Hoàng cung này hơi lạ
Chương 26
Edit : kunxjh
Rốt cuộc, người cứu vớt Tiểu Hạnh không phải thất hoàng tử đơn độc sức yếu cũng không phải quý phi nương nương đam mê bài lá, mà là tiết thanh mình mùng năm tháng tư.
Tiết thanh minh phải tảo mộ tiên đế, dĩ nhiên là phải đến hoàng lăng. Vị trí hoàng lăng cách hoàng thành cũng không tính là xa, ngay ở ngoại thành, nhưng ngồi xe ngựa cũng cần khoảng hai canh giờ. Cho nên sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, tất cả lớn nhỏ trong cung đều đã chờ xuất phát.
Tất cả lớn nhỏ trong cung khoảng hơn mười miệng ăn đều tập hợp tại cửa hoàng cung. Từng đoàn xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, theo sau là thị vệ Thành Phê thị vệ, đội danh dự uy nghiêm lừng lẫy. Thái hậu, hoàng đế, phi tử, trưởng công chúa cùng với tất cả các vị hoàng tử lớn nhỏ đều đã ở trên xe. Cửa cung mở rộng, xe ngựa nối đuôi nhau chạy ra.
Ngồi trên xe ngựa, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng không cần mỗi ngày đều bị trưởng công chúa đuổi theo nhéo liền cảm động đến lệ rơi đầy mặt, tiết thanh minh thật sự quá tốt!
Xe ngựa trong cung vẫn bảo đảm chất lượng, mặc dù đường xá xa xôi nhưng đường đi trong hoàng thành lại bằng phẳng, không tính là quá mức lắc lư. Từ sau khi Tiểu Hạnh đến thế giới này vẫn luôn ở trong hoàng cung, chỉ có một lần cùng thất hoàng tử xuất cung đến ngự thú viên mà thôi, lần này, chính là lần xuất cung thứ hai của nàng.
Bởi vì đội danh dự đi trước dọn đường nên hai bên đường không còn người bán rong, rao hàng nào. Tuy chỉ lộ ra một góc hoàng thành nhưng cũng đủ khiến Tiểu Hạnh tán thưởng.
Đường phố trật tự, tường thành sừng sững, hai bên đường bày la liệt đủ loại cửa hàng, hàng điểm tâm, tửu lâu, tiệm trang sức, hiệu vải, còn có thi xã, kỳ xã, thư xã, ngẫu nhiên còn thấy cửa sổ đóng chặt hé ra khe hở nhỏ, lộ ra áo ngoài màu trắng hoặc trường sam màu xanh, có cặp mắt đang len lén nhìn về phía xe ngựa trung tâm, đầy hiếu kỳ.
Tiểu Hạnh còn thấy có một tiểu cô nương lén lút lộ ra một cái đầu, chỉ tiếc còn chưa đợi người ta thấy rõ đã bị người trong tiệm kéo vào, có thể tưởng tượng ra, kế tiếp tiểu cô nương sẽ bị ai đó quở mắng một lúc.
Xe ngựa từ thành Đông chạy đến thành Tây, cửa hàng hai bên đường dân vắng vẻ hơn, thay vào đó là vài cái cây cùng mấy hộ gia đình. Đợi đến khi qua thành Tây, ra khỏi cửa thành chính là một cánh đồng bát ngát. Con đường sạch sẽ nhưng vắng vẻ, chỉ có cánh đồng hai bên đường đang đung đưa theo gió, còn có nhà nông cần cù đang chăm hoa mầu. Bây giờ mặt trời còn chưa lên cao, đợi đến khi mặt trời lên, trời nóng nực, chỉ sợ sẽ phải khổ cực hơn.
Xe ngựa chưa từng ngừng nghỉ, tiếp tục chạy quá, lại qua một cánh đồng lớn, lúc này mới đến trước một ngọn núi.
Đây là hoàng lăng của tiên đế, ở ngay trong núi.
