Hoàng cung này hơi lạ
Chương 16
Edit : kunxjh
Đúng vậy, đám Tiểu Hạnh cùng quý phi đang dán giấy.
Lấy tư cách cùng học cùng tiến bộ mà nói, đương nhiên không thể chơi vàng thật bạc trắng, hơn nữa đám Tiểu Hạnh là cung nữ, trên tay không có tiền dư, nhưng thua thì phải bị phạt nha.
Vậy phải làm sao đây?
Vì vậy quý phi nương nương thông minh liền nghĩ ra một biện pháp – – dán giấy!
Nghe nói, đây là học được từ chỗ vị cha tướng quân của nàng ấy.
Tuy rằng hiện tại quý phi nương nương đã rời xa sa trường, nhưng những gì vị cha tướng quân dạy bảo nàng ấy từ nhỏ thì một khắc cũng không quên, trí nhớ vô cùng tốt, đặc biệt rất thích vị cha tướng quân kể cho nàng ấy nghe chuyện đánh thắng nước láng giềng, dạy dỗ đám thổ phỉ không có mắt, mà cách mô tả bộ dạng của những tù binh bại trận đầu hàng là điều quý phi nương nương thích nhất.
“Mấy kẻ phiên bang kia rất giảo hoạt, thấy sự tình không ổn, liền móc trong vạt áo ra một miếng vải trắng buộc trên đầu, cái này đại biểu là bọn chúng đầu hàng, đặc biệt trước đây có một phiên bang tên là Biên Cổ, cũng là láng giềng nghèo nhất của chúng ta, bọn chúng thừa dịp chúng ta chưa kịp chuẩn bị liền tống tiền, nếu bị bắt làm tù binh, thủ lĩnh bọn chúng cho cầm dê bò để đổi người về, còn bọn chúng thì chế giễu, mắt nhìn cuộc sống cứ trôi qua như thế liền không nhịn nổi nữa, nên giam toàn tộc lại, kết quả vừa giam xong, không đợi chúng ta bắn tên thì bọn chúng đồng loạt cột vải trắng, đợi người quay về mới biết, tộc trưởng tộc này cũng đến, về sau tộc Biên Cổ liền nhập vào Đại Tấn ta, thành một nhánh của dân du mục biên cương.”
Nghĩ tới lời cha dạy, và nghĩ đến hình phạt khi thua, thì còn cách nhận thua nào so với vải trắng khiến quý phi nương nương cảm xúc dâng trào hơn chứ?
Chỉ có điều, vải trắng quá to lại bất tiện, vì vậy quý phi nương nương liền thay đổi, không bằng mình dán giấy trắng đi.
Vì vậy, đợi đến khi thất hoàng tử vào điện, liền nhìn thấy bốn con “Quỷ” đầy giấy trắng trên mặt, một con trong đó còn là mẫu phi của cậu.
Nếu không phải ban ngày, nếu không phải rất quen thuộc với Thu ma ma của mẫu phi, trong cung lại có rất ít Tiểu Hạnh tròn vo như thế, thì thất hoàng tử thật sự không thể phân biệt được mấy người đang ngồi trên tháp. Đúng là gặp quỷ giữa ban ngày, cảm giác từng giây từng phút bị dọa đến xanh mặt.
Mà mắt thấy thất hoàng tử càng ngày càng gần, Tiểu Hạnh liền cho rằng thất hoàng tử là tiểu thiên sứ đến để cứu vớt nàng, có thể mang nàng thoát khỏi nanh vuốt của quý phi nương nương, khỏi bị dán giấy lên mặt nữa, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng – –
“Ồ, tiểu thất về rồi à.” Quý phi nương nương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh hãi phát hiện không ngờ đã chiều rồi, mà hôm nay nàng ấy ngoại trừ đánh bài thì đến cung vụ cũng không làm luôn, vì vậy nàng ấy nhìn Thu ma ma, đôi mắt không ngừng chớp chớp, nhưng vẫn nhịn đau bỏ thứ yêu thích nói, “Ma ma thay ta xử lý cung vụ trước đi.”
