Hoàng Cung Cẩm Tú
Chương 7 : Vết răng
Phó Cẩm Họa cố thở một hơi dài, phát hiện ra mình vẫn bị Ngu Tấn
Thanh bịt miệng đến mức sắp chết ngạt, bèn không nghĩ ngợi gì mà cắn vào lòng bàn tay Ngu Tấn Thanh, ban đầu nàng rất dùng sức, gần như không hề kiêng dè chút nào, nhưng khi ngước mắt lên trông thấy ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Ngu Tấn Thanh, nàng chậm rãi nhả răng ra, đến khi đôi môi chạm lên trên vết răng, thất thần…
Tất cả mọi người có mặt ở đó, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau, Ngũ Cừu và Chân Phiến nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Ngu Tấn
Thanh. Còn Ngu Tấn Thanh tựa như đã đoán ra từ lâu là do Ngu Hồng Ngạc, sắc mặt vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt có thêm vài phần bất lực.
Trương Thiên Trung vội dậm chân, nói: “Nếu ngươi đã biết rồi thì
Trương Thiên Trung ta không làm tốt việc nhị tiểu thư sai khiến, còn có mặt mũi nào sống trên đời này nữa, chi bằng chết quách cho xong.” Nói đoạn, lão định giơ tay vỗ vào huyệt Thiên Linh Cái trên đầu.
Đúng lúc đó, Ngu Tấn Thanh giơ tay chặn thế của Trương Thiên Trung, thuận thế điểm huyệt lão ta, khiến lão không động đậy gì được, sau đó nhìn Phó Cẩm Họa nói: “Nếu ông ta đã là người của nhà họ Ngu chúng ta, lại nghe lệnh của muội muội ta, ta cũng nên gánh một phần tội lội của
ông ta…”
Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, như không nghe thấy lời của Ngu Tấn
Thanh, tiếp tục chất vấn Trương Thiên Trung: “Ngu Hồng Ngạc bảo ngươi giết ta, là vì cớ gì?”
Trương Thiên Trung tuy đã bị điểm huyệt, nhưng miệng vẫn nói được, trả lời với vẻ bất cần: “Tiểu thư nói, ngươi là yêu nghiệt họa quốc, giữ ngươi lại trên đời, đừng nói là triều Thương Ly mây vần chuyển sắc, cho dù là công tử cũng sẽ theo đó mà gặp tai ương…”
Phó Cẩm Họa hơi sững người, kế đó cười lớn, tiếng cười bi thương mà lạc lõng, hồi lâu sau mới nói được nên lời: “Tiểu như nhà ngươi thực quá coi trọng ta. Hiện giờ cô ta là con chim tước lông vàng ở trong cung, còn ta vẫn chỉ là một cánh nhạn đơn độc, ngươi nói xem, ta làm thế nào mà thành kẻ họa quốc được?”
Trương Thiên Trung ngẩn người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đang định tiếp tục tranh cãi liền bị ánh mắt sắc bén của Ngu Tấn
Thanh ngăn lại.
“Thôi đi, ta không trách ngươi, cũng sẽ không bảo công tử nhà ngươi giết ngươi đi, vì dù sao thì ngươi cũng vì tận trung với nhà họ Ngu. Nếu bên cạnh ta có một người trung thành với ta như ngươi thế này thì ta cũng yên tâm, đáng tiếc, ta không có phúc như tiểu thư nhà ngươi. Có điều, ta khuyên ngươi từ nay về sau đừng nổi lòng muốn giết ta nữa, cho dù ta không giở thủ đoạn ra, thì công tử nhà ngươi cũng không cho phép đâu…”
Phó Cẩm Họa nói những lời này, cuối cùng cũng cho Ngu Tấn Thanh và
Trương Thiên Trung một con đường lui, nàng vẫy vẫy tay, như không muốn trông thấy Trương Thiên Trung nữa.
Ngũ Cừu và Chân Phiến thấy thế liền dẫn Trương Thiên Trung lui xuống dưới sự ngầm cho phép của Ngu Tấn Thanh.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanh. Phó
Cẩm Họa đi đến trước lò sưởi, bẻ một miếng trầm hương bên cạnh ném vào, giây lát sau, khói đã cuộn lên trong phòng, hương trầm tỏa ra thơm ngát…
“Lần này là Hồng Ngạc quá mạo muội…”
Phó Cẩm Họa quay người lại, nhìn Ngu Tấn Thanh, ánh mắt chàng vẫn sáng trong như cũ, nhưng đã thêm vài phần bi thương giằng xé đầy bất lực. Có những lúc tình thân lại trở thành một thứ gông cùm, ngày trước chẳng phải chính nàng cũng đã bị Tế Dương vương dựa vào thứ gông cùm này mà uy hiếp đó sao?
“Ta không trách cô ta! Ta chỉ cảm thấy mình có phần đáng thương mà thôi…”
Phó Cẩm Họa cười khổ, ngày trước nếu không phải Ngu Hồng Ngạc cầu xin nàng điều Ngu Tấn Thanh về Tuyền Thành, phí hết công sức giúp nàng giành được sự chú ý của Chung Ngân Hoàng, thì nàng cũng sẽ không bị Gia
Luật Sở Tế bắt cóc nơi đầu sóng ngọn gió, sau đó lưu lạc đến nơi hoang mạc biên quan trong thành An Lăng này.
Phó Cẩm Họa biết, hôm đó Ngu Hồng Ngạc cầu xin nàng là bởi nàng ta hoàn toàn không biết mình cũng có thể được hoàng thượng để mắt tới rồi vào cung làm phi. Hiện giờ nàng ta đã vào cung, tất sẽ giở cả trăm ngàn thủ đoạn để tranh sủng, hòng tự mình có thể cầu xin hoàng thượng điều
Ngu Tấn Thanh ra khỏi thành An Lăng.
Còn hôm nay, Ngu Hồng Ngạc nổi ý giết chóc, muốn dồn nàng vào chỗ chết chẳng qua là sợ ca ca của cô ta Ngu Tấn Thanh bị cuốn vào vòng thị phi. Cô ta tuy ở trong thâm cung, nhưng chuyện có đắc sủng hay không lại liên quan từ xa với uy vọng của Ngu Tấn Thanh. Anh em vinh sủng cùng chia, cho nên, cô ta chắc chắn không thể giương mắt nhìn Ngu Tấn Thanh rơi xuống vũng bùn.