Quản sự thôn trang dưới chân núi đã sớm ra ngoài nghênh đón, người ngựa cũng được an bài thỏa đáng trong hoàng trang. Mấy chục người nghỉ ngơi một lúc trong hoàng trang liền bắt đầu leo núi.
Hoàng đế đầu tàu gương mẫu đi ở đằng trước, theo sau là trưởng công chúa cùng phò mã, cùng vài hoàng tử lớn, sau đó là nữ quyến cung đình. Thái hậu tuổi đã cao thì ngồi trong kiệu êm, nhưng nhóm tần phi lại không được đãi ngộ này, đều cùng đi bộ hết. Cuối cùng là một đám trẻ con.
Ngoại trừ tiểu cửu với tiểu thất là năm đầu tiên tới đây, thì tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất, tiểu bát đều đã đến nhiều lần. Mặc dù chưa từng tận mắt gặp hoàng gia gia trong truyền thuyết, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến sự sùng kính của bọn chúng với hoàng gia gia. Thế cho nên, mỗi lần tới đây thì dù là tiểu lục hoạt bát nhất cũng mang vẻ mặt trang nghiêm.
Núi rất cao, mặc dù dốc không đứng nhưng đường rất dài, chỉ một lúc sau, trên mặt nữ nhân và con trẻ đều đầy mồ hôi, nhưng không một ai trong những người này muốn nói dừng lại nghỉ ngơi một chút, mà ngược lại, đều cố gắng kiên trì.
Cuối cùng, sau nửa canh giờ, bọn họ cũng qua khỏi ngọn núi. Lúc thấy cảnh sắc trước mắt thì dù là Tiểu Hạnh cũng kìm lòng không được mà sững sờ một tý.
Trước mắt là một mảnh đất cực kỳ bao la, cây cối xanh tươi, núi vây quanh ôm lấy song. Cách đó không xa còn có một đầm nước xanh biếc trong vắt, rất là xinh đẹp. Mà khiến người ta chú ý nhất chính là lăng mộ ở giữa đầm nước ấy.
Uy nghiêm, bao la, hùng vĩ, tà khí lẫm liệt. Chỉ mới nhìn lăng mộ này, Tiểu Hạnh liền kìm lòng không được mà thẳng lưng, phảng phất như đứng trước mặt là một lão nhân uy phong trang nghiêm.
Hoàng đế đi đầu đã sớm tiến lên, những người khác cũng theo sát phía sau. Lúc nhìn thấy “Mộ hoàng đế Đại Tấn Vũ Tổ Văn” trên bia mộ, cho dù là hoàng đế cũng kìm lòng không được mà hốc mắt ươn ướt.
Cha ơi, con đến thăm người đây!
Nói đến tiên đế, văn võ cả triều chỉ cần biết lịch sử thì không ai không câm như hến, tiên đế, là một người rất tàn nhẫn đó!
Tiên đế không phải vị vua đầu tiên của Đại Tấn, nhưng lại là vị vua thúc đẩy Đại Tấn đến đỉnh phồn thịnh. Theo lý, một quân chủ cực kỳ anh minh như vậy thì đại thần văn võ dù cho không sùng bái cũng không nên sợ hãi. Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ, tiên đế đã chết được gần mười năm rồi nhưng khi mọi người nhắc tới cái tên này thì vẫn câm như hến.
Còn không phải sao, tiên đế tàn nhẫn quá mà!
Tiên đế xuất thân chẳng hề vẻ vang, thậm chí còn có thể nói là xấu hổ, bởi vì ngài là con rơi của hoàng đế lúc ấy, khi tiên đế vẫn chưa nổi dậy thì ngay cả hoàng đế cũng không biết mình còn có đứa con trai ấy.
Mà sau khi tiên đế nổi dậy, lúc hoàng đế phái người điều tra bối cảnh của tiên đế mới biết được, tiểu tướng thiên tư trác tuyệt này lại là con trai mình.
