Edit : kunxjh Thời gian trôi nhanh giống như hoa đào tháng ba vậy, ngày hôm qua vẫn còn là nụ hoa chớm nở đầu cành, chớp mắt đã nở rộ chen chúc đầy cành, đợi đến đầu tháng tư, hoa đào đã rực rỡ, khắp nơi phấn hồng. Thời tiết ấm dần, cung nữ trong nội cung cũng dần dần sôi nổi hơn, đúng là thời tiết xuân sắc hợp lòng người, không chỉ các cung phi trong cung đều đi đạp thanh vui đùa, mà ngay cả các loài vật trong ngự thú viên cũng hơi xao động. Hiện tại, đang là ngày nghỉ lễ, Tiểu Hạnh vừa mới lấy lương bổng từ nữ quan cô cô định mang về nhà, liền bị thất hoàng tử vừa lôi vừa kéo đi, “Nhanh lên, hôm nay còn phải xem Phượng Vũ nữa!” Tiểu Hạnh nháy mắt mấy cái, có phần dở khóc dở cười đi theo đám tiểu đồng bọn lục hoàng tử, thất hoàng tử, mà cái gọi là Phượng Vũ, đương nhiên không phải là cung nhân nào đó hay là con cháu hoàng tộc, mà là một con khổng tước trong ngự thú viên. Nói đến ngự thú viên này, cũng có chút tuổi đời lịch sử, nghe nói ban đầu là nơi để các cung phi nuôi sủng vật, về sau theo thiết kỵ của tiên đế giẫm khắp phiên bang, ra đất liền, lại truyền ra hải ngoại, hướng ra tứ hải, động vật trong ngự thú viên cũng nhiều hơn, có mãnh thú phiên bang tiến cống, còn có hạ lễ xa quốc mang đến. Cứ ba năm sẽ có một lần triều hạ, mỗi phiên bang ít nhiều cũng phải tiến cống một đôi động vật, thường xuyên như vậy, bây giờ ngự thú viên này đã không còn vẻ hoang vu vốn có, mà là hỗn tạp đủ loại động vật tập tính khác nhau, vẹt có thể nói, heo con bỏ túi, thiên nga đen, khổng tước ngũ sắc, voi mũi dài, thằn lằn đổi màu, hổ hung mãnh, sư tử lười biếng… Các đặc điểm, hết sức náo nhiệt. Mà mùa xuân lại là thời kỳ nhộn nhạo của rất nhiều nhóm động vật, tuy ngự thú viên cũng rộng, có núi có rừng có hồ có nước, nhưng những thứ rừng mưa hoang mạc này so sánh với tự nhiên thì rất nhỏ, không đủ cho những dã thú này vẽ địa bàn, cho nên liền xảy ra cướp đất, xuất vũ lực, thậm chí còn cướp vợ. Mỗi mùa xuân đến, những nhóm động vật này lại kéo bè kéo lũ đánh nhau. Giờ đây, khó có được một lần nghỉ lễ, những hoàng tử này liền bị kích động mà chạy tới ngự thú viên. So với những trò như thả diều, ném thẻ vào bình, thì những mãnh thú này hiển nhiên sẽ phù hợp với khẩu vị của các hoàng tử hơn. Vó ngựa kéo xe đi trên đường mòn đầy hoa xuân, đợi đến khi tới ngự thú viên đã là nửa canh giờ sau. Ngự thú viên mặc dù dính một chữ ngự, nhưng không ở trong hoàng cung, mà ở ngoại thành. Dù sao, những mãnh thú này tuy rằng phần lớn đều đã được thuần dưỡng, tính tình ôn hòa, nhưng ngộ nhỡ đả thương người thì cũng không nên. Do đó từ các thời tiên đế trước, ngự thú viên liền dời địa điểm từ trong cung đến đây, mà theo động vật ngày một tăng lên, địa bàn ngự thú viên cũng từ từ gia tăng. Đến thời điểm hoàng đế đương nhiệm, liền trực tiếp chuyển ngự thú viên vào trong rừng, cũng để phần lớn các nhóm động vật đều có nơi cư trú. Cung nhân canh cổng hiển nhiên đã sớm thu được tin tức trong cung, nhìn thấy xe ngựa của các vị hoàng tử thì không hề kinh ngạc, cứ để tiến vào. Vừa tới nơi, các vị hoàng tử không thể chờ đợi thêm liền nhảy xuống xe ngựa, sau lưng còn có cung nhân đi theo từng người. Tiểu Hạnh cũng ở trong số đó. Kể từ khi để