Hoàn Mỹ Ly Hôn

Chương 73 : Hắn có bệnh, cả nhà đều có bệnh

Edit + Beta: Ruby - -------------- Mùa xuân chớp mắt liền qua, tựa hồ sau mấy trận bão cát, trời bỗng nhiên liền nóng lên. Mà ở một số công ty đĩa hát, dưới sự cùng chung nỗ lực của rất nhiều ca sĩ nguyên sang cùng với hội nghiên cứu bản quyền, hiệp hội sáng tác đến nhân viên cùng đoàn đội khắp nơi, trong vụ án sao chép tác phẩm âm nhạc, tiêu chuẩn nhận định &quot;Tính thực chất tương tự&quot; rốt cục được cập nhật. Này cũng mang ý nghĩa, từ nay về sau, mọi người rốt cục có một thống nhất, tiêu chuẩn giám định chuẩn xác, vừa không cần phải lo lắng duy tạm thời không có căn cứ, cũng sẽ không bởi vì chỉ giai điệu tương tự mà bị người ta dễ dàng chụp lên mũ sao chép. Lại có thời điểm chuyên gia nhận phỏng vấn nói về việc này. &quot;Bất kể là minh tinh sao chép tác phẩm người khác, hoặc là nói họ đi biểu diễn, đi sử dụng tác phẩm sao chép như vậy, đối với fan sùng bái bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ đang khởi lên một loại hướng ảnh hưởng không tốt...&quot; &quot;Hiện tại tiêu chuẩn mới phổ biến, cũng không phải rất hoàn thiện, mà so với trước đây, nhưng tính thao tác cùng tính khách quan của nó phải tốt hơn rất nhiều. Trước đây tiêu chuẩn 8 ô nhịp tương tự quá mức mơ hồ, hơn nữa ý thức chủ quan trong nhận định quá mạnh mẽ... Mà một loại hợp âm khác chủ tương tự, lại xem nhẹ tính hạn chế của tổ hợp hợp âm thường dùng trong tác phẩm âm nhạc... Này cũng so với chế độ đoàn bình thẩm nước ngoài hoặc quy định tiêu chuẩn về tính cao độ tương tự phải có kỹ thuật...&quot; &quot;... Mọi người đều là mò đá qua sông. Mà tiêu chuẩn mới nhận định lần này, không thể nghi ngờ đối với cổ vũ sáng tác âm nhạc cùng truyền bá sản sinh ra ảnh hưởng tích cực.&quot; ... &quot;Thời gian này không xem tin tức, gọi điện thoại có chuyện gì sao?&quot; Diệp Hoài mở lớn âm thanh TV, chụp bức ảnh với phụ đề chạy dưới phỏng vấn, không khách khí nói với người đầu bên kia điện thoại. Phòng làm việc của hắn đã chính thức thành lập, thành viên ngoại trừ Ôn Đình ra còn có nhân viên tuyên truyền, quản lý chấp hành, tài vụ cùng trợ lý... Quản lý tuyên truyền cùng chấp hành đều là Ôn Đình từ nơi khác kéo tới, có kinh nghiệm hành nghề, thế nhưng tương đối non nớt, thoạt nhìn thậm chí không thành thục bằng Diệp Hoài. Mà trợ lý bên kia, Tiểu Thiết đã đi qua diễn viên khác, Tiểu Lữ ngược lại là ở lại. Ôn Đình nói: &quot;Đương nhiên có chuyện, chính là không thể nói rõ tốt xấu.&quot; Diệp Hoài: &quot;Có ý gì?&quot; Ôn Đình nói: &quot;Có một phim truyền hình tìm cậu, cậu có muốn hay không?&quot; Viên Tinh Châu đang từ phòng bếp cắt hoa quả xong đi ra, thấy Diệp Hoài gọi điện thoại, cười cười với hắn, vừa chỉ chỉ mâm đựng trái cây. &quot;Có thể.&quot; Diệp Hoài cũng cười, quay người đi đến ban công, sắc mặt hơi hơi xụ xuống, &quot;Lại là phim truyền hình... kịch bản này có thể sao?&quot; &quot; Kịch bản có thể, phim thời trang, nam chủ là Hàn Xuyên, nữ chủ Chu Dĩnh.&quot; Ôn Đình nói &quot;Đây là phim đầu tiên sau khi Hàn Xuyên nhận giải, đoàn đội phải rất khá, ít nhất đáng tin hơn so với những người hồi trước.