Hơn nữa, cho dù Phó Cẩm Họa không bị Tế Dương vương coi như quân cờ thí mà vứt bỏ, ngược lại, được trở về hoàng cung thì Ngu Hồng Ngạc cũng sẽ không hi vọng có thêm một đối thủ tranh sủng với mình.
Nghĩ đến đây, Phó Cẩm Họa bỗng nhiên hỏi về Gia Luật Sở Tế, dựa vào phán đoán của nàng thì người này phòng bị kỹ lưỡng, âm hiểm cay độc, chắc chắn sẽ tìm ra nàng đang ở đâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa hiện thân, cũng là điều khiến người khác khó lòng lý giải.
“Có tin tức gì của Gia Luật Sở Tế không? Hắn loanh quanh ở ngoài thành đã lâu, không thể nào không có động tĩnh gì. Dựa vào tài trí của hắn, đừng nói tìm được ta, cho dù muốn đảo lộn tung cả thành An Lăng này lên, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.”
Ngu Tấn Thanh lấy cây cổ cầm trên giá đàn xuống, dùng khăn lau chậm rãi , lạnh nhạt nói: “Hắn chưa đến, đương nhiên là phải có nguyên nhân, nàng không cần phải hỏi nữa…”
Nói đoạn, chàng cẩn thận điều chỉnh dây đàn, rồi gảy lên một chuỗi thanh âm tuyệt diệu.
Phó Cẩm Họa tức giận, lập tức tiến lên một bước, mạnh tay ấn xuống dây đàn, dây đàn bỗng nhiên bị căng, gảy mạnh một cái, phát ra tiếng kêu chói tai.
“Từ khi ta đến Ngu phủ này, huynh lúc nào cũng che giấu, không chịu cho ta biết chút chân tướng nào. Ta bảo huynh sắp xếp cho ta gặp Tế
Dương vương, huynh không chịu, giờ hỏi đến Gia Luật Sở Tế, huynh cũng không nói, rốt cuộc là vì sao? Nếu chỉ là vì sợ Tế Dương vương mà ra tay giúp đỡ ta, vậy thì huynh đừng mong ta sẽ vì thế mà cảm kích huynh…”
Phó Cẩm Họa nói xong, thấy sắc mặt Ngu Tấn Thanh vẫn như thường, khóe môi thậm chí mím lại thành một nụ cười mà người khác khó lòng nhận ra.
“Ngu Tấn Thanh, huynh bắt nạt người ta quá lắm…”
Phó Cẩm Họa nổi giận, lạnh lùng vừa nhìn Ngu Tấn Thanh vừa nói, thấy
Ngu Tấn Thanh bỗng nhiên sững người, giơ cánh tay ra ôm nàng vào lòng, nhảy vọt một cái đã ra cách giá đàn vài bước.
Trong chớp mắt, có mấy mũi tên từ bên ngoài cửa sổ vun vút bay tới, cắm thẳng vào chỗ vừa rồi Phó Cẩm Họa đang đứng.
Phó Cẩm Họa đang định kêu lên liền thấy Ngu Tấn Thanh dùng tay bịt miệng mình, Phó Cẩm Họa đành nhịn không dám phát ra tiếng kêu. Ngu Tấn
Thanh ôm Phó Cẩm Họa, hai người dựa vào góc tường trong phòng, Ngu Tấn
Thanh quay lưng ra cửa sổ, bảo vệ Phó Cẩm Họa trong lòng…
Ngu Tấn Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Cẩm Họa đừng lên tiếng, nàng bất giác gật đầu, biết rằng thích khách ở bên ngoài không nhìn được vào trong thư phòng, nhất định là dựa vào âm thanh để xác định vị trí nên mới bắn chuẩn xác mũi tên vào khi Phó Cẩm Họa đang nói chuyện.
Chẳng bao lâu sau, ngoài thư phòng liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, Chân Phiến và Ngũ Cừu vừa chạy vừa lớn tiếng quát đuổi theo thích khách.
Phó Cẩm Họa cố thở một hơi dài, phát hiện ra mình vẫn bị Ngu Tấn
Thanh bịt miệng đến mức sắp chết ngạt, bèn không nghĩ ngợi gì mà cắn vào lòng bàn tay Ngu Tấn Thanh, ban đầu nàng rất dùng sức, gần như không hề kiêng dè chút nào, nhưng khi ngước mắt lên trông thấy ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Ngu Tấn Thanh, nàng chậm rãi nhả răng ra, đến khi đôi môi chạm lên trên vết răng, thất thần…
Khoảnh khắc đó, có một cảm giác rung động kì lạ trong tim nàng, chẳng thể nào nói rõ…
Phó Cẩm Họa đỏ bừng mặt, đẩy Ngu Tấn Thanh ra, rồi hoảng hốt lùi lại hai bước.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Phó Cẩm Họa vội lùi thêm mấy bước, cộng thêm Ngũ Cừu và Chân Phiến tranh nhau nói năng lộn xộn, không khí
ám muội trong thư phòng mới dường như được hóa giải phần nào.
“Công tử, tên thích khách đó thân thủ nhanh nhẹn, tôi và Chân Phiến còn chưa kịp đuổi hắn đã trốn mất tăm mất tích rồi…” Ngũ Cừu dậm chân sốt sắng nói.
Chân Phiến rút mạnh một mũi tên trong số tên ở dưới đất lên, hơi nghi hoặc, nói: “Công tử, mũi tên này thật kì lạ, có phần khác biệt so với tên của triều Thương Ly ta…”
Ngu Tấn Thanh chỉ liếc mắt qua một lượt, lạnh nhạt nói: “Mũi tên này tên là Phượng Vũ, chế tạo từ đồng xanh, có thể bắn ra ngoài ba trăm bước, ngươi nhìn kỹ xem trên lông đuôi mũi tên có phải còn khắc một chữ
“Tề” không?”
Phó Cẩm Họa chau mày, lập tức cũng đoán ra là tên của ai, chưa kịp cất lời, đã nghe thấy Ngũ Cừu kinh ngạc thốt lên: “Công tử, huynh muốn nói đây là binh khí của Tề tướng quân, thủ hạ của Gia Luật Sở Tế sao?”
