Edit : kunxjh Nhị hoàng tử đáng thương còn chưa biết mình bị lão cha nhà mình lừa gạt, vẫn còn ôm gối phụ hoàng ban cho trải qua những đêm khó ngủ. Sau khi hoàng đế dọn dẹp, tế bái xong cũng là lúc trưởng công chúa và phò mã tiến lên. Trưởng công chúa cũng là con trẻ hiếu thuận, chẳng qua lải nha lải nhải với cha có khác biệt với hoàng đế. Trưởng công chúa là một nữ tử hào hiệp, chỉ thấy nàng phịch một tiếng quỳ trước mộ phần, khấu đầu ba cái, sau đó mở túi lớn mang theo bên người, bắt đầu lấy đồ ra ngoài. “Phụ hoàng, đây là rượu mạnh mà sinh tiền người thích nhất!” Phịch, một cái bình lớn mang theo bùn đất đặt trước mộ. “Phụ hoàng, đây là binh thư mới nhất sau khi người mất!” Một quyển sách đóng buộc chỉ tinh tế bị hộp quẹt châm thành một quả cầu lửa. “Phụ hoàng, đây là huyết kỳ chế thành mà con cùng con rể người ra trận giết địch!” Một vật thể không biết tên đen thùi lùi còn hơi thôi thối bị ném trên bia mộ. “Còn nữa, phụ hoàng, đây là đầu heo mà người thích ăn nhất!” Nói xong, một cái đầu heo thiệt to chết không nhắm mắt, mắt trợn tròn đối diện với mộ bia. Lúc ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ kia Tiểu Hạnh lập tức 囧, không ngờ lại là đầu heo luộc! Tế phẩm của trưởng công chúa cũng thật phong phú quá o (╯□╰ )o Chỉ là loại chuyện bí mật như hoàng đế lại thích đầu heo không phải nên giấu kín ư? Này, cô con gái này sao lại để lộ bí mật ở nơi đông người thế này. Đây là muốn hãm hại cha sao! Dù sao vẫn cảm thấy, tuổi già của tiên đế bệ hạ khó mà giữ được dáng! Tiểu Hạnh 囧囧 nhìn trưởng công chúa đang hết sức vui vẻ lấy ra hai cái chén, “Phụ hoàng, khó lắm mới gặp được người một lần, hôm nay cùng con và con rể người uống một chén đi!” Sau đó Tiểu Hạnh liền nhìn thấy trưởng công chúa và phò mã vừa chàng một ly, ta một ly, tiên đế một ly, vừa ăn vừa uống. Cho tới khi hai người ấy ăn xong, cái đầu heo kia chỉ còn lại hai cái tai. Việc này, ăn tế phẩm ngay trước mộ có thật sự tốt không đây? “Phụ hoàng, biết người thích nhất là tai heo, cho nên chỗ tai heo này sẽ để lại cho người!” Trưởng công chúa nghĩa khí nói. Chẳng qua, lúc nhìn thấy chữ trên đầu trưởng công chúa, Tiểu Hạnh liền cảm thấy tiên đế thật sự quá đáng thương. “Không thích ăn nhất là tai heo, để lại cho phụ hoàng đi.” Tiểu Hạnh: “…” Con gái hiếu thuận đâu mất rồi? Tiểu Hạnh cảm thấy nếu tiên đế bệ hạ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ bị con gái mình chọc cho tức chết. Trưởng công chúa cùng phò mã lui xuống, sau đó là con trẻ. Bởi vì những viên quan phụ trách lễ nghi khi tiên đế đăng cơ đã bị giết gần hết, cho nên bây giờ hoàng thất thờ cúng tổ tiên cũng không bám vào một khuôn mẫu, không ai dám quản, đến nỗi bọn trẻ con muốn cúng cái gì thì cúng. Đại hoàng tử dẫn vợ theo, là cháu trai đầu tiên cưới được vợ, vẻ mặt đại hoàng tử lúc này vô cùng kiêu ngạo, dù sao đã lập gia đình thì chính là người lớn, không còn là trẻ con nữa! Cho nên đứng trước bia mộ, việc đầu tiên của đại hoàng tử là cung kính thắp cho gia gia nhà mình nén hương, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm cùng gia