&quot; Diệp Hoài thở phào nhẹ nhõm: &quot;Vậy có thể tiến hành.&quot; &quot;Thế nhưng, &quot; Ôn Đình lại nói, &quot;Nhà tài trợ có Nhã Phách Châu Báu.&quot; Diệp Hoài: &quot;...&quot; &quot;Chu Dĩnh là phát ngôn viên của Nhã Phách, &quot; Ôn Đình hỏi, &quot;Cậu để ý sao?&quot; Diệp Hoài: &quot;...&quot; Diệp Hoài đương nhiên để ý. Nửa năm qua này trong nhà không ngừng giục hắn trở lại, Diệp Giang từ giữa hai đầu làm người tốt, mấy lần khuyên bảo hắn mang Viên Tinh Châu gặp mặt lão gia tử. Diệp Hoài toàn bộ coi như gió thoảng bên tai, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp ra liền làm ổ trong nhà nhỏ cùng Viên Tinh Châu. Nhưng mà Viên Tinh Châu thực sự quá bận rộn, thời điểm hai người đầu năm còn đang thương lượng không thể túng dục quá độ, ra dáng mà liệt kê kế hoạch ra. Ai ngờ vừa qua ba tháng, hai người lại trải qua sinh hoạt sai giờ. Lúc Diệp Hoài ngủ Viên Tinh Châu ra ngoài gấp lên máy bay, khi Viên Tinh Châu về nhà Diệp Hoài liền lên lớp. Vì vậy Diệp Hoài thường xuyên có loại cảm giác bị lạnh nhạt. Thời gian dài, nhìn Viên Tinh Châu mỗi ngày rất bận rộn, mà chính mình lại giống người làm biếng du thủ du thực, hắn liền không tự chủ bắt đầu lo lắng. Thế nhưng phòng làm việc bên này mới thành lập, giao thiệp còn chưa bắt đầu, chỉ có thể bình tĩnh, chậm rãi chờ cơ hội tốt. &quot;Tôi không thể cứ mãi nhàn rỗi.&quot; Diệp Hoài nhíu mày, tại trên ban công đi tới đi lui, cuối cùng nói, &quot;Đưa kịch bản cho tôi, xem trước một chút.&quot; Ngày kế, Ôn Đình đưa kịch bản tới, sau khi vào cửa lại hỏi: &quot;Tinh Châu đâu?&quot; Diệp Hoài cố ý chờ sau khi Viên Tinh Châu ra cửa mới để cho y lại đây, nghe vậy sững sờ, cảnh giác nhìn y: &quot;Cậu tìm tôi, em ấy làm gì?&quot; &quot;Hỏi cậu ấy một chuyện.&quot; Ôn Đình nói &quot;Có một show tạp kỹ tuyển tú đang chọn cậu ấy làm thường trú, muốn cho cậu ấy đi làm âm nhạc đạo sư. &quot; Điểm này Viên Tinh Châu ngược lại là nhắc qua, nhưng mà gần đây show tạp kỹ tìm đến nhiều lắm, Viên Tinh Châu đang chuẩn bị tiến vào tổ, cho nên đều từ chối. &quot;Liên quan gì tới tôi sao?&quot; Diệp Hoài hỏi. &quot;Có như vậy một chút. Tổ tiết mục tới tìm tôi, muốn an bài một chút cho các cậu hợp thể.&quot; Ôn Đình thay giày xong, đưa kịch bản qua, &quot;Vạn nhất cậu không muốn nhận kịch bản này, tôi liền đồng ý bên kia, an bài hoàn mỹ biết bao.&quot; Diệp Hoài: &quot;...&quot; &quot;Không nên tùy tiện đáp ứng. Em ấy hiện tại đều bận chết rồi.&quot; Diệp Hoài nhận kịch bản, chính mình đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, gác chéo chân mở ra xem, &quot;Show tạp kỹ lại không thể làm chủ nghiệp, hơn nữa chương trình tuyển tú để hai chúng tôi đi làm gì? Dạy người ta làm sao ở trong đoàn nói chuyện yêu đương sao? Hay là nghiêm chỉnh xem kịch bản quan trọng... đệt, Diệp Giang làm sao không biết xấu hổ như vậy!&quot; Ôn Đình: &quot;...