kẻ hung hăng đánh nhau kia, thái phó chỉ cảm thấy, ông thật sự quá vất vả a a a!
Tại sao lại có một đám trẻ con phá phách này!
Đâu như Tiểu Hạnh vừa hiểu chuyện tri kỷ vừa đáng yêu!
Vì vậy, lúc Tiểu Hạnh còn chưa biết, độ hảo cảm của thái phó đối với Tiểu Hạnh đã lần nữa tăng lên, lập tức đầy.
Như tên rời dây cung bay vèo vèo qua, trong nháy mắt, Tiểu Hạnh học ở thư phòng sắp được một tháng. Thời gian này, tiểu cửu cùng tiểu thập đánh nhau hai mươi ba lần, số lần ngũ hoàng tử và lục hoàng tử đánh nhau là bốn lần, mà ngũ, lục, thất, bát, mấy vị hoàng tử cùng đánh nhau là một lần. Hình phạt cũng theo đó tương ứng, từ viết chữ cho đến cấm cửa, ngay cả thất hoàng tử cũng bị phạt chép toàn bộ mười trang chữ. Sau khi học được gần nửa tháng, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng đối mặt với kỳ thi đầu tiên trong cuộc đời học tập của nàng.
Đó chính là bài trắc nghiệm của thái phó!
Có cảm giác thời gian gần đây các hoàng tử càng ngày càng hoạt bát, ngay cả ngũ hoàng tử vốn chững chạc cũng không còn thích học nữa. Cho nên, thái phó cảm thấy cần phải có một bài kiểm tra để đả kích bọn học trò luôn đầy nhiệt huyết này. Vì vậy, nếu đã có sức sống như thế, chẳng bằng mọi người cùng làm bài kiểm tra đi.
Làm bài thi, phê vào đó, phê xong trực tiếp giao cho hoàng đế, tuyệt đối không lôi thôi, khỏi phải cảm ơn nhé!
Mà khi tin tức kia từ trong miệng thái phó nói ra, tất cả các hoàng tử đều cảm thấy khó tin. Tuy rằng mỗi năm thi bốn lần, một quý thi một lần là lệ cũ, nhưng kỳ thi này cũng tới quá đột nhiên rồi.
Bọn cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!
Tiểu Hạnh cũng căng thẳng không thôi, là một kẻ mù chữ mới học chưa được một tháng, mặc dù Tiểu Hạnh đã hết sức nỗ lực nhưng một tháng vẫn quá ngắn, một chút nắm vững bài thi nàng cũng không có nha.
Lại không biết thái phó cho thi cái gì, ngộ nhỡ quá khó, thành tích quá tệ thì phải làm sao, chẳng phải sẽ phụ sự chiếu cố đặc biệt của thái phó với nàng ư?
Vì vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ thư phòng mẫu giáo bé nhà trẻ hoàng gia, đều rơi vào bầu không khí khẩn trương khó tả. Tất cả mọi người đều bận lật sách, học thuộc lòng, lấy đầu đập bàn để diễn tả cơn nhức đầu của mình, chỉ có lục hoàng tử và bát hoàng tử là thần sắc có phần không đúng.
“Bộp!”
Một viên giấy rơi trên bàn lục hoàng tử.
“Huynh thuộc một nửa, đệ thuộc một nửa nhé? Đến lúc đó giúp đỡ lẫn nhau.”
Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn bát hoàng tử đang nhìn mình đầy mong đợi, cẩn thận suy nghĩ một chút, gần đây tất cả đều bận chơi truyền giấy không hề chăm chỉ học hành, tuy rằng vốn dĩ cũng không cần phải học thật chăm, nhưng để thi thì thành tích kia nhất định sẽ rất tệ nha!
Mặc dù đã sớm hiểu phụ hoàng chỉ là con hổ giấy, sẽ không làm gì cậu, tuy không dùng cách xử phạt về thể xác, nhưng phụ hoàng cậu sẽ phạt cấm túc nha!