“Chẳng lẽ Gia Luật Sở Tế đã vào thành? Sao các tướng sĩ giữ thành không ngăn bọn chúng lại?” Chân Phiến sốt ruột tranh lời Ngũ Cừu.
Ngu Tấn Thanh không trả lời, nói với Ngũ Cừu và Chân Phiến: “Hai người các ngươi nhanh chóng truyền lệnh của ta, cứ nói Gia Luật Sở Tế đã vào thành, bảo các tướng sĩ trong thành An Lăng cẩn thận hơn nữa, hết sức tránh xung đột với hắn.”
“Công tử, có cần Chân Phiến đến đại doanh điều ba nghìn tinh binh vào thành không? Nếu không gã Gia Luật Sở Tế kia thừa cơ trốn về triều
Nguyên Hy, chúng ta muốn bắt hắn sẽ không còn cơ hội tốt thế này đâu.”
Ngu Tấn Thanh thấy Chân Phiến nói thế thì vội vã xua xua tay, ánh mắt như thể vô tình liếc qua người Phó Cẩm Họa, nói: “Hắn nhất thời sẽ không rời khỏi thành An Lăng đâu, chuyện hắn muốn làm vẫn chưa xong…”
Lòng Phó Cẩm Họa chợt động, nàng đứng thẳng lưng lên, nhưng lại ngầm sinh nghi, vì sao Tề tướng quân cũng muốn dồn nàng vào chỗ chết?
Đúng lúc đó, Chân Phiến đột nhiên kêu lên: “Công tử, bàn tay huynh sao lại…”
Ngu Tấn Thanh khẽ ho một tiếng, ngắt lời Chân Phiến, Chân Phiến như hiểu ngay ra, quay người nhìn Phó Cẩm Họa cười hi hi. Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, cố làm vẻ trấn tĩnh nói: “Ta mệt rồi, ta về nghỉ ngơi trước đây.”
Ngu Tấn Thanh ở sau lưng nàng, đang định nói gì đó, thấy Phó Cẩm Họa kiên quyết bỏ đi cũng chỉ đành làm thinh.
Ngoài biên quan xa xôi, gió tuyết đến càng lúc càng mạnh, từ khi Phó
Cẩm Họa đến thành An Lăng này trời chưa từng có nắng bao giờ, hôm nay lại càng thêm u ám, mới hoàng hôn thôi mà trời đã tối sầm sì, rất khó để nhìn rõ được phương hướng.
Phó Cẩm Họa về đến phòng, đẩy thẳng cửa ra, thấy Thanh Bích đứng trước cửa sổ, trời tối nên không rõ sắc mặt, chỉ thấy giọng nói căng thẳng, đầy lo lắng: “Cô nương, cô nương, cô về rồi à?”
Phó Cẩm Họa có phần ngạc nhiên, cười hỏi: “Thanh Bích, em làm sao vậy? Sao lại nói năng…”
Chưa đợi Phó Cẩm Họa nói hết đã thấy Thanh Bích từ từ đi từ trước giường lại, bước chân chậm chạp, thân hình nặng nề, Phó Cẩm Họa hiển nhiên nhận ra sau lưng còn có một người, người đó nhất định là đang dùng dao kề vào eo Thanh Bích, uy hiếp cô ta.
Khi Phó Cẩm Họa vào cửa, Thanh Bích đứng trước giường, người kia đứng sau lưng Thanh Bích, dùng rèm che lấy thân mình, lại thêm sắc trời u tối, cho nên Phó Cẩm Họa rất khó phát hiện ra trong phòng đã có thêm một người.
Người đó ra tay nhanh nhẹn, điểm huyệt Thanh Bích, thân hình Thanh Bích nhanh chóng mềm nhũn ra, lăn xuống đất.
Phó Cẩm Họa cố gắng trấn tĩnh, từ từ ngồi xuống, nói: “Đã đến thì là khách, ta sẽ không đѩ đãi với khách như thế đâu, đương nhiên ngươi cũng đừng đối xử với a hoàn của ta như vậy.”
Người đó tiến lại gần Phó Cẩm Họa, thanh âm lạnh lùng nhưng mang theo vài phần chế giễu, nói: “Trong phủ tướng quân này, nàng chẳng qua là được người ta cho ở nhờ mà thôi, còn nói cái gì mà ‘đã đến thì là khách’? Chẳng lẽ nàng muốn làm người phụ nữ của Ngu Tấn Thanh hay sao?
Vậy thì bản vương khuyên nàng, với thân phận hiện nay của nàng, ở lại trong phủ tướng quân cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp không thấy ánh mặt trời mà thôi, nếu không nhà họ Ngu và nhà họ Phó đều không tránh khỏi bị chém toàn gia…”
Kẻ đó không ai khác chính là Gia Luật Sở Tế. Lâu ngày không gặp, khuôn mặt hắn càng hung bạo âm độc, khẩu khí sắc bén: “Chi bằng theo bản vương về triều Nguyên Hy, ở đó chẳng có ai để ý đến thân phận của nàng, cho dù nàng muốn làm vương phi của ta cũng được…”
Phó Cẩm Họa điềm tĩnh, tự tay rót một chén trà nóng, đang cầm chén trà định đưa lên miệng không ngờ bị Gia Luật Sở Tế giằng lấy uống mất, nàng cười, lạnh lùng nói: “Đừng nói với ta là ngươi bắt cóc ta chính vì muốn ta làm vương phi của ngươi nhé! Cái cớ như thế thật bỉ ổi quá, nếu không vừa rồi sao ngươi lại ra lệnh cho thuộc hạ bắn chết ta?”
Gia Luật Sở Tế sững người, kế đó dùng giọng nhạo báng và bất cần nói: “Nói thật nực cười, gã Tề tướng quân kia sợ bản vương có tình cảm với nàng, không nỡ dùng nàng làm mồi câu, hỏng mất đại sự của bản vương cho nên mới một mình xông vào phủ tướng quân giết nàng.” Gia Luật Sở Tế tiến lên nâng cằm Phó Cẩm Họa, khẩu khí oán hận nói, “Bản vương chính vì biết tin, cho nên mới đến xem xem rốt cuộc nàng có được an toàn không, bản vương còn chưa muốn vứt bỏ con mồi tươi ngon như nàng đâu!”
Nói đoạn, hắn bèn hạ giọng cười, tiếng cười tà mị, rõ ràng là đang ngang nhiên chòng ghẹo nàng.