Lúc ấy hoàng đế hết sức kinh hỉ, không ngờ mình còn có một dứa con trai có tiền đồ như vậy, mà mẫu thân của nó nhiều năm qua vẫn sống một mình nuôi con, chưa từng phát sinh quan hệ với người khác. Thế là hạ thánh chỉ, mẫu thân tiên đế liền thành một tần phi trong nội cung, mà tiên đế hiển nhiên cũng trở thành hoàng tử.
Chỉ có điều, là con gái nhà nghèo, vị quan lớn nhất từng gặp qua cũng chỉ là huyện thái gia, đâu từng nhìn thấy hoàng cung, lại chưa từng gặp phải âm mưu quỷ kế trong cung, làm sao đấu được với mưu kế ăn thịt người trong cung kia chứ, lại thêm tiên đế xuất sắc, thế cho nên mẹ của ngài ấy ở trong cung liền trở thành mục tiêu công kích, chưa tới hai năm ngắn ngủi liền bị một cơn bệnh nặng mà ra đi.
Lúc ấy tiên đế vẫn chưa nói gì, thậm chí chỉ tỏ vẻ bi thương đơn giản, nên khiến tất cả hoàng tử buông lỏng cảnh giác. Không nghĩ tới, tiên đế chỉ đang tạm thời ẩn nhẫn mà thôi.
Chỉ ba năm sau, tiên đế đã lông cánh đầy đủ, cũng chính khi đó, tiên đế cuối cùng cũng phát động cuộc thanh trừng lớn khiến toàn bộ hoàng triều trên dưới đều khiếp sợ.
Toàn bộ hoàng thất gần như đều bị tàn sát sạch, những thứ huynh đệ từng tính kế ngài, cung phi hợp mưu giết chết mẹ ngài, hoàng đế thờ ơ lạnh nhạt để mẫu thân vào chốn hoàng cung, thái y xem mạng người như cỏ rác, thậm chí tôn thất và con dòng có dính líu một chút đến thế lực hoàng tử đều bị tiên đế tận diệt.
Một tháng đó, máu chảy thành sông, cũng được tất cả các quan viên văn võ may mắn còn sống sót gọi là máu tháng bảy.
Sau đó, có người gọi tiên đế là bạo quân. Thế lực tàn dư cũng có tổ chức vài cuộc khởi nghĩa nhưng đều bị tiên đế trấn áp. Tiếp đó tiên đế mở cấm biển, đánh phiên bang, phát động sức mạnh quốc gia, diệt địch vô số. Chỉ trong vòng ba mươi năm, Đại Tấn đã thành thiên triều chân chính. Cứ vào tháng sau mỗi ba năm, tất cả phiên bang đều phải sang triều hạ.
Đương nhiên, cũng bởi vì tiên đế quá tàn nhẫn, lúc ấy hoàng thất mười phòng chin không, nên đến bây giờ, toàn bộ hoàng thất gần như chỉ có một vị hoàng đế bây giờ mà thôi, những tôn thất tàn dư khác rất ít, đại đa số đều đã ra ngoài lấy vợ.
Đây cũng là nguyên nhân mà hiện thời hoàng lăng to thế này nhưng chỉ có mình tiên đế, hoàng lăng trước kia đều bị tiên đế dời đến Quan Trung tổ.
Tuy rằng tiên đế là một người rất tàn nhẫn, nhưng hết cuộc đời chỉ có một người vợ là thái hậu, hai người chỉ có một nam một nữ, cũng chính là đương kim hoàng đế và trưởng công chúa. Rất nhiều người đều nói đây là báo ứng của tiên đế tàn bạo, nhưng hoàng đế bệ hạ đối với tiên đế rất quấn quýt.
Hắn còn nhớ lúc cha hắn mang theo hắn cưỡi ngựa, còn nhớ mỗi lần cha hắn xuất chinh đều mang về cho hắn nhiều món đồ chơi kỳ lạ quý hiếm. Hắn còn nhớ cha hắn tự tay dạy hắn viết chữ, dạy hắn cưỡi ngựa, bắn tên, dạy hắn văn thao vũ lược.
Tuy rằng so với phụ thân, hắn chỉ là dạng củi mục, nhưng cha hắn không hề ghét bỏ hắn.