&quot; Trong kịch bản nữ chủ đi chính là lộ tuyến nghịch tập, mở đầu mới vừa cùng chồng trước ly hôn, một mình mang em bé, vì vậy đầu bù xù mà đi ngang qua cửa hàng Nhã Phách, khát vọng nhìn vào bên trong. Về nhà thu dọn hành lý rời đi, món đồ quý trọng nhất là nhẫn kim cương Nhã Phách. Bạn thân tìm đến, đưa quà sinh nhật nữ chủ, lại là ngọc trai Tahiti của Nhã Phách... Tình tiết còn chưa triển khai, Nhã Phách cắm vào đã điên cuồng phủ kín các góc, từ kịch bản đến tràng cảnh quả thực như là hợp tập quảng cáo. &quot;Biên kịch điên rồi sao? Kịch bản này chính là Diệp Giang viết đi!&quot; Diệp Hoài quả thực trợn mắt ngoác mồm, lại lật ra sau lần nữa. Mà bây giờ không ký hợp đồng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một phần nội dung rất nhỏ. Phía sau liền chỉ có đại cương cùng tiểu truyện nhân vật. Ôn Đình tự nhiên đi rót nước uống, nghe lời này của hắn thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước. &quot; Cắm vào hơi nhiều một chút, mà biên kịch rất lợi hại, thành viên nòng cốt cũng có tên, hẳn là kém không chỗ nào.&quot; Ôn Đình cười ha ha, liền ở trong phòng dạo qua một vòng, &quot;Nhà cậu thật là thoải mái a, mỗi lần tới đều không muốn đi.&quot; Viên Tinh Châu vẫn luôn không rảnh mua những gia cụ khác, lại sợ gia cụ mới để không đủ thoáng có fomanđehyt, với là ngoại trừ các vật cần thiết như sô pha ra, trong nhà lại chỉ đặt mấy chậu cây xanh cao to. Rèm cửa sổ cùng thảm trải nền đều là cậu tỉ mỉ chọn lựa, cùng màu sắc kẻ sọc của khăn bàn ăn vô cùng ăn ý, tùy tiện dừng ở góc nào cũng làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ ấm áp vô cùng. Diệp Hoài không tâm tư cùng y nói chuyện tào lao, có chút buồn bực mà lật lên đại cương còn lại, do dự có muốn nhận hay không. &quot;Nếu vì khó xử thì thôi đi.&quot; Ôn Đình ở trong phòng khách dạo một vòng, ước ao vô cùng, liền quay lại nói với Diệp Hoài &quot;Chỉ cần phòng làm việc có thể chống đỡ một quãng thời gian, cậu liền chờ một chút, tôi cũng đang giao thiệp cùng mấy đại lão, xem có điện ảnh tốt hay không.&quot; Diệp Hoài cầm kịch bản dựa vào bên cạnh, gối lên cánh tay, thở dài. &quot;Tiền không là vấn đề, phòng làm việc chỉ mấy người này, buông mười năm đều chịu đựng được.&quot; Diệp Hoài nói &quot;Thế nhưng chung quy không khởi công không là vấn đề, mọi người cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm, nhịn không được nửa năm khẳng định liền muốn đi, tuổi còn trẻ ai không muốn tiến lên.&quot; Hiện tại người trẻ tuổi cũng không thiếu tiền, tiền cảnh phát triển đã thay thế lương cao thấp trở thành yếu tố đầu tiên để chọn nghề nghiệp. Nếu như Diệp Hoài bên này chậm chạp không có phát triển, mấy người khác trong phòng làm việc sớm muộn cũng sẽ đổi nghề. Chờ mấy người này vừa đi, đến lúc đó phòng làm việc liền sẽ trở lại trạng thái khởi điểm. Trước khi chưa đi ra cảm thấy mình làm ông chủ rất tốt, hiện tại lên làm ông chủ rồi, rồi lại gánh chịu tiền đồ của rất nhiều người, lại cảm thấy cũng không tự do như vậy. &quot;Không nên bi quan như vậy. Người chạy thì lại tuyển, cậu không có tiền thì tôi có tiền.&quot; Ôn Đình tại ngồi xuống bên cạnh, hai phú nhị đại cùng gác chéo chân, nhìn trần nhà, &quot;Tôi cảm thấy cậu có chút quá cuống lên. Lạc quan một chút đi...