Phó Cẩm Họa đẩy tay hắn ra, thấy trên bàn có một ngọn đèn, liền thuận tay lấy đá lửa, thắp đèn lên. Phó Cẩm Họa không dám kêu lớn, vì nàng không rõ tính tình của Gia Luật Sở Tế, không dám chọc giận hắn.
Phó Cẩm Họa rút trâm trên tóc xuống khêu đèn, chẳng thèm quan tâm đến những lời Gia Luật Sở Tế vừa nói, nhưng lại thừa cơ hắn mất tập trung, cầm đèn ném mạnh vào cửa sổ, lập tức giấy dán cửa bốc cháy đùng đùng…
Chính vì dầu đèn hắt tung, giấy dán và song cửa bén lửa nhanh chóng cháy lan ra, ánh lửa ngút trời, kinh động người trong viện, rất nhanh sau đó đã có tiếng ồn ào hốt hoảng gọi nhau.
Gia Luật Sở Tế khẽ rít lên một tiếng: “Chết tiệt…”
Phó Cẩm Họa lạnh lùng cười, nhìn sắc mặt Gia Luật Sở Tế vì ánh lửa phản chiếu mà càng thêm âm hiểm, nói: “Nếu ngươi sợ, thì bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Gia Luật Sở Tế tiến lên bóp cổ Phó Cẩm Họa, lôi nàng đến trước mặt, hạ giọng nói bên tai nàng: “Chỉ e không kịp nữa rồi…”
Vừa đúng lúc đó, cánh cửa bị đạp ra, Chân Phiến xông vào, theo sát đằng sau là Ngu Tấn Thanh, chàng kéo Chân Phiến đang định xông lên, bảo hắn cứu Thanh Bích đang hôn mê ra ngoài trước.
Chân Phiến cúi xuống giải huyệt cho Thanh Bích, thử cả mấy chỗ huyệt vị đều không được, lập tức cuống quýt vò đầu bứt tai. Ngu Tấn Thanh cầm cây trâm trên bàn lên, ném vào huyệt Quan Nguyên cách rốn một tấc, ước lượng khoảng cách rất chuẩn. Thanh Bích tỉnh lại, thấy Phó Cẩm Họa đã bị Gia Luật Sở Tế bắt giữ, vội nói: “Công tử, mau cứu cô nương đi.”
Gia Luật Sở Tế cười lạnh lùng nói: “Cô ta nào phải Phó cô nương gì?
Cô ta là Họa phi được Chung Ngân Hoàng chiếu cáo thiên hạ sắc phong vào cung…”
Người đến cứu hỏa bên ngoài mỗi lúc một đông, nhưng vì sức gió quá mạnh, ngọn lửa nhất thời không thể khống chế được, lan thẳng lên nóc nhà. Chân Phiến nắm lấy Thanh Bích đẩy ra ngoài, Ngu Tấn Thanh lại đẩy nốt cả Chân Phiến ra khỏi cửa, quay người lại, nhìn chằm chằm vào Gia
Luật Sở Tế, nói: “Hoặc là ngươi thả nàng ấy ra, hoặc là cả ba chúng ta cùng bị thiêu chết…”
Gia Luật Sở Tế thoáng run đầu mày, thế nhưng bàn tay nắm trên cổ Phó
Cẩm Họa vẫn chưa chịu buông, ngược lại càng tăng thêm lực đạo, nói: “Ngu Tấn Thanh, đừng nói với ta là ngươi không rõ quan hệ lằng nhằng giữa cô ta và Tế Dương vương. Cô ta là nữ nhân mà Tế Dương vương yêu thích, chẳng lẽ ngươi thực sự bằng lòng chết vì cô ta?”
Ngu Tấn Thanh nhìn Phó Cẩm Họa, ánh mắt trấn tĩnh mà sáng trong, rút tha kiếm bên eo ra, chỉ thẳng vào giữa lông mày Gia Luật Sở Tế, dõng dạc: “Trong thành An Lăng của ta, ta nói nàng ấy không thể chết, thì nàng ấy tuyệt đối không thể có chút gì sơ sẩy.”
Gia Luật Sở Tế bật cười cuồng ngạo, tiếng cười còn chưa tắt, đã thấy xà nhà bị cháy xám đen, trong khoảnh khắc đổ xuống, Gia Luật Sở Tế không suy nghĩ gì liền đẩy Phó Cẩm Họa về phía Ngu Tấn Thanh, xà ngang rơi xuống đập mạnh lên cánh tay trái của Gia Luật Sở Tế…
Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế dùng lực đẩy ngã vào lòng Ngu Tấn
Thanh, Ngu Tấn Thanh ôm lấy eo nàng, vội vã tung mình lao ra khỏi phòng, trong phút chốc, xà nhà sập hết xuống, tất thảy chôn vùi trong biển lửa.
Phó Cẩm Họa đưa tay ôm chỗ đau ngấm ngầm trên cổ , hơi ấm từ bàn tay
Gia Luật Sở Tế vẫn còn, nhớ lại vừa rồi vào lúc nguy hiểm hắn đẩy nàng ra, còn bản thân hắn lại mất mạng trong biển lửa, nàng không khỏi run lên.
Thanh Bích lại dìu Phó Cẩm Họa, còn chưa chạm đến người thì nàng đã mềm nhũn, ngã lăn ra khiến Thanh Bích không khỏi sợ hãi: “Công tử, Phó cô nương ngất rồi…”
Ngu Tấn Thanh tiến lên kiểm tra mạch tượng, nói: “Vừa rồi nàng ấy bị sặc khói, lại bị hun trong lửa nóng, bây giờ ra ngoài gặp ngay cái lạnh, thân thể không chịu được, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi, không có vấn đề gì.”
Ngu Tấn Thanh nói đoạn liền bế Phó Cẩm Họa lên, đưa vào một căn phòng khác, đồng thời ra lệnh cho Thanh Bích ở bên cạnh hầu hạ, lệnh cho Ngũ
Cừu dẫn theo mấy thị vệ thân thủ tốt ngày đêm canh gác ngoài cửa, không cho bất kì ai tiếp cận.