Về phần bài lá này – – quý phi nương nương nhìn chung quanh, cung nhân thích hợp thật sự quá khó chọn, không thể ảnh hưởng đến hình tượng quý phi chói lọi một đời của nàng ấy, lại phải rảnh rỗi. Nhìn một lúc, cuối cùng quý phi nương nương quay đầu nhìn về phía nhi tử, “Tiểu thất, đến bồi mẫu phi đánh bài một lát.”
Tiểu, thất, đến, bồi, mẫu, phi, đánh, bài?
Trong nháy mắt, Tiểu Hạnh suýt nữa cho là mình nghe lầm.
Quý phi nương nương, người còn nhớ đó là nhi tử của người ư? Đây là hoàng tử mà!
Mà càng khiến cho Tiểu Hạnh kinh ngạc hơn là, không ngờ thất hoàng tử cứ như vậy liền cởi giày trèo lên tháp, cầm lấy bài của Thu ma ma, bộ dạng hết sức quen tay.
Tiểu Hạnh: … Không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa! Đầu năm nay hoàng tử cũng sẽ đánh bài lá? Chẳng lẽ đây là mưa dầm thấm đất trong truyền thuyết ư? Cảm thấy thiệt xót xa.
Chỉ có điều, thất hoàng tử thì ngược lại, tuyệt đối không xót xa, kể từ sau khi biết đánh bài lá, tiền mừng tuổi mỗi năm của cậu tăng lên rất nhiều đó?
Lại nói tiếp, các hoàng tử trong hoàng cung cũng hết sức khổ bức, đặc biệt là các hoàng tử nhỏ tuổi chưa được xuất cung. Mặc dù có tiền tiêu hàng tháng, nhưng phần lớn tiền tiêu hàng tháng đều ở trong tay mẫu phi. Là con nít, cho dù có là hoàng tử, thì bạc kia cũng rơi vào túi mẫu phi thôi, đừng mong sẽ lấy ra được.
Dù sao trong cung không phải lo ăn lo mặc, cũng không có chỗ để tiêu bạc.
Nhưng trong túi có tiền, với trong túi không có tiền, hoàn toàn không giống nhau nha!
Vì vậy, tiền mừng tuổi mỗi năm, chính là nguồn bạc chủ yếu của chúng hoàng tử, nhưng giữa các hoàng tử cũng có khác biệt.
So sánh lương tâm các mẫu phi, như nhi tử của Vân phi, Nguyệt phi, tiền mừng tuổi thì chúng được tự giữ, như bát hoàng tử thì bị khổ bức hơn, bởi vì tuổi còn nhỏ, thủ đoạn của Ngô phi nương nương lại cao, vì vậy tiền mừng tuổi hàng năm của bát hoàng tử đều bị lừa, đến nay còn chưa tích góp được nửa lượng, chẳng qua bát hoàng tử bị lừa đến mức càng ngày càng khôn ra thì là thật.
Còn thất hoàng tử, ban đầu cũng bị quý phi nương nương lừa gạt, nhưng thủ đoạn lừa gạt của quý phi nương nương hết sức thấp kém, đó chính là đánh bài lá.
Thất hoàng tử lúc nhỏ vô cùng đáng yêu, trí lực không đủ cao, tuy rằng vận khí rất tốt, nhưng tiền mừng tuổi nhanh chóng bị thua sạch. Nhưng kể từ khi thất hoàng tử được năm tuổi, liền không còn bị quý phi nương nương lừa gạt tiền mừng tuổi nữa, mà ngược lại, mỗi năm còn được nhiều lên không ít, ai bảo quý phi nương nương tay đen chứ?
Thất hoàng tử liền dựa vào đánh bài lá, từ một hoàng tử không có chút bạc biến thành vị nhiều tiền nhất trong các hoàng tử dưới mười tuổi, quý phi nương nương tay đen nhưng công lao cũng không thể bị bỏ qua.
Sau vài năm huấn luyện, mặc dù thất hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã là một cao thủ đánh bài lá rồi!