&quot; &quot; Đi gì mà đi, &quot; Diệp Hoài tức giận nói, &quot;Lại &quot;đi&quot; fan đều chạy sạch.&quot; Hắn nói xong liền cầm lấy kịch bản, nhìn mấy lần, thực sự không nhìn nổi nữa, một biểu tình muốn ói ném kịch bản cho Ôn Đình. &quot;Vậy tôi trả lời bọn họ.&quot; Ôn Đình dở khóc dở cười phất phất tay, &quot;Cậu tiếp tục lên lớp.&quot; &quot;Học cái gì.&quot; Diệp Hoài thở dài, &quot;Nhận đi.&quot; Ôn Đình: &quot;???&quot; &quot;Ở nhà ngốc chán, ra đi vòng vòng.&quot; Diệp Hoài phất tay nói, &quot;Cậu đi đi, sau ký xong sớm một chút đưa kịch bản cho tôi, tôi luyện tập lời thoại.&quot; Ôn Đình được lệnh đuổi khách, lập tức để ly nước xuống, chắp tay với hắn, hoan thiên hỉ địa đi ra ngoài. Diệp Hoài chờ người đi rồi ngửa đầu ngồi một hồi. Nghĩ thầm mình mơ mơ hồ hồ liền nhận phim, còn là của nhà mình tài trợ, cũng không biết có thể diễn thành ra sao... Hắn có chút mờ mịt, sau đó đứng lên, cầm cốc Ôn Đình đã dùng qua đến máy rửa bát tiêu độc, liền quay người trở về, tiếp tục nhìn trần nhà phát ngốc. Thế nhưng thay góc độ nghĩ, chính mình chỉ là diễn viên, cắm vào có nhiều hay không, kịch bản có được hay không là chuyện của đoàn phim. Chính mình chỉ cần diễn tốt nhân vật là được. Vừa nghĩ như thế liền thoải mái rất nhiều. Huống hồ thiết lập tính cách nam nhị này lại là cao phú soái si tình, thiết lập tính cách rất hài lòng, thời điểm đó có Hàn Xuyên cùng Chu Dĩnh gánh tỉ lệ người xem ti vi, chính mình vừa không có áp lực, có thể lấy tiền quét mặt... Thật giống cũng không có gì không tốt. Đương nhiên quan trọng nhất, là chính mình rốt cục phải khởi công! Diệp Hoài ở trong phòng chẳng có không mục đích đi vài vòng, suy nghĩ một chút tựa hồ cũng không tồi, bất giác liền không khỏi cao hứng, ngâm nga lên gọi điện thoại cho Viên Tinh Châu. Viên Tinh Châu lại đang ở công ty, cùng trước mặt lão tổng cùng nhân viên công tác của tổ tiết mục mắt to trừng mắt nhỏ. May là Lý Nguyên rất nhanh chạy tới, giải cứu cậu ra từ ổ sói. &quot;Tính khí cậu thật tốt, dĩ nhiên không nổi giận.&quot; Lý Nguyên mang cậu tới phòng làm việc của mình, để trợ lý bưng nước nóng cho cậu, lúc này mới đóng cửa lại, xoay người nói, &quot;Bất quá tổ tiết mục đi tìm thật nhiều lần, bọn họ xem trọng kinh nghiệm của cậu, đặc biệt hi vọng cậu có thể đi làm âm nhạc đạo sư. Tôi cho rằng cậu có thể nhận, cậu cảm thấy thế nào?&quot; &quot;Lý tỷ, chị sẽ không phải đang cùng Đặng tổng hát mặt đỏ trắng chứ.&quot; Viên Tinh Châu bất đắc dĩ cười nói, &quot;Tôi nếu là có thời gian, tôi khẳng định nhận. Nhưng bây giờ thật sự sắp xếp quá đầy.