Hoàng đế bệ hạ nhớ lại những ký ức ấm áp ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, hốc mắt ửng đỏ, hoàn toàn lơ là chuyện năm đó cha hắn hết hy vọng với con trai liền quay sang dạy cháu trai.
Trong hồi ức ấm áp, hoàng đế bệ hạ bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp lăng mộ, vừa làm vừa lau nước mắt còn thì thầm trong lòng.
“Cha ơi, năm nay mùa màng tốt, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, nhất định là cha đã phù hộ!”
“Cha ơi, năm nay đại tôn tử của cha thành thân, vợ chồng son rất hòa thuận, năm sau có thể cho cha thêm chắt, cha cứ yên tâm.”
“Cha ơi, Ngụy khanh gần đây luôn chống đối con, cha yên tâm, con nghe lời cha nên không kéo nó ra đánh đòn nữa, chỉ là mỗi khi có yến ẩm, trong thức ăn của nó đều là thịt mỡ lớn, nó lại còn nói con xa hoa lãng phí, hừ! Đừng cho là con không thấy vẻ mặt lúc nó ăn giống như ăn phải độc dược vậy, tởm chết nó đi! “
“Cha ơi, năm nay con tổng cộng mơ thấy cha hai mươi ba lần, có phải cha cũng nhớ con không?”
“Cha ơi, năm nay Tam nhi mười lăm tuổi, con để nó thượng triều xử lý công việc. Cha không biết đâu, kể từ khi Tam nhi thượng triều, con quả thực thoải mái hơn nhiều, không hổ là đại tôn tử mà cha đã dạy, quả thực quá tốt. Cha nói xem, con đợi nó tròn mười tám tuổi sẽ thoái vị có được không ạ?”
“Cha ơi…”
Tiểu Hạnh đứng sau đám người, nhìn hoàng đế bệ hạ đang vất vả chăm chỉ nhổ cỏ, lại phối hợp với chữ trên đầu hoàng đế bệ đang cúi đầu, nàng chỉ cảm thấy tâm tình của mình lúc này quả thực một lời khó nói hết.
Đây mới thật sự là vị hoàng đế bệ hạ thoạt nhìn đặc biệt uy phong, đặc biệt trang nghiêm, đặc biệt đứng đắn sao?
Mặc dù lần trước ở cung quý phi cũng đã có sự không tín nhiệm đối với hoàng đế, nhưng Tiểu Hạnh tuyệt đối không nghĩ tới, hoàng đế lại không tín nhiệm đến mức này.
Đây, đây mà là một người cha ư!
Hơn nữa, còn là một người cha chuyên nói nhảm với một thế giới nội tâm phong phú khác thường.
Khoé miệng Tiểu Hạnh liên tục co giật, nhìn chữ trên đầu hoàng đế không ngừng hiện lên, cho đến khi trên đầu hoàng đế xuất hiện một hàng chữ nữa, vẻ mặ Tiểu Hạnh cuối cùng cũng không khống chế nổi mà nứt ra luôn.
“Cha ơi, đúng rồi, lần trước không phải cha báo mộng nói gối ngọc thạch giúp ngủ ngon ư? Con đã đổi cho tiểu nhị, chỉ là hình như nó dùng không được tốt lắm, nhất định là vì chất liệu ngọc thạch không đúng, chờ lần sau con đổi lại phỉ thúy cho nó thử xem!”
Gối ngọc thạch? Giúp ngủ ngon?
Tiểu Hạnh đột nhiên nhớ tới nhị hoàng tử “Năm nào cũng bị sái cổ chung quy vẫn không tốt” kia, gối ngọc thạch cứng như thế, ngủ không rơi gối mới là lạ đó.
Nhị hoàng tử, hung phạm khiến huynh bị sái cổ rốt cuộc cũng tìm được rồi!
Chính là người trước mặt này nè!
Hoàng đế bệ hạ hãm hại con trai, thật đúng là hãm hại rất hay
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
20 chương
60 chương
61 chương
55 chương
9 chương
252 chương