Vì để kết quả thi không thể quá kém, cho nên mười ngày nay đều trong hoàn cảnh bi thảm không thể ra ngoài chơi – – lục hoàng tử quyết đoán quyết định, vẫn là mọi người cùng giúp nhau đi!
Thế là, dưới sự mong đợi của bát hoàng tử, một viên giấy liền rơi trên bàn cậu, mà ở trong, chỉ có một chữ lớn “Được”.
Cứ trong không khí như thế, ngày thi cuối cùng cũng đúng hạn mà đến.
Tiểu Hạnh đã sớm rời cung xá, đến cung Vị Ương chờ thất hoàng tử. Khi thấy mặt thất hoàng tử, Tiểu Hạnh liền thoáng kinh hãi.
“Thất hoàng tử, mắt cậu bị sao vậy?”
Thất hoàng tử dụi dụi con mắt, đưa mắt nhìn Tiểu Hạnh, cũng là thoáng kinh hãi, “Tiểu Hạnh, mắt cô bị sao thế?”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì trên mắt hai người, đều mang theo vành mắt đen thật to nha!
“Tối qua cả đêm không ngủ, liên tục học thuộc, vì vậy…” bị thế này.
Tiểu Hạnh thở dài, vốn thời gian học quá ngắn đã không theo kịp, nếu kết quả thi quá kém, thái phó đuổi nàng ra ngoài thì phải làm sao? Học trò dốt ở đâu cũng đều không nhận được sự yêu thích của thầy mà!
Thất hoàng tử cũng thở dài, “Ta cũng vậy, học một đêm vẫn không biết thái phó muốn thi cái gì, rất căng thẳng…”
Chỉ là, thất hoàng tử mới vừa than thở xong lại nhìn Tiểu Hạnh cười, điều này khiến Tiểu Hạnh có hơi nghi hoặc, “Cười cái gì?”
“Không, không có gì.” Sau đó thất hoàng tử lại cười.
Tiểu Hạnh đang không hiểu ra làm sao thì nhìn thấy trên đầu thất hoàng tử hiện ra chữ, “Cái vành mắt đen làm Tiểu Hạnh giống y Nhị Béo a ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là Đại Béo!”
Tiểu Hạnh: “…”
Nhịn, nhất định phải nhịn, đánh cậu ta thì mình cũng đi tong!
Chỉ cần nhẫn nhịn, đợi đến lúc cậu ta trưởng thành thì lấy lịch sử đen tối của cậu ta ra, đến lúc đó muốn báo thù thế nào thì báo thù thế đấy, bây giờ nhất định phải nhịn!
Chỉ có điều – – ngươi mới là đại béo, cả nhà ngươi đều là đại béo! Hừ!
Tiểu Hạnh thật vất vả mới ổn định tâm lý lại, lúc này mới cùng thất hoàng tử đi đến thư phòng. Lúc tới nơi, có phát hiện hiếm thấy, hôm nay mọi người đều đến sớm, ngay cả cửu hoàng tử cùng thập hoàng tử luôn đi muộn cũng đến rồi.
Mọi người còn đang lẩm bẩm đọc sách, như đang đọc kinh, không ngừng viết gì đó trên giấy, mà còn – – là viết vào tờ giấy nhỏ.
Mà không lâu sau khi Tiểu Hạnh với thất hoàng tử đến, thái phó cũng tới. Lúc thấy khuôn mặt thái phó, nội tâm của tất cả mọi người đều kìm lòng không được mà kêu rên một tiếng, sao đến sớm thế!
Thái phó: Kiểm tra quá vui!
“Được rồi, bây giờ mấy trò đều mang sách lên đây, không được phép giấu đi, yên tâm, đề thi rất đơn giản, chỉ cần ngày thường chăm chỉ học tập thì nhất định có thể trả lời được.” t-t mấu chốt là… ai trong bọn cậu cũng không chăm chỉ học hành mà…
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt công chính nghiêm minh của thái phó, bọn cậu cũng chỉ có thể bi thương, cẩn thận mỗi bước đi nộp sách, sau đó bắt đầu chuẩn bị kiểm tra.