Vì vậy, Tiểu Hạnh cứ thế mà trợn mắt há mồm nhìn thất hoàng tử một đường thủ đoạn thành thạo nghiền ép mẫu phi của mình, sau đó, ngay khi quý phi nương nương bị dán một tờ giấy lên đầu, cậu liền nở nụ cười rất là đẹp mắt.
Chỉ là, chỉ là phát triển kiểu này… có chỗ nào không đúng thì phải?
Chung quy vẫn cảm thấy ảo tưởng bị tan vỡ… Đường đường là một hoàng tử lại biết đánh bài lá, hoàng cung này thực sự là như thế sao?
Chẳng qua, không có ai biết rõ điều lo lắng trong lòng Tiểu Hạnh, nếu biết, quý phi nương nương sẽ nói với Tiểu Hạnh là, hoàng tử thì đã là gì, ngay cả hoàng thượng cũng biết đánh đấy!
Còn nghe nói, là do thái hậu nương nương dạy nữa -. –
Vì vậy, ảo tưởng về hoàng cung thì tan vỡ, còn cảm thấy bi thống khi không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của quý phi nương nương, Tiểu Hạnh lại cùng thất hoàng tử và quý phi nương nương chiến với nhau, nhưng lần này, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng gặp được đối thủ.
Đòn sát thủ của Tiểu Hạnh là có thể biết người khác muốn ù bài gì, mà bàn tay vàng của thất hoàng tử chính là vận khí vô địch, khác xa bàn tay đen của quý phi nương nương, thất hoàng tử đúng chuẩn bàn tay đỏ, cần bài gì để ù sẽ sờ ra bài đó, quả thực khác biệt hoàn toàn với quý phi nương nương.
Thất hoàng tử vừa vào sân, liền chiến thắng liên tiếp, chỉ có Tiểu Hạnh là có thể địch nổi. Thế là trên tháp êm, chỉ thấy hai đứa lớn, hai đứa nhỏ đều tập trung tinh thần, hai mắt sáng ngời nhìn mặt bài, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết đến hôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang. Mà trên mặt mấy người đó, hai đứa nhỏ chỉ có vài tờ giấy trắng tung bay theo gió, mà hai đứa lớn – –
“Tam đồng!” Một người khuôn mặt đầy giấy chỉ lộ ra hai con mắt đang vừa buồn bực vừa hô.
“Ù!” Đây là thất hoàng tử.
Vì vậy, một vòng này, thất hoàng tử lại cầm tờ giấy, đặt trên mặt quý phi nhưng không biết dán ở đâu. Một cơn gió thổi qua, chỉ thấy giấy tung bay theo gió, nhiều vô số kể, đếm cũng phải hơn chục tờ.
Cùng chung số phận với quý phi còn có nữ quan, nhìn khuôn mặt này, nữ quan cô cô rất xứng đáng với chức vụ, cẩn trọng không lười biếng, từ giấy trên mặt là có thể nhìn ra.
Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Hạnh và thất hoàng tử, hai đứa nhỏ này chiến với quý phi và nữ quan quả thực là toàn thắng, toàn thắng, đại toàn thắng.
Thất hoàng tử đối với kết quả lần này sớm đã rõ ràng, điều khiến cậu kinh ngạc chính là Tiểu Hạnh. Cậu biết Tiểu Hạnh thủ vệ, có má lúm đồng tiền, có thể mang bánh dẻo đậu đỏ cho cậu, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Tiểu Hạnh lại còn biết đánh bài lá, hơn nữa còn đánh không tệ.
Mà Tiểu Hạnh cũng hết sức kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ, quý phi nương nương độc hại nhi tử cũng thôi đi, vốn tưởng rằng thất hoàng tử chỉ là con nít chơi bậy, chứ không ngờ thất hoàng tử lại là cao thủ hiếm thấy, vận khí đó, quả thực vô địch rồi.
Vì vậy, hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vài phần hiểu nhau mà không cần nói ra, cao thủ thì hấp dẫn lẫn nhau mà!
Tự ái của quý phi nương nương bị nhi tử nhà mình áp chế cuối cùng cũng bi thống ngẩng đầu từ trong đống giấy, nhìn khuôn mặt sạch bong của Tiểu Hạnh và nhi tử, quả thực bi ai trong lòng.