Đến khi Phó Cẩm Họa tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nàng vẫn còn chóng mặt, thân thể mệt mỏi, Thanh Bích thấy thế liền tiến lên đỡ nàng ngồi dậy, hạ giọng nói: “Cô nương, có người muốn gặp cô…”
Phó Cẩm Họa chợt động trong lòng, có phần kinh ngạc và nghi ngờ, vẫn hỏi: “Chàng đang ở đâu?”
“Mười trượng bên ngoài Ngu phủ, có một chiếc xe ngựa…”
Nói đến đó bỗng bên ngoài có tiếng Ngũ Cừu cửa gọi: “Công tử…” Phó
Cẩm Họa và Thanh Bích đưa mắt nhìn nhau, lập tức Phó Cẩm Họa lại nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ngu Tấn Thanh đi vào, Thanh Bích vừa tiến lên hành lễ, vừa nói: “Công tử, cô nương vẫn chưa tỉnh, chi bằng vài canh giờ nữa công tử lại đến thăm.”
Ngu Tấn Thanh có phần ngạc nhiên, nói: “Đến giờ vẫn chưa tỉnh, thân thể nàng sao lại yếu đuối đến vậy, chẳng lẽ Gia Luật Sở Tế đã làm gì nàng? Thanh Bích, khi ngươi thay quần áo cho nàng, có thấy trên người nàng có vết thâm tím hay kim châm gì không?”
Phó Cẩm Họa nghe thấy Ngu Tấn Thanh nói thế, không khỏi đỏ bừng mặt,
Ngu Tấn Thanh thấy vậy đang định tiến lên xem thử, liền thấy Thanh Bích tranh lên trước nói: “Chắc là vừa rồi Thanh Bích đặt mấy cái lò sưởi trong phòng, làm cô nương bị nóng, đợi sau khi công tử đi, Thanh Bích sẽ cởi áo ngoài cho cô nương…”
Nói đến đây, sắc mặt Ngu Tấn Thanh lại thành ra có phần mất tự nhiên, sau khi nhìn Phó Cẩm Họa thật lâu, chàng quay bước bỏ đi.
Phó Cẩm Họa nghe thấy tiếng bước chân Ngu Tấn Thanh dần ra xa, mới ngồi dậy, ôm lấy hai má vẫn còn nóng bừng của mình, thở dài một hơi mới lấy lại được bình tĩnh.
Lại qua gần nửa canh giờ nữa, Thanh Bích lớn tiếng trong phòng: “Cô nương sắp tỉnh rồi, để em vào bếp bưng ít cháo lên…”
Nói đoạn, liền có một người từ trong phòng đi ra, dùng khăn che miệng khẽ ho, Ngũ Cừu tiện miệng nói: “Thanh Bích, ngươi tận tâm chăm sóc cô nương là tốt, nhưng cũng nên chú ý sức khỏe mới được.”
Thanh Bích không ngừng gật đầu, quay gót nhanh chân ra khỏi đình viện, đi thẳng ra ngoài cửa phủ. Lính gác cổng Ngu phủ biết Thanh Bích, cho nên không ngăn cản cô ta.
Thanh Bích nhanh nhẹn men theo con đường bên ngoài Ngu phủ đi về phía tây vài trượng, quả nhiên trông thấy một cỗ xe ngựa đang dừng ở giữa chợ, trong lúc căng thẳng, đánh rơi cả chiếc khăn trong tay mà cũng không biết, thì ra người đóng giả Thanh Bích ra khỏi phủ chính là Phó
Cẩm Họa.
Phó Cẩm Họa chậm rãi đi về phía cỗ xe, con đường mấy trượng này nàng bước đi cực kì gian nan và do dự, không phải không có niềm mong đợi, chỉ có điều trong khoảnh khắc nàng đã tự phủ nhận chính mình.
Phó Cẩm Họa đứng bên ngoài cỗ xe, không thấy người đánh xe đâu, cũng không nhìn được người ngồi trong xe là ai, nàng không dám mở miệng hỏi, nếu người trong xe không phải là Tế Dương vương nàng biết phải làm sao?
Đúng lúc đó, trong xe vang lên một giọng nói trầm trầm, “Sao còn chưa lên xe? Chẳng lẽ cảnh phồn hoa trong thành An Lăng nàng còn chưa ngắm đủ hay sao?”
Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng Phó Cẩm Họa run lên,
ánh mắt lập tức dâng lên một màn sương, còn chưa kịp đưa tay lên lau đã được người đó giơ tay kéo vào trong khoang xe.
Phó Cẩm Họa và người đó ngồi kề bên nhau, nàng cúi đầu, vừa hay trông thấy đôi giày của người đó, sạch sẽ chỉnh tề, không thấy đất bùn gió tuyết, Tế Dương vương kể cũng thật là tiêu sái tự tại.
Nghĩ đến đây, Phó Cẩm Họa kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lườm Tế Dương vương không hề sợ hãi, nói: “Hôm đó vương gia muốn thiếp ở lại làm con tin trong tay Gia Luật Sở Tế, giờ thiếp chẳng may vào tướng quân phủ, vương gia có phẫn hận gì không?”
Tế Dương vương khoanh tay dựa vào khoang xe, lúc này Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra mặt chàng đỏ bừng, trong mắt đầy tia máu, thần sắc mệt mỏi. Do dự một hồi, nàng giơ tay đặt lên trán Tế Dương vương, vừa chạm vào liền thấy nóng rực, Phó Cẩm Họa không khỏi cả kinh, ngạc nhiên kêu lên thành tiếng, “Ngài đang sốt…”
Tế Dương vương nắm lấy tay Phó Cẩm Họa, đặt lên trước ngực mình, cũng không vội nói chuyện, lại chau mày nhắm mắt; Phó Cẩm Họa bị ép cúi xuống dựa vào chàng, bàn tay chạm vào ngực chàng, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn mà vững chãi.