gia. “Tổ phụ, cháu là cháu trai lớn của người, năm nay mới cưới vợ nên dẫn theo nàng ấy qua đây ra mắt người. Người yên tâm, cháu dâu người rất xinh đẹp, người cũng vô cùng hiền lành, biết gảy đàn, biết đánh cờ, thư pháp tốt mà vẽ tranh cũng đẹp, nữ công vô cùng tốt. Người xem cả người của cháu này? Đều là cháu dâu người làm đấy, có phải rất đẹp đúng không ạ? Đường may tỉ mỉ, thêu hoa cũng đẹp. Hơn nữa, nàng ấy còn có thể cưỡi ngựa, bắn cung. Người không biết đâu, đợt săn bắn mùa xuân lần trước, nàng ấy là học viện nữ đầu tiên đấy ạ! Kỹ thuật cưỡi ngựa, tài bắn cung đó đến ngay cả thầy cũng sợ ngây người. Tất cả bạn đồng môn đều đặc biệt hâm mộ cháu, ha ha ha ha, còn nữa, cháu dâu của người có thể pha trà, kỹ thuật cũng đặc biệt cao thâm, mỗi lần pha trà cháu đều có thể một ngụm uống hết sạch, mùi vị đó thơm cực kỳ. Hơn nữa, nàng ấy còn có tài nấu nướng, người còn chưa biết đâu, kể từ sau khi cưới vợ, đến tiểu nhị cũng vào phủ cháu ăn chùa, nhưng đều bị cháu đánh đuổi về hết. Muốn được ăn ngon, vậy thì cưới một cô vợ đi. Vợ của cháu, cháu sẽ không để nàng ấy nấu cơm cho bọn họ ăn đâu, ha ha ha ha, còn nữa nhé…” Tiểu Hạnh cứ thế lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn đại hoàng tử nằm trên mộ hàn huyên với gia gia ước chừng gần nửa canh giờ. Mà khiến Tiểu Hạnh suy sụp chính là, toàn bộ nửa canh giờ ấy đại hoàng tử lại dùng để bày ra vẻ mặt hớn hở khen cô vợ nhà mình, chưa từng ngừng nghỉ, còn vừa khen vừa cười. Thanh âm ấy vang dội đến nỗi toàn bộ mộ địa cũng có thể nghe được tiếng cười ma tính của đại hoàng tử cùng với lời khen thao thao bất tuyệt của hắn. Ngươi thật sự đến thăm gia gia chứ không phải là đến để khoe khoang nhà mình với gia gia đấy chứ? Còn nữa, hình như nàng rốt cuộc cũng tìm được gien của hoàng đế bệ hạ rồi đấy, nói nhảm như thế, đích thị là ruột thịt rồi! Nhìn khắp bốn phía, Tiểu Hạnh liền phát hiện, thái dương của tất cả mọi người đều đang nổi gân xanh. Lúc nhìn thấy một hàng chữ “Thật muốn đánh người!” “Lão đại thật đáng ghét!” “Nói nhảm nhiều thế!” “Cưới vợ thì có gì đặc biệt hơn người!” “Thật muốn kéo vào hẻm chụp bao bố quá…”, Tiểu Hạnh cảm thấy cách thời điểm đại hoàng tử bị đánh cũng không xa lắm đâu. Nên biết rằng, người thích khoe khoang là phải bị hội đồng nha! Cuối cùng, nói nhiều miệng khô, hơn nữa cô vợ nhà mình đang âm thầm nhéo eo hắn, đại hoàng tử vẫn chưa được thỏa mãn nhưng phải câm miệng. Cái chính là, trước khi đi đại hoàng tử còn cố ném một câu “Năm sau nhất định phải ôm chắt trai của người tới thăm người”, sau đó Tiểu Hạnh liền nhìn thấy đại hoàng tử phi hung hăng đạp đại hoàng tử một cước. “ヾ (≧o≦ )〃 hú ~ “ Nhìn lực đạo kia đi, chân đại hoàng tử chắc chắn sẽ bị sưng! Mà trên đầu mọi người lại chỉ hiện ra một chữ “Đáng”. Phái khoe khoang khiến người ta phát ghét cuối cùng cũng bị lôi đi, sau đó đến lượt nhị hoàng tử bị cha già nhà mình lừa gạt. Bệnh sái cổ của nhị hoàng tử cho đến nay vẫn không khỏi, mỗi lần Tiểu Hạnh nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương này đều hết sức đồng tình, đặc biệt là giờ khắc