&quot; Có mục chương trình tạp kỹ tuyển tú là một hạng mục trọng điểm của bình đài, dụng ý tạo ramột nam đoàn toàn năng. Blog doanh tiêu trước rất lâu liền tiết lộ tổ tiết mục đang bàn bạc với Nguyên Trừng, fan Nguyên Trừng cũng vì điều này tuyên truyền một đợt. Nhưng mà sau đó chuyện sao chép vừa ra, tổ tiết mục lập tức bắt đầu bác bỏ tin đồn, đồng thời đến tìm Viên Tinh Châu tham gia. Mà một mục show tạp kỹ Viên Tinh Châu thu hình vừa kết thúc, hiện tại đang chuẩn bị tiến vào tổ, vì vậy từ chối. Bên kia chưa từ bỏ ý định, vừa đàm luận Lý Ngộ vừa tìm Lý Nguyên, không ngừng tăng cao các hạng điều kiện đãi ngộ, rất nhiều tư thái không có cậu không được. Ngày hôm nay Viên Tinh Châu lại đây thu ca khúc, tức thì bị Đặng tổng doạ đến phòng hội nghị, mười mấy người vây quanh dập chết cậu. Viên Tinh Châu không có ý định nhận, mà cũng biết nhân viên công tác không dễ, tổ tiết mục cũng là thành ý mười phần, vì vậy không tiện nổi nóng, đành phải mở to mắt ngồi ở đó cùng người ta mắt to trừng mắt nhỏ. Hiện tại Lý Nguyên cũng lại đây khuyên, cậu là thật sự đau đầu. &quot; Tổ tiết mục này tìm người khác không được sao?&quot; Viên Tinh Châu đỡ trán, nói &quot;Tôi ở chương trình trước vẫn là tuyển thủ, theo người PK chỉ có vào bán kết. Này đồng thời liền chạy ra để làm đạo sư? Người lợi hại hơn tôi nhiều, Cù Mạch đều có thực lực hơn tôi.&quot; &quot;Lên một chương trình là ca sĩ chuyên nghiệp, biểu hiện cuối cùng của cậu đã rất bắt mắt.&quot; Lý Nguyên lại nói, &quot;Lần này là tuyển tú, chế tạo nam đoàn, âm nhạc cậu rèn luyện hàng ngày đủ rồi, lại từng có kinh nghiệm tại trong đoàn, đương nhiên thích hợp nhất. Hơn nữa trên trên mạng tiếng hô của cậu cũng cao nhất, cậu còn có thể dẫn lưu mang nhiệt độ, quả thật là ứng cử viên có một không hai.&quot; Viên Tinh Châu bất đắc dĩ nhìn cô, lắc lắc đầu. Lý Nguyên vừa cười: &quot;Tôi nói chuyện xong cùng bên kia thời gian mỗi lần thu hình, bảo đảm không vượt quá giờ, không thức đêm. Sau đó để Lý Ngộ tranh thủ thêm nghỉ kỳ mấy ngày với đoàn phim, đến lúc đó cậu cứ đi theo phụ tá, cái gì khác đều không cần quản, thế nào?&quot; Viên Tinh Châu: &quot;...&quot; Tháng sau phải tham gia thu chế công ích, còn có quay chụp hai đại ngôn quảng cáo, tuyên bố nhãn hiệu, gặp gỡ người hâm mộ, còn phải rút ra hai ngày thu ca khúc. Tháng sau nữa thu hình MV, chạy tuyên truyền, chụp tạp chí... Thông cáo thực sự quá đầy, nhận thêm show tạp kỹ này phim liền không có cách nào quay. Thế nhưng vừa nghĩ lại, Lý Nguyên cân nhắc đến hành trình cậu quá gấp, đã từ chối cho cậu rất nhiều mời, show người thật không có nhận, loại chương trình giải trí thi đấu sinh tồn cũng đều không có nhận. Bây giờ có thể thuyết phục Đặng tổng Lý Nguyên đều ra mặt, chỉ có thể nói tổ tiết mục này không chỉ có mặt mũi lớn, phỏng chừng tiền cũng cho nhiều lắm. Lý Nguyên nhìn cậu tình thế khó xử, ngồi xuống ghế làm việc, sau một lát lại nói: &quot;Nếu như thực đang làm khó dễ, vậy bỏ qua đi.&quot; Viên Tinh Châu giương mắt nhìn cô, do dự một chút, không lên tiếng. &quot;Cậu người này nhẹ dạ, có thể kiên trì đến bây giờ, nói rõ là thật sự nhận không được. Tôi cũng chỉ là cho cậu kiến nghị, cũng không thể cưỡng bách cậu đi làm.&quot; Lý Nguyên nhìn cậu chủ ý đã định, đành phải thở dài. Viên Tinh Châu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút hổ thẹn, mà thật sự là không thừa bao nhiêu tinh lực. &quot;Bằng không như vậy, &quot; cậu suy nghĩ một chút, chỉ đành phải nói, &quot;Nếu như tổ tiết mục có yêu cầu, tôi có thể làm phi hành một kỳ, cũng không cần thù lao đóng phim.