Kiểm tra chia làm hai phần, một phần là nội dung thi dành cho mấy đứa năm tuổi trở xuống, phần lớn là《Tam Tự kinh》,viết chính tả, còn có vài bài thơ, bởi vì Tiểu Hạnh mới học không lâu nên nằm trong đội năm tuổi trở xuống.
Tiểu Hạnh: … Được thôi, quá mất mặt rồi!
Có điều, quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Mà còn lại, là nội dung thi dành cho hoàng tử trên năm tuổi, phần lớn là《Luận ngữ》, chỉ có ngũ hoàng tử bởi vì tuổi khá lớn mà có thêm nội dung 《Mạnh tử 》.
Sau khi thái phó phát đề thi, kỳ thi đầu tiên trong kiếp sống cổ đại của Tiểu Hạnh, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là nghiêm túc viết tên của mình lên – – Tiểu Hạnh, sau đó bắt đầu xem đề thứ nhất.
Nhân chi sơ, ______. Tính tương cận, ______. Cẩu bất giáo…
Quả nhiên rất đơn giản!
Sau khi nhìn đề thi, lòng tin của Tiểu Hạnh lập tức tăng lên nhiều. Với loại trình độ này, nàng nhất định có thể lấy được một thành tích tốt nha!
Vì thế liền nhanh chóng viết, nàng viết chữ chậm, cần gì phải viết nhanh chứ!
Mà thời điểm Tiểu Hạnh đang múa bút thành văn, trong thư phòng cũng bắt đầu sóng ngầm mãnh liệt.
Hai mắt thái phó không tốt lắm, không thể nhìn lâu, nhìn một lúc là phải nghỉ ngơi, điều này khiến những người khác thừa cơ hội liền. Chỉ thấy lúc thái phó lại cho hai mắt nghỉ lần nữa, bát hoàng tử đã nhanh chóng ném cho lục hoàng tử một viên giấy.
Viên giấy chuẩn xác rơi trúng mục tiêu, lục hoàng tử nhanh chóng mở ra. Lúc phát hiện vừa vặn trùng với nội dung thi, cậu lập tức mừng rỡ, nhanh chóng chép lại. Kế đó, có qua có lại, cũng ném cho bát hoàng tử một tờ.
Vì vậy, hai cậu liền ngươi một tờ, ta lại ném một tờ. Nhưng viết thế này mà đem so với người khác, không thể nghi ngờ là cực kỳ lãng phí thời gian.
Đợi đến nửa sau thái phó đã đi xuống và bắt đầu đi đi lại lại, hai cậu vẫn còn non nửa đề chưa hoàn thành, vậy phải làm sao đây?
Chỉ có thể mạo hiểm thôi!
Vì vậy, hai cậu lại bắt đầu ném giấy với vẻ kích thích hơn. Dưới con mắt chân chân chính chính của thái phó, khi thì phải chú ý động thái của thái phó, thế là đầy căng thẳng sau đó liền ném lệch.
Giấy đập vào thất hoàng tử: “…”
Sau khi cậu mở ra nhìn, lại trúng cái đề mình không học, nhưng không la lên, trước cứ viết đã rồi nói sau!
Lục hoàng tử không nhận được đáp án, rất không vui, đành phải để bát hoàng tử ném qua một lần nữa. Đáng tiếc, lần này vừa vặn đụng phải lúc thái phó đang xoay người, bát hoàng tử sẩy tay, tờ giấy lại lần nữa bay lệch.
Ngũ hoàng tử bị giấy đập vào đúng lúc thái phó thấy được: “…”
Không, thái phó, thầy phải tin trò, thật sự không phải trò đâu!
Nhưng lúc này thái phó đã vượt ngưỡng phẫn nộ luôn rồi, lại dám không tôn trọng ông thế à. Đang thi lại còn chơi ném giấy, loại hành vi này quả thực chính là khiêu khích rõ rành rành!