lộ tuyệt kỹ đánh bài lá, lại nhiều lần bí mật mang nhiều bánh dẻo đậu đỏ cho thất hoàng tử, thì trong mắt thất hoàng tử, Tiểu Hạnh đã không còn là một tiểu cung nữ nữa, mà đã thành công thăng cấp thành tiểu đồng bọn thân thiết bên cạnh thất hoàng tử. Dựa theo sách nói, bọn họ cùng là người lưu lạc chân trời rồi! Các bạn xem, cậu có lúm đồng tiền, Tiểu Hạnh cũng có lúm đồng tiền, hai người thường xuyên cùng bị quý phi nương nương xoa nhéo. Mỗi lúc bị nhéo, bên cạnh có nhiều hơn một tiểu đồng bọn, tự nhiên cảm thấy dù lực của mẫu phi có tăng thêm, cũng không còn đau như trước nữa. Với lại, lúc đá cầu, trong bọn họ có một người sở trường là công kích, một người sở trường là phòng thủ, đây không phải là tiểu đồng bọn trời đất tạo nên sao? Hơn nữa, Tiểu Hạnh còn thường xuyên mang cho cậu phần bánh dẻo đậu đỏ đặc biệt lớn, ngoại trừ phải cho tiểu bát, số còn dư vẫn nhiều hơn lúc trước rất nhiều. Mỗi khi cảm nhận được tư vị ngọt mềm ở đầu lưỡi, thất hoàng tử đều cảm kích Tiểu Hạnh tự đáy lòng. Thực ra, cậu chưa bao giờ nói Tiểu Hạnh lớn lên xấu, mặc dù Tiểu Hạnh tròn vo, nhưng tròn vo thật ra thì nhìn cũng rất đẹp nha! Hơn nữa, bọn họ còn cùng đánh bài lá nữa, kể từ sau khi thường xuyên chém giết, khó phân thắng bại, chẳng phân biệt được cao thấp ở trên tháp, thất hoàng tử liền nhìn Tiểu Hạnh với con mắt khác. Cậu là bị bà mẹ quý phi của cậu huấn luyện ra, mà Tiểu Hạnh cũng là cao thủ, sao có thể không khiến cậu khâm phục chứ? Vì vậy, vừa cảm kích lại khâm phục, vừa đồng bệnh tương liên lại ăn ý mười phần, hiện tại Tiểu Hạnh đã chính thức trở thành tiểu đồng bọn thân thiết nhất của thất hoàng tử! Tiểu Hạnh ban đầu cũng hết sức vui sướng, ôm chắc đùi boss lớn, tay cũng đã rờ được chân của boss nhỏ, mắt thấy cuộc sống hạnh phúc đang ở trước mặt, cuộc sống này càng khoái hoạt, bạc mỗi ngày cũng nhiều hơn! Chỉ có điều rất nhanh sau đó, khuôn mặt Tiểu Hạnh liền sụp đổ như lo tang, bởi vì thất hoàng tử mắc một loại bệnh đi đâu cũng đều mang Tiểu Hạnh theo! Bình thường lúc thủ vệ thì chưa có cảm giác, bởi vì công việc hàng ngày của nàng chính là ban ngày đi theo thất hoàng tử đọc sách, chạng vạng đi theo thất hoàng tử và quý phi nương nương đánh bài, nhưng đến ngày nghỉ lễ, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng cảm giác có điều không ổn. “Tiểu Hạnh theo ta đi thả diều!” “Tiểu Hạnh theo ta đi ngự hoa viên!” “Tiểu Hạnh theo ta đi chơi ném thẻ vào bình!” “Tiểu Hạnh theo ta đi…” Vì vậy, mỗi lần nghỉ lễ, trên cơ bản Tiểu Hạnh đều không rảnh rỗi. Bây giờ, đợi đến khi tuyết tan đường thông, Tiểu Hạnh liền bị boss nhỏ kéo đến ngự thú viên! Mà cùng đi với thất hoàng tử và Tiểu Hạnh, còn có ngũ, lục… thập hoàng tử, các hoàng tử trên mười tuổi phải đến Quốc tử giám đọc sách, nơi đây là ngoại viện hoàng cung, các động vật thuộc về bọn họ đã sớm bị bắt nhốt vào trong vườn của từng người, ngẫu nhiên mới được thả vào ngự thú viên, chỉ có các loại vật các hoàng tử nhỏ tuổi chọn trúng mới được vào ngự thú viên do tuần thú sư tỉ mỉ chăm sóc, mà không phải mang về nội viện hoàng cung, đợi đến khi bọn họ được mười tuổi mới có thể tự mình sắp đặt. Bây giờ, bọn họ đang đến xem sủng vật mà bọn họ chọn trúng! Tiểu