&quot; Lý Nguyên kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu. Viên Tinh Châu ôn hòa cười cười: &quot;Quyền làm bồi thường đi. Cảm tạ tổ tiết mục thừa nhận.&quot; &quot;Vậy thì quá tốt rồi.&quot; Lý Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tán thưởng mà liếc nhìn cậu, lúc này mới nở nụ cười, &quot;Như vậy Đặng tổng cũng dễ bàn giao cho người ta. Được rồi, cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đến phòng hội nghị xem một chút.&quot; Cô quay người đi ra ngoài, Viên Tinh Châu xoa xoa mặt, lấy điện thoại ra nhìn hành trình, lúc này mới phát hiện Diệp Hoài gọi điện thoại tới cho mình. Cậu một tay nắm mi tâm, gọi lại cho bên kia, Diệp Hoài vài giây bắt máy, tới liền nói chuyện kịch bản mới. &quot;Hàn Xuyên?&quot; Viên Tinh Châu cũng thập phần bất ngờ, cao hứng nói, &quot;Lợi hại, anh điện ảnh hợp tác ảnh đế, TV hợp tác thị đế, đủ có thể a... Nhân vật thế nào?&quot; &quot;Ai nha, bình thường thôi nha.&quot; Diệp Hoài nghe cậu nói như vậy, nhất thời càng cao hứng hơn, ở bên kia vui vẻ hài lòng mà vẫy tay đi tới đi lui, &quot;Lại là nam nhị mà thôi nha, cũng là làm phụ cho người ta rồi.&quot; Viên Tinh Châu nghe hắn cố ý cắn đầu lưỡi học tiếng Hong Kong, không nhịn được bắt đầu cười ha hả. Diệp Hoài cũng cười, sau một lát mới hỏi cậu: &quot;Em đang lờm cái dì đó? Viên tiên xinh.&quot; Viên Tinh Châu nói: &quot;Lờm âm nhạc a!&quot; &quot;Vậy em từ từ mà lờm, lờm tốt một chút...&quot; &quot;Sắp lờm hư rồi...&quot; Viên Tinh Châu ấu trĩ cùng hắn một lát, liền đổi về ngữ khí đứng đắn, &quot;Không náo với anh, em vừa mới họp đây.&quot; Diệp Hoài ồ một tiếng: &quot;Họp caigì?&quot; &quot;Thì an bài thông cáo. Bọn họ muốn nhận cái mới, em không đồng ý.&quot; Viên Tinh Châu cười nói, &quot;Buổi chiều phải thu ca khúc, bây giờ bị việc này làm chậm trễ.&quot; &quot;Vậy dù sao cũng chậm trễ rồi, em có muốn cân nhắc về sớm hay không?&quot; Diệp Hoài ở bên kia ám chỉ nói &quot;Lão công sau này tiến tổ, không thể một ngày ba bữa, em không khát khao sao?&quot; Viên Tinh Châu: &quot;...&quot; Hai người gần đây đều không làm sao ngủ cùng nhau, Viên Tinh Châu cũng có chút suy nghĩ. Hơn nữa cậu biết Diệp Hoài những ngày qua có chút sốt ruột, chỉ là vì Diệp Hoài sĩ diện, chính mình cũng không dám nói thẳng, hiện tại hiếm thấy hắn cao hứng như thế, là nên chúc mừng một chút. &quot;Vậy tối nay ăn bữa tiệc lớn chúc mừng một chút.&quot; Viên Tinh Châu làm bộ nghe không hiểu nội hàm, sắc mặt ửng đỏ mà đi ra ngoài, &quot;Buổi tối chúng ta đi ra ngoài ăn hay là ăn tại nhà?&quot; Cậu cầm chìa khóa xuống lầu, lại cùng Diệp Hoài câu được câu không mà vớ vẩn tán gẫu. Nhưng mà thang máy vừa tới tầng 2, liền thấy một người đứng ở phía ngoài. Người kia nhìn hơn ba mươi tuổi, để tóc ngắn, quần áo thập phần tinh tế, giữa ngón tay kẹp một đoạn thuốc lá, thấy Viên Tinh Châu đi ra, đối phương hơi nhướng mày, sau đó lễ phép dập tắt khói thuốc. &quot;Xin chào, Viên tiên sinh, tôi đang muốn đi lên tìm cậu.