Phó Cẩm Họa cắn răng, gần như dùng hết sức lực toàn thân, rút tay mình ra, quát: “Chung Hoa Ly, hoặc là ngài đi tìm đại phu, hoặc là ngài thả thiếp về Tuyền Thành đi. Thiếp không muốn giao tính mạng cho một người không biết quý trọng tính mạng của mình…”
Tế Dương vương ung dung cười mệt mỏi, đây dường như là lần đầu tiên
Phó Cẩm Họa thấy chàng mang thần thái ung dung không phòng bị thế này, thanh âm của chàng cũng trở nên khẽ khàng, nói: “Ngay cả bản vương cũng không ngờ, lại có nhiều người muốn lấy mạng nàng đến thế! May mà bản
ương biết Ngu Tấn Thanh sẽ bảo vệ chu toàn cho nàng…”
Phó Cẩm Họa thấy Tế Dương vương nhắc đến Ngu Tấn Thanh, nhớ đến việc tối hôm qua chàng bình tĩnh giải cứu cho mình trong đám cháy, trong lòng lại tràn đầy cảm khái, nói: “Huynh ấy chịu cứu mạng thiếp, chỉ e là vì ngài cũng dùng thủ đoạn tương tự để uy hiếp huynh ấy phải không? Hiện giờ Gia Luật Sở Tế đã chết, thiếp cũng không cần phải làm con tin gì trong tay hắn nữa…”
“Gia Luật Sở Tế làm sao mà chết được? Chỉ dựa vào một trận cháy nho nhỏ trong phủ tướng quân mà có thể đoạt mạng hắn sao? Nàng xem thường hắn quá đấy!”
“Tối hôm qua, bọn thiếp suýt nữa chôn thân trong biển lửa, bỏ mạng trong phủ tướng quân, thế mà ngài lại nói chẳng qua chỉ là một trận cháy nhỏ? Trái tim ngài làm bằng sắt đá hay sao? Chẳng lẽ tính mạng của những người bị ngài uy hiếp như bọn thiếp lại rẻ mạt đến thế sao?”
Tế Dương vương hơi sững người, ngước mắt lên, kéo Phó Cẩm Họa đến trước ngực mình, Phó Cẩm Họa đang định vùng vẫy liền bị chàng dùng cánh tay trái kẹp chặt trong lòng. Tế Dương vương dùng tay phải chậm rãi vuốt lên má Phó Cẩm Họa, nói với giọng điệu châm chọc không thể nào tin nổi: “Phó Cẩm Họa, con người thông minh tuyệt đỉnh của nàng khi ở trong
Thanh Âm am đi đâu mất rồi? Sao ra khỏi Tuyền Thành, mọi chuyện đều trở nên ngu ngốc vậy?”
Phó Cẩm Họa vốn đã tức giận trong lòng, bị chàng khinh bạc sỉ nhục như thế càng thêm giận dữ, quát lên: “Đừng quên, là ai đã khiến một nữ nhân yếu ớt phải tha hương lưu lạc đến nơi hoang mạc biên quan thế này!
Nếu không phải ông trời thương xót, chỉ e thiếp sớm đã chết đến mấy lần rồi, vậy mà ngài còn nói thiếp ngu ngốc sao? Vậy thì người bày mưu tính kế như ngài thử nói xem, ngài định giúp thiếp sống qua cơn đen vận bĩ, quay lại Tuyền Thành như thế nào đây?”
“Nàng muốn quay về Tuyền Thành đến thế sao?”
Tế Dương vương tựa như vô tình hỏi, nhưng lại khiến Phó Cẩm Họa hoàn toàn sững sờ, nàng chẳng lẽ thực sự mong muốn quay về Tuyền Thành đến thế? Cho dù bây giờ không về được Tuyền Thành thì đã sao? Chung Ngân
Hoàng đã hạ lệnh muốn xử tử nàng, chỉ e không có Tế Dương vương và Ngu
Tấn Thanh tương trợ, nàng làm thế nào về được Tuyền Thành cũng là cả một vấn đề.
Nàng nhất không biết phải trả lời ra sao, ngẩn người nhìn Tế Dương vương, vẻ yêu kiều lọt vào mắt Tế Dương vương lại khiến chàng rung động trong lòng, cảm thấy cả thể xác và tâm hồn đều nóng bừng lên.
Chàng thở dài một hơi, cánh tay ôm Phó Cẩm Họa thêm chặt, nhưng không cảm thấy Phó Cẩm Họa vùng vẫy gì, trong lòng còn đang kinh ngạc, liền cảm thấy trước ngực hơi lạnh, kế đó liền cảm nhận được vai nàng hơi run cùng tiếng nấc nghẹn ngào…
“Lần này về Tuyền Thành, bản vương phải tiến hành đại hôn rồi…” Tế
Dương vương cũng không biết vì sao lại nói ra câu đó vào lúc này, trực giác chàng muốn biết Phó Cẩm Họa sẽ phản ứng ra sao, nhưng chỉ cảm thấy dường như nàng hơi sững lại một chút, kế đó khẽ đẩy chàng ra rồi ngồi vào vị trí đối diện, lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Nếu vương gia cưới nhị tỷ của thiếp thì thiếp nên nói một tiếng chúc mừng, tiếc là thiếp mắc kẹt ở biên thành, không thể trở về dự lễ được.”
Tế Dương vương không nói gì, cứ thế nhìn Phó Cẩm Họa, ánh mắt bình thản, thậm chí mang theo một chút dịu dàng. Phó Cẩm Họa quay đầu không nhìn lại chàng, cuối cùng không nhịn được, lại nói: “Có điều không biết vì sao sau khi thiếp mất đi tác dụng của một quân cờ, vương gia vẫn còn chịu cưới nhị tỷ của thiếp, chẳng lẽ vương gia quả thực có vài phần tình ý với nhị tỷ của thiếp thật sao?”
Câu nói này tựa như chòng ghẹo, nhưng lúc này lại khiến Tế Dương vương có vài phần khó chịu, chàng chau mày, cố kìm nén cơn giận, dằn từng tiếng, hỏi: “Trong mắt nàng, bản vương đối với nàng ngoại trừ lợi dụng ra, không có chút gì khác biệt nữa sao?”
Phó Cẩm Họa bất giác cất lên tiếng cười rất lạnh lùng, nói với giọng điệu chế giễu: “Không phải vương gia định nói là ngài có tình cảm sâu nặng với thiếp đấy chứ? Nếu quả có vậy thì Phó Cẩm Họa thiếp không gánh được đâu! Nếu vương gia quả thật có lòng, xin hãy nói cho thiếp biết thiếp phải làm thế nào để thoát được ra khỏi cảnh khó khăn này trước đã thì hơn. Trong phủ tướng quân đã có thể cài người của ngài vào, thì nhất định cũng có người của hoàng thượng, cứ tiếp tục thế này, chẳng lẽ hoàng thượng lại không đoán ra nữ nhân mà Ngu Tấn Thanh giữ lại chính là thiếp hay sao?”