này. “Á!” “A!” “Ư ư!” Đừng nghĩ nhiều, nhị hoàng tử a a ư ư không phải vì bị đánh, sở dĩ phát ra loại âm thanh này, chẳng qua là phải dập đầu lạy gia gia nhà mình ba cái mà thôi. Nên biết là, đối với một người bị bệnh sái cổ quanh năm mà nói, cảm giác ngửa cổ lên thì mỏi, cúi cổ xuống lại đau, không ngửa không cúi đó là vừa mỏi vừa đau, như vậy, ngửa lại cúi, cúi lại ngửa thì sao? Loại đau nhức đó giống như tư vị bị rút gân vậy, quả thực là cực kỳ đau đớn! Nhị hoàng tử nghĩ đến phải khấu đầu ba cái, nước mắt cũng muốn rơi luôn, á, thật sự quá đau a ư ư ư ư ư ư! Thế cho nên, khấu đầu ba cái xong, nhị hoàng tử thật lâu không thở, thiếu chút nữa còn đón gió rơi lệ, hốc mắt đều đỏ luôn kìa? “Tiểu nhị / nhị ca thật là chân tình quá…” Tất cả mọi người cùng nhau than thở. Mà đối mặt với loại tán thưởng này, Tiểu Hạnh chỉ muốn nói, đây chỉ là một hiểu lầm xinh đẹp mà thôi. Không tương xứng vởi vẻ bên ngoài ngạo khí của hắn chính là, lễ vật của nhị hoàng tử hết sức giản dị, hàng mã cho gia gia nhà mình của hắn là xe giấy, nhà giấy, còn có hạ nhân giấy, đặc biệt dụng tâm chính là, hắn bó cho gia gia hắn khoảng một vạn tên lính người giấy. Người giấy tuy rằng không lớn lại rất nhẹ, nhưng để gom đủ một vạn người cũng không phải là một số lượng nhỏ. Lúc mang từng chồng, từng chồng người giấy ra, tất cả đồng bọn đều lần nữa sợ đến ngây người đúng không? “Tổ phụ, cháu biết người thích đánh trận, tuy rằng không biết rõ tình cảnh bên kia thế nào, nhưng có một vạn tên lính này cũng đủ cho người chống đỡ một thời gian. Đợi lần sau cháu đến sẽ bó thêm cho người nhiều hơn, để người ở bên kia cũng có thể tung hoành thiên hạ!” Lời này của nhị hoàng tử cực kỳ khí phách, hoàng thượng và trưởng công chúa cũng lộ ra vẻ mặt tán dương, đúng thế, cha của bọn họ phải có loại khí thế hào hùng, chết đã là gì? Bên kia vẫn là thiên hạ của lão cha thôi! Chỉ là Tiểu Hạnh lại nhìn chữ trên đầu nhị hoàng tử nhưng yên lặng không nói gì. “Gia gia đánh trận rất lợi hại! Bây giờ bó cho gia gia nhiều binh lính một chút, chờ sau này mình qua đó cũng có thể đi theo gia gia để được thơm lây nha!” Tiểu Hạnh quả thực cực kỳ 囧, nhị hoàng tử này, có phải nghĩ hơi xa quá rồi không? Còn chưa trưởng thành đã nghĩ đến chuyện sau khi mình chết, Tiểu Hạnh chỉ cảm thấy nhị hoàng tử thật đúng là mưu tính sâu xa, phòng ngừa chu đáo quá. Sau đó là tam hoàng tử, cũng chính là thái tử. Vào cung hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Tiểu Hạnh nhìn thấy thái tử điện hạ thần bí. Khác với những người khác, ấn tượng đầu tiên của Tiểu Hạnh đối với thái tử điện hạ chính là đẹp trai. Mày kiếm mắt ưng, tư thế đầy oai hùng, mặc áo long cổn màu đen. Hơn nữa, cộng thêm dáng người to cao tám thước, chân dài hơn một mét, nghe đồn thái tử điện hạ lớn lên cực kỳ giống tiên đế, hiện tại vừa nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Thái tử điện hạ được tiên đế tự tay chỉ dạy mà! Cũng khác với những người kia, thái tử điện hạ ở trước mộ phần của gia gia lại không nói lời nào về việc nhà, sau khi khấu đầu chín cái liền trực tiếp bắt đầu báo cáo