&quot; Đối phương không để lại dấu vết quan sát mà đánh giá liếc mắt nhìn Viên Tinh Châu, sau đó vuốt cằm nói, &quot;Tôi là ca ca của Diệp Hoài, Diệp Giang.&quot; Viên Tinh Châu lông mày nhảy dựng. Cậu đã từng nghĩ tới chính mình có thể cần thiết đối mặt người nhà Diệp Hoài hay không, nhưng ở sau khi Diệp Hoài nói qua gia đình mình, cậu liền bỏ đi lo lắng. Bây giờ nhìn thấy Diệp Giang lại đây, Viên Tinh Châu chợt cảm thấy thập phần bất ngờ. &quot;Mạo muội quấy rối cậu một lát, cha tôi muốn gặp cậu một lần.&quot; Diệp Giang nói ngay vào điểm chính, &quot; Lão nhân gia đang chờ, không biết có thể làm lỡ thời gian cậu một tiếng hay không?&quot; &quot;Chồng tôi biết không?&quot; Viên Tinh Châu hỏi. Diệp Giang sửng sốt một chút, sau một lát mới phản ứng được, sắc mặt có chút lúng túng: &quot;... Trước mắt còn không biết. Cha tôi muốn đàm luận với một mình cậu.&quot; Viên Tinh Châu: &quot;...&quot; Này có chuyện gì đáng nói... Thế nhưng một mình gặp mặt hơn một nửa đều là Hồng Môn yến, đối phương không tìm mình cũng sẽ đi tìm Diệp Hoài, cùng để cho bọn họ tạo áp lực cho Diệp Hoài, không bằng chính mình trước tiên đi xem thử chuyện gì. Viên Tinh Châu gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, lễ phép ra hiệu Diệp Giang đi lái xe dẫn đường. Diệp Giang khách khí nói: &quot;Ngồi xe của tôi đi, thuận tiện một ít.&quot; &quot;Không cần.&quot; Viên Tinh Châu nói &quot;Anh dẫn đường là được.&quot; Diệp Giang liền không kiên trì thêm, gật gật đầu quay người đi ra. Viên Tinh Châu cũng tiến vào xe của mình, gửi tin nhắn cho Diệp Hoài, nói một tiếng. &quot;Diệp Giang đi tìm em? Hắn có phải bị bệnh hay không?&quot; Diệp Hoài mất hứng nói, &quot;Em nói với hắn ngày khác. Ngày khác anh mang em cùng nhau trở lại.&quot; &quot;Không đổi được, tụi em bây giờ liền phải lên đường.&quot; Viên Tinh Châu nói &quot;Không có chuyện gì, hắn nói sẽ chậm trễ một tiếng. Hiện tại mới ba giờ rưỡi.&quot; Trong bãi đậu xe đột nhiên vang lên một trận ầm vang, Viên Tinh Châu đánh vô-lăng chậm rãi đi ra ngoài, hiếu kỳ nói: &quot;Ba anh tìm em có thể là vì chuyện gì?&quot; Nhưng mà vừa dứt lời, chỉ thấy một chiếc LP750 mông phun lửa, &quot;Oanh&quot; một chút vọt ra ngoài. (*) LP750 <img data-original-width=1200 data-original-height=600 src="https://em.wattpad.com/b924d0e628cbb627b3ce13ad1792738f0da2b34b/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f77724b70316f41346553744447413d3d2d3935313939393633382e313633343131383931656362386465353630333932383135363336342e6a7067" data-pagespeed-url-hash=76391881 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Viên Tinh Châu: &quot;???&quot; WTF, hóa ra mông xe thể thao thật có thể phun lửa... Cái này vừa đạp chân ga xuống phải bao nhiêu tiền! &quot;Không biết, hắn có bệnh, cả nhà đều có bệnh!&quot; Diệp Hoài có chút buồn bực, ở bên kia nói &quot;Em chờ, anh hiện tại ra ngoài.&quot; &quot;Ặc... Hình như không cần.&quot; Viên Tinh Châu duỗi thẳng cổ, hướng về đuôi xe trước mắt chỉ còn lại một đoàn khí thải, mờ mịt nói, &quot;Ngày khác cũng được, nào, tiếp tục đề tài lúc nãy, chúng ta buổi tối ăn gì?&quot;