Tiểu Hạnh là một cao thủ cũng thôi đi, không ngờ ngay cả con mình cũng chơi giỏi, quý phi nương nương cảm thấy muốn lo tang luôn. Mặc dù nàng ấy đã từng lo tang hai năm rồi, nhưng vẫn cảm thấy hết sức lo tang, bây giờ cuối cùng nàng ấy cũng biết cái gì gọi là con lớn không nghe theo mẹ.
Nhi tử trưởng thành, quả thực chính là để đòi nợ mà!
Chỉ có điều, chơi cả ngày, quý phi nương nương cũng mệt gần chết, vì vậy thuận thế ném bài không chơi nữa. Thất hoàng tử đối với tính xấu của mẫu phi mình đã thành thói quen, chỉ tiến lên giúp mẫu phi gỡ giấy trên mặt, vừa nói, “Mẫu phi, Tiểu Hạnh là cung nữ của con.”
Tiểu tâm can yếu đuối của quý phi nương nương bị hành động hiếu thuận của nhi tử san bằng, lười biếng nói, “Mẫu phi biết mà.”
“Cô ấy phải theo con đến thư phòng.”
“Mẫu phi biết mà.”
“Cho nên ngoại trừ ngày nghỉ cuối tuần ra, cô ấy phải theo con làm thủ vệ.”
Quý phi nương nương dường như đã hiểu ý của con trai nhà mình, nhìn nhìn nhi tử, lại nhìn Tiểu Hạnh, chẳng lẽ về sau, lúc ban ngày sẽ không được nhìn thấy Tiểu Hạnh sao?
Nghĩ tới hôm nay đã chơi đến tận hứng, sung sướng thế nào, quý phi nương nương nàng không bỏ được đâu!
“Tiểu thất, thực sự không được sao?”
Thất hoàng tử đối với Tiểu Hạnh hết sức kiên quyết, “Tiểu Hạnh là hoàng tổ mẫu cho con.”
“Nhưng mẫu phi cũng rất thích mà, cho mẫu phi mượn một lúc không được sao?”
“Tiểu Hạnh là hoàng tổ mẫu cho con.”
“Tiểu thất, chẳng lẽ con không yêu mẫu phi à?”
“Yêu.” Thất hoàng tử tiếp tục nói, “Nhưng Tiểu Hạnh là hoàng tổ mẫu cho con.”
Quý phi nương nương cuối cùng cũng bại lui, đối với nhi tử cố chấp này không thể làm gì hơn, nhìn nhìn Tiểu Hạnh tròn vo, nhưng vẫn không nỡ từ bỏ, vậy phải làm sao đây?
“Vậy sau khi con học xong thì dẫn Tiểu Hạnh đến chỗ mẫu phi được không?”
Thất hoàng tử suy tư một lúc, nhìn mẫu phi đáng thương, vẫn bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có Tiểu Hạnh bên cạnh là cả người đã muốn thành Sparta.
Đợi chút! Có phải mấy người đã quên việc gì rồi không?
Thủ vệ cho hoàng tử đến lúc học xong thì nàng không phải làm việc mà!
Sao còn phải tiếp quý phi nương nương…
Chẳng qua, lúc quý phi nương nương nói “Cho Tiểu Hạnh thêm một phần lương tháng thủ vệ trong điện.”, Tiểu Hạnh nháy mắt mấy cái, lập tức tạ ơn.
Thủ vệ trong điện, đây chính là hầu hạ bên cạnh quý phi nương nương, nghe nói một tháng được một lượng bạc đấy, vậy là một ngàn tiền rồi!
Nghĩ đến việc mình đã có hơn mười lượng bạc, lại tích góp trên hai tháng, có thể kiếm đủ năm mươi lượng bạc mang về nhà rồi.
Đến lúc đó, cha sẽ sống thoải mái hơn, đại ca cũng có thể dưỡng bệnh thật tốt, cố gắng đọc sách, mắt hạnh tròn xoe của Tiểu Hạnh lập tức cong lên.
Nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Hạnh, hình như sắp hoàn thành rồi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
23 chương
87 chương
54 chương