Ánh mắt Tế Dương vương lập tức mang theo vài phần tàn nhẫn tuyệt tình, nói: “Nếu hoàng thượng quả thực đã biết, vậy thì kết cục của nàng chỉ có một chữ ‘chết’ mà thôi…”
Phó Cẩm Họa cả kinh, hoảng hốt lùi lại cả người đập vào thành xe, nàng cố nhịn đau, giữ vẻ cao ngạo nói: “Không hổ là Tế Dương vương, sát phạt quyết đoán không chút lưu tình! Thiếp không hận ngài đối xử với thiếp như thế, thiếp chỉ hận mình không vào nổi trong cung, không thao túng được ý của quân vương, không thể khiến gió cuộn mây vần, càn khôn xoay chuyển.”
Ánh mắt Tế Dương vương phức tạp, thanh âm trầm thấp, nói: “Trong lòng nàng, có phải bản vương giống như một con chim ưng hung ác không?”
Phó Cẩm Họa chậm rãi lắc đầu, cười khổ không thôi, đưa chân xuống xe, kiên quyết bỏ đi. Thôi cũng đành, chẳng phải đã biết rõ đáp án rồi sao? Tiền đồ là cái chết, kết cục là cái chết, làm thế nào cũng không thoát khỏi một chữ “chết”.
Nàng sao biết được, chính trong khoảnh khắc nàng bỏ đi, có người muốn gọi nàng lại, chỉ để được lưu luyến nhìn nàng, nói một câu “Phó Cẩm Họa ngày trước đã chết, nhưng nàng vẫn sẽ sống, sẽ sống thật tốt, phải vậy không?”
Chẳng bao lâu sau, có người nhảy lên xe ngựa của Tế Dương vương, đánh xe đi xa vài dặm, ở đó có một đội người ngựa đang đóng giả làm thương nhân đợi trong khách điếm, thấy Tế Dương vương quay lại thì đồng loạt tiến lên, nói: “Vương gia, huynh đệ chúng tôi đợi trong khách điếm sốt ruột vô cùng, chỉ e có chuyện gì xảy ra với vương gia. Hiện giờ trong thành An Lăng vàng thau lẫn lộn, ngay cả người của Gia Luật Sở Tế cũng
ẩn náu ở đây, cho dù là Ngu tướng quân, e rằng cũng khó lòng khống chế cục diện.”
Một người khác tiến lên, thận trọng hỏi: “Vương gia, bao giờ chúng ta đến phủ tướng quân? Nếu chúng ta còn không để lộ thân phận, thuộc hạ e rằng…”
Tế Dương vương ngồi trên ghế, uống một ngụm trà nóng, chau mày nói:
“Ngươi lo rằng chúng ta không để lộ thân phận thì Ngu Tấn Thanh sẽ liên thủ với Gia Luật Sở Tế trừ bỏ chúng ta sao? Đến khi đó báo lên triều đình, cứ nói là không biết rõ thân phận của chúng ta, cứ tưởng chúng ta là lưu manh thổ phỉ, có phải không?”
Người đó cười trừ, không đáp.
Tế Dương vương lại thở dài một tiếng, những tia máu trong mắt càng nhiều thêm, nói: “Đừng vội, đêm nay đến phủ tướng quân, có điều các ngươi truyền lệnh xuống, bảo các tướng sĩ không được đi khắp nơi gõ cửa dọa dẫm đòi tiền. Ngu Tấn Thanh không giống như những người khác, hắn trị quân rất nghiêm, hận nhất là các tướng sĩ ngoài mặt nghe lệnh nhưng ngấm ngầm chống đối…”
Mấy người gật đầu lia lịa, ai nấy đều coi trọng lệnh của Tế Dương vương.
Còn Phó Cẩm Họa, vừa mới bước vào Ngu phủ vài bước liền bị Chân Phiến ngăn lại, vội vã nói: “Bà cô của tôi ơi, cô chạy đi đâu thế hả?”
Phó Cẩm Họa biết chuyện mình đóng giả Thanh Bích ra khỏi phủ đã bị
Ngu Tấn Thanh phát hiện, lập tức thấy khó xử, cười xòa nói: “Ta ở trong phủ có phần bí bức, ra ngoài đi dạo…”
Chân Phiến kéo tay áo Phó Cẩm Họa, nói: “Bà cô của tôi ơi, mau theo tôi quay về đi, công tử nổi giận rồi, bắt Ngũ Cừu tự phạt cho đến khi cô quay về, còn đến chậm nữa, e rằng chân của Ngũ Cừu không giữ được đâu.”
Phó Cẩm Họa cả kinh, lập tức không lần chần thêm nữa , vội vã về phòng, chỉ thấy Ngu Tấn Thanh ngồi trên ghế, tay cầm chén trà nóng,
Thanh Bích quỳ một bên lau nước mắt, còn Ngũ Cừu đứng trên một hàng đao nhọn đi đi lại lại, sắc mặt vàng vọt, mồ hôi đã túa ra, có thể thấy hắn thi triển khinh công không để mũi đao đâm xuyên qua bàn chân rốt cuộc đã phải hao tổn bao nhiêu khí lực…
Chân Phiến thấy thế vội vã giúp Ngũ Cừu một phần lực, dìu Ngũ Cừu xuống khỏi những lưỡi đao, Ngũ Cừu mồ hôi nhễ nhại lập tức ngồi lăn ra đất, giọng thều thào: “Cô nương, cuối cùng cô cũng đã về, còn muộn thêm một bước, chân của Ngũ Cừu coi như phải bỏ, không thể thay công tử chạy đi chạy lại được nữa rồi.”
Phó Cẩm Họa thấy vậy hối hận vô cùng, tiến lên kéo Thanh Bích đứng dậy, lại đỡ Ngũ Cừu, nói: “Chân Phiến, ngươi đưa Ngũ Cừu xuống nghỉ ngơi đi. Thanh Bích, ngươi cũng đi hầu hạ xem, lại xuống bếp bưng mấy bát canh bổ khí huyết qua đó đi.”
Khi Phó Cẩm Họa nói những điều này, không hề nhìn sắc mặt của Ngu Tấn Thanh, Chân Phiến và Ngũ Cừu đứng hầu một bên không dám động đậy, ngay cả Thanh Bích cũng không dám rời đi.