Hạnh rì rì xuống xe, mới vừa đặt chân xuống đất, liền bị thất hoàng tử mất kiên nhẫn kéo tay đi. Lục hoàng tử, bát hoàng tử cùng vài tiểu hoàng tử phía trước đã sớm như điên như khùng chạy đi, nhóm cung nhân ở phía sau vừa hô “Cẩn thận” vừa theo sát không nghỉ, đến ngay cả ngũ hoàng tử tuy bề ngoài không thể hiện ra, nhưng bước chân lại nhanh đến độ thi đi bộ cũng không theo kịp, vì vậy thất hoàng tử hiển nhiên cũng không thể đợi nữa, mất kiên nhẫn liền kéo Tiểu Hạnh chạy về phía trước! Thất hoàng tử trải qua quá trình quý phi nương nương tự tay rèn luyện nghiêm khắc, thân thể nhỏ kia so với các hoàng tử khác cũng thuôc loại rắn chắc, chạy đương nhiên cũng nhanh. Chỉ một lúc sau, đã đuổi kịp nhóm lục hoàng tử, chỉ khổ cho Tiểu Hạnh bị cậu kéo đi mà thôi. Chân ngắn theo thất hoàng tử chạy như bay, Tiểu Hạnh liền cảm thấy chân này không còn là của mình nữa. Thật vất vả mới chạy đến vườn, thất hoàng tử rốt cuộc cũng dừng lại, Tiểu Hạnh khom lưng, không ngừng thở hổn hển. Nơi thất hoàng tử dừng lại, đúng là khổng tước viên. Lấy tư cách là một vị hoàng tử từ bé đã duyệt đủ cái đẹp thế gian làm nhiệm vụ của mình, thất hoàng tử yêu thích hiển nhiên cũng là sinh vật xinh đẹp nhất, có loại nào đẹp hơn khổng tước lông đuôi thiệt đẹp thiệt dài lại có thể xòe ra được chứ? Do đó, năm ấy đến ngự thú viên, thất hoàng tử liền nhìn trúng khổng tước xinh đẹp này đầu tiên, còn đặt tên cho nó, là Phượng Vũ. Lông vũ phượng hoàng, cái tên dễ nghe bao nhiêu, hoàn toàn bao hàm kỳ vọng đối với sủng vật xinh đẹp nhà mình của thất hoàng tử. Ở trong mắt thất hoàng tử, chỉ sợ lông đuôi phượng hoàng cũng chỉ có lông đuôi của tiểu Phượng Vũ nhà bọn họ mới dễ nhìn. Chỉ có điều, tuy rằng khổng tước này nhìn rất đẹp, nhưng không thường xuyên xòe đuôi. Vì vẻ xinh đẹp chỉ chợt lóe qua, cho nên thất hoàng tử đều ngóng trông mùa xuân hàng năm. Về phần tại sao? Khụ khụ, mùa xuân đến, là mùa tìm vợ, chỉ có lúc này khổng tước mới nhiệt tình xòe đuôi khiến thất hoàng tử xem đến nghiện. Vì thế, thất hoàng tử từ nhỏ đã biết tầm quan trọng của việc tìm một nàng dâu có vẻ ngoài xinh đẹp. mặc dù hoàng tử hoàng thất không phải lo tìm vợ, nhưng ngộ nhỡ vợ đẹp lại có người muốn cướp thì phải làm sao? Lúc này, sẽ càng thêm hấp dẫn, có năng lực, có cạnh tranh mới hay. Thất hoàng tử đang thất thần, khổng tước trong vườn đột nhiên xòe lông đuôi thật dài của nó, lông đuôi xinh đẹp kia dưới ánh mặt trời chiếu rọi lộ ra hào quang ngũ sắc, như con mắt như hoa văn lại kim quang lượn lờ, thất hoàng tử liền bị hấp dẫn ngay. Tiểu Hạnh cũng bị hấp dẫn, chỉ là hấp dẫn nàng không phải là lông vũ diễm lệ của khổng tước kia, mà là chữ trên đầu khổng tước – – “Ông trời ơi! Đại ác ma đáng ghét luôn cho ta bánh dẻo đậu đỏ lại tới nữa! Hoa nhỏ ơi chạy mau! Để ta chặn hắn lại – – hù chết ngươi nè, hù chết ngươi nè, hù chết ngươi nè!” Tiểu Hạnh yên lặng xem xét chữ trên đầu khổng tước, lại nhìn lông đuôi không ngừng run run của nó, vì vậy, nó là đang chuẩn bị dùng lông vũ để hù chết bọn họ sao? Và, đây là lý do khổng tước vừa nhìn thấy thất hoàng tử liền xòe đuôi đó hả? Tiểu Hạnh quay đầu nhìn thất hoàng tử, chỉ cảm thấy, đây thật là một hiểu lầm xinh đẹp nha, phụt ~