chính sự. “Tổ phụ, cháu năm nay đã mười lăm, được phụ hoàng cho phép chính thức thượng triều dự thính, lúc này cũng có thể tiếp nhận một ít chính sự. Dưới đây là tổng kết về mấy tháng rèn luyện mà cháu đã trải qua và những việc phát sinh, xin tổ phụ đánh giá.” “Từ tháng 12 năm ngoái đến đầu năm nay, Hồn Cổ Đạt tộc ở biên cương lại lần nữa xâm biên, tiến hành tập kích đánh cướp dân vùng biên giới Đại Tấn ta, thậm chí còn dọa ngất mấy đứa nhỏ và người già, một phụ nữ có thai cũng suýt nữa không thể giữ lại, đây chính là đang khiêu khích Đại Tấn ta! Đây đã là lần thứ ba bọn chúng đến cướp lương thực Đại Tấn, lần này cướp nhiều nhất, ước chừng cướp đi năm trăm cân, có một có hai không có ba, vì vậy sau khi phụ hoàng bàn bạc cùng triều thần liền quyết định xuất binh Hồn Cổ Đạt. Hiện tại, Hồn Cổ Đạt đã thành một tộc của Đại Tấn ta. Đương nhiên, bởi vì bọn chúng phạm sai lầm trước nên bây giờ đang trong tình trạng lấy thân gán nợ, khi nào trả lại xong hết thì lúc ấy mới khôi phục lại thân phận lương dân.” “Đầu năm nay, tộc Oa lại dám giả trang thành hải tặc, cướp bóc tàu buôn của Đại Tấn ta. Dù chưa từng đánh chết người nhưng đánh cướp tính cả lừa gạt, khiến Đại Tấn ta gián tiếp bị tổn thất khoảng mười vạn lượng bạc. Sau đó, lính thuỷ Đại Tấn ra quân, diễn ra một tháng, đến tháng ba năm nay đã triệt để đánh tan tộc Oa, cũng khiến tộc Oa cắt nhường tám hòn đảo nhỏ của chúng, còn phải bồi thường trăm vạn xe bạc trắng. Nếu không đủ, có thể dùng vàng, hương liệu, khoáng thạch, đảo nhỏ để đền bù. Hiện tại tộc Oa đang xoay xở, dự tính triều cống vào tháng sáu sẽ dâng lên khoản bồi thường này.” “Tháng hai năm nay, đồng sinh ở các nơi đã bắt đầu đi, kỳ thi thứ nhất của đồng sinh là thi huyện, người thông qua sẽ bắt đầu thi cao hơn, đã đạt tới bốn vạn người, so với năm ngoái tăng thêm năm nghìn. Bởi vì nhân số lần thứ hai tăng nhiều, số đồng sinh mỗi phủ năm nay sẽ nhiều hơn mười người, để tránh sót nhiều nhân tài.” “Tháng ba năm nay…” Đây là lần đầu tiên Tiểu Hạnh tiếp xúc với thế giới chính sự này, cũng từ manh mối này, lần đầu tiên Tiểu Hạnh thật sự hiêu được ý nghĩa của một tảng băng ngầm nơi triều đại phôn hoa mà xa lạ này. Nó hùng mạnh, cũng ấm áp, nó đối với từng kẻ địch một đều giống như gió thu cuốn hết lá vàng, hoàn toàn vô tình, nhưng đối với từng con dân lại đều bảo vệ không dễ dàng bị vũ nhục. Thân hình nó hết sức khổng lồ, nhưng bước chân lại mạnh mẽ. Nó như một chiếc thuyền khổng lồ, mang theo triều đại này, vượt qua dòng lịch sử, đạp gió rẽ sóng. Chỉ là, nếu mỗi lần báo cáo một chuyện gì đó thái tử điện hạ có thể không hiện ra suy nghĩ trong đầu, ví như “Tộc Hồn Cổ Đạt rất ngu xuẩn!” “Giặc Oa ngu ngốc!” “Chỉ số thông minh của thổ phỉ thật đáng lo!” “Đám thợ thủ công thật sự có đầu óc ư?” Cùng với “Ôi, chỉ số thông minh của phụ hoàng cao bao nhiêu? Ta sinh thời có thể thấy không?” thì Tiểu Hạnh sẽ cảm thấy hắn báo cáo hết sức dâng trào cảm xúc. Thái tử điện hạ, cậu độc miệng như thế, phụ hoàng nhà cậu có biết không? 〒▽〒 Cuối cùng cũng cảm thấy thông cảm với thần sắc của hoàng đế bệ hạ rồi…