Mãi cho đến khi Ngu Tấn Thanh hạ lệnh một câu “Lui xuống đi”, ba người mới tựa như được lệnh đại xá, nhanh chóng lui ra.
Cừa phòng vừa được đóng lại, Phó Cẩm Họa cười khổ, nói: “Người ta đều nói Ngu tướng quân biết cách trị quân, không ngờ ngay cả gia bộc theo hầu cũng được huấn luyện kỹ càng như thế.”
Ngu Tấn Thanh lạnh lùng: “Nếu Ngu Tấn Thanh ta quả thực có tài trị quân, sao có thể dung túng cho Ngũ Cừu thả nàng đi? Ngu Tấn Thanh ta từ nhỏ tập võ, chẳng lẽ còn không phân biệt được hơi thở của một người ngủ thật và ngủ giả vờ hay sao?”
Mặt Phó Cẩm Họa đỏ bừng, nói có phần mất tự nhiên: “Không phải ta cố ý giấu huynh… nhưng sao huynh không lật tẩy ta ngay lúc đó?”
“Nếu ta lật tẩy nàng, chẳng phải nàng vẫn sẽ nghĩ cách khác chuồn ra ngoài sao? Nói không chừng sẽ làm ra những chuyện càng quá khích hơn.
Thôi đi, nếu người nàng muốn gặp đã là ngài ấy, tại sao ta phải ngăn cản?”
Lời nói của Ngu Tấn Thanh đơn giản rõ ràng, nhưng lại bộc lộ một sự thực, chàng biết người mà nàng đi gặp là Tế Dương vương. Phó Cẩm Họa lên tiếng dò la: “Sao huynh biết người ta đi gặp là ngài ấy? Chẳng lẽ huynh đã sớm biết ngài ấy đến thành An Lăng?”
Ngu Tấn Thanh lảng tránh không đáp, đứng dậy, lại gần Phó Cẩm Họa.
Đây là lần đầu tiên Ngu Tấn Thanh vô cớ chủ động tiến lại gần nàng, hai mắt chàng long lanh, đen láy, lại rất có thần mang theo vài phần lưu luyến: “Tối nay, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng hãy nhớ đứng đằng sau lưng ta, như thế sẽ không ai có thể làm tổn thương nàng được dù chỉ một ly…”
Phó Cẩm Họa kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ Ngu Tấn Thanh đã biết, Tế
Dương vương sẽ dồn nàng vào chỗ chết sau khi hoàng thượng biết tin nàng vẫn còn sống? Nghĩ đến đây, nàng chợt thấy đau lòng, nếu thiếu kiềm chế một chút thì lệ đã rơi.
“Vì sao huynh lại muốn cứu ta?”
Phó Cẩm Họa sợ hãi hỏi, nàng muốn tìm một đáp án, một đáp án có thể khiến nàng thấy an tâm.
Ngu Tấn Thanh làm vẻ trầm tư, hồi lâu mới trả lời: “Ta cứu nàng, nhưng ta muốn nàng đồng ý với ta một điều kiện…”
Lòng Phó Cẩm Họa dần dần chùng xuống, trong tim lan tỏa mùi vị khổ đau, thôi cũng đành, thôi cũng đành, hai bên đều gian nan sinh tử, chi bằng thuận theo lẽ tự nhiên.
“Ta muốn nàng đồng ý với ta, ở lại thành An Lăng, làm bạn cùng ta trọn đời trọn kiếp…” Thanh âm của Ngu Tấn Thanh tựa như vàng ngọc chạm vào nhau, ánh mắt sáng ngời mà trong trẻo, không ẩn chứa chút tạp niệm nào, nhưng dường như lại mang theo muôn ngàn ma lực, đưa Phó Cẩm Họa xuống vực sâu vạn trượng, không thể thoát ra…
Phó Cẩm Họa không khỏi chấn động trong lòng, quay người ngồi trên ghế, không dám nhìn Ngu Tấn Thanh nữa, khẽ hỏi: “Vì sao? Vì sao huynh lại muốn ta đồng ý một điều kiện như thế? Điều đó có nghĩa là…”
“Điều đó có nghĩa là đời này nàng chỉ có thể làm người phụ nữ của Ngu Tấn Thanh ta,” Ngu Tấn Thanh đứng trước mặt Phó Cẩm Họa, giơ tay nắm lấy tay nàng, “Ngu Tấn Thanh ta cả đời kiêu ngạo, xưa nay chưa từng vướng vào phấn son nhi nữ, chỉ vì ta hiểu anh hùng thương xót mĩ nhân, hai chữ “hồng nhan” nên tặng cho người con gái như nàng…”
Phó Cẩm Họa muốn rút tay mình ra nhưng Ngu Tấn Thanh chẳng cần dùng sức cũng có thể nắm thật chặt, nàng không giằng ra được đành phải chịu, nói: “Huynh nên biết thân phận hiện giờ của ta, cũng nên biết ta đang ở trong hoàn cảnh thế nào. Phàm có người biết được, hai nhà Phó, Ngu mãi mãi chẳng thể có ngày yên ổn. Tội lỗi sâu nặng như thế, Phó Cẩm Họa ta không gánh nổi…”
“Có ta ở đây, mọi tội lỗi hãy để ta gánh chịu, người phụ nữ của Ngu Tấn Thanh ta làm sao có thể chịu khổ được?”
Phó Cẩm Họa không phải không rung động, có điều nàng vẫn chưa nghĩ thông suốt, mọi thứ đến quá đột ngột, nàng do dự, nàng lo sợ, nàng muốn vùng vẫy trốn tránh, thế nhưng Ngu Tấn Thanh lại đột nhiên đưa tay mình lên trước mắt nàng, trên đó vết răng của nàng như vành trăng vẫn còn lưu lại.
“Nếu không có chút tình ý nào, cần gì phải để lại dấu vết trên bàn tay ta?” Ngu Tấn Thanh không cho phép Phó Cẩm Họa trốn tránh, tiếp tục nói: “Vết răng này còn, thì tình ý của ta vẫn còn…”
“Nhưng vết răng này, rồi sẽ có ngày biến mất.”
“Không, nàng đợi ba ngày sau, ba tháng sau, ba năm sau, ba mươi năm sau xem lại, nó vẫn sẽ còn nguyên…”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
66 chương
18 chương
34 chương
51 chương