Vì vậy thái phó bị khiêu khích hết sức tức giận tuyên bố, ngũ hoàng tử với bát hoàng tử ngừng thi, hai cậu cùng bị phạt đứng!
Ngũ hoàng tử bị ngộ thương: “…”
Rõ ràng không phải lỗi của cậu, vì sao người bị thương luôn là cậu?
Chẳng qua, sự tình hiển nhiên còn chưa kết thúc, lúc phát hiện trên bàn lục hoàng tử xuất hiện tờ giấy khả nghi, ngay cả trên bàn thất hoàng tử cũng có giấy, thái phó lại lần nữa phẫn nộ rồi, thế là ngũ, lục, thất, bát, bốn cậu đều bị ngừng thi, cùng bị phạt đứng.
Thất hoàng tử: “…”
Cậu thật sự khinh rẻ cái tay này, tại sao lại nhặt tờ giấy kia!
Lục hoàng tử và bát hoàng tử: “…”
Không biết nên ai thán vì mình xui xẻo hay nên thấy may mắn vì huyền cơ trên giấy không bị thái phó phát hiện.
Tiểu Hạnh: “…”
Lục hoàng tử với bát hoàng tử thật sự quá thông minh, có thể từ tờ giấy phát triển thành viên giấy hiện tại lại có thể thăng cấp để sử dụng khi thi…
Vì vậy, mấy vị hoàng tử cùng bị phạt đứng, cũng không làm hết bài thi. Khi phát hiện thái phó lại có thể trực tiếp phê chữa như thế, trên mặt mỗi người đều là vẻ bi thương.
Tiêu rồi, kỳ thi lần này chết chắc rồi!
Cho tới khi phê chữa xong tất cả bài thi mà mọi người đã nộp, Tiểu Hạnh liền kinh ngạc nghe thái phó nói, “Hạng nhất, Tiểu Hạnh.”
Cái gì? Hạng nhất? Tiểu Hạnh? !
“Đúng vậy, hạng nhất, chính là Tiểu Hạnh. Trò chỉ có một bài thơ là chưa điền, còn lại toàn bộ đều trả lời được, là người đứng đầu trong kỳ thi lần này!”
Giọng thái phó vô cùng kiêu ngạo, hiển nhiên cũng có vinh yên, quả nhiên, Tiểu Hạnh là đứa bé ngoan, không hề giống mấy tên tiểu tử thối kia một chút nào!
Thật muốn có đứa cháu gái ngoan ngoãn khéo léo như vậy!
Mà mấy vị hoàng tử khác đều hoảng hốt tập thể.
Trời ơi, thành tích của bọn cậu lại không tốt bằng một cung nữ mới học được nửa tháng, Thật vậy hả?
Chỉ có thất hoàng tử hết sức lo tang, vóc dáng không cao bằng Tiểu Hạnh cũng thôi đi, bây giờ thành tích lại cũng không tốt bằng Tiểu Hạnh, điều này khiến thất hoàng tử rất lo tang!
Mà nhìn cái kiểu càng nhìn càng thích Tiểu Hạnh của thái phó, cảm giác nguy cơ trong lòng thất hoàng tử liền sâu hơn, không được, nhất định phải vượt qua Tiểu Hạnh, nếu không Tiểu Hạnh sẽ bị thái phó cướp đi thì biết làm sao?
Tiểu Hạnh là của cậu! Tuyệt đối không thể bị thái phó cướp đi!
Chỉ có Tiểu Hạnh nhìn chữ trên đầu thái phó là thất thần, “Tiểu Hạnh vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, thật muốn biến trò ấy thành cháu gái nhỏ mà ôm về nhà quá!”
Tiểu Hạnh: “…”
Vì cái gì mà ai cũng muốn ôm nàng về nhà thế?
Hừ, đợi nàng trưởng thành, đợi nàng trưởng thành, đố mấy người ôm được nàng đi đấy!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
20 chương
60 chương
61 chương
55 chương
9 chương
252 chương