Hoàn Mỹ Ly Hôn
Chương 61 : Lão công yêu em
Edit + Beta: Ruby
------------------------
Chồng đến tham ban, Viên Tinh Châu cảm giác hạnh phúc nhất thời thoả mãn hết sức.
Đặc biệt là Diệp Hoài một thân áo khoác ba-đờ-xuy dáng dài màu đen, trong mặc sơmi, thắt ca-ra-vat, cả người giống như là từ trong hoạt hình đi ra, cấm dục lại xinh đẹp.
Rõ ràng rất A! Chỗ nào mà thụ...
(*) A trong Aphal ABO
Hai người xuống xe, cùng nhau nhìn về phía đối diện.
"Tôi trạm ngược sao?" Trình Trình sách nói "Lẽ nào tôi một mực đang quay phim thần tượng cùng thụ sao?"
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài cũng chú ý tới bọn họ, sải bước mà đi tới hướng bên này. Một cơn gió thổi qua trước mặt, góc áo của hắn bị gió nhẹ vung lên, tóc mái cũng bị thổi lên, lộ ra cái trán no đủ, cả người quả thực tô bạo.
"Há, tôi không được rồi." Trình Trình quay đầu, thấy bộ dáng Viên Tinh Châu vẻ mặt hoa si, cố ý nói, "Tôi muốn thêm tiền đổi Diệp Hoài, vì hắn tôi có thể thêm cảnh hôn!"
"Cậu nguyện ý tôi cũng không nguyện ý!" Viên Tinh Châu quả nhiên cả giận nói, "Không cho đánh chủ ý chồng tôi!"
"Tán gẫu gì đó?" Diệp Hoài bước nhanh đi tới gần, nhét bó hoa vào trong lồng ngực Viên Tinh Châu, quay đầu cười cười Trình Trình, "Chào Trình tỷ, khoảng thời gian này đa tạ chị chăm sóc Tinh Châu."
"Đâu có đâu có, " Trình Trình cười ha ha nói, "Lúc nãy tôi còn bắt nạt tiểu thụ nhà cậu đây."
Viên Tinh Châu: "..."
"Thật không?" Diệp Hoài lại nắm vai Viên Tinh Châu, xoa xoa sau gáy của cậu, cười nói, " Bảo bối nhà tôi ngoan như vậy, sau này cũng đừng khi dễ em ấy."
Viên Tinh Châu cầm lấy hoa vẻ mặt cười khúc khích.
Trình Trình lần này chịu đựng không được, khoa trương nói, "Hai cậu quá ngấy rồi! Quả thực làm cho người ta không dám nhìn."
Cô nói xong cầm lấy túi xách, thức thời đi trước, liền nói với Viên Tinh Châu: "Cậu nếu nghĩ kỹ không muốn, tôi buổi chiều liền hồi âm cho chị em tôi a."
Viên Tinh Châu gật gật đầu.
Chờ người đi ra, Diệp Hoài mới hỏi: "Thứ gì mà muốn hay không?"
Viên Tinh Châu vốn là nghĩ chính mình len lén mua xong, cho Diệp Hoài kinh hỉ. Thế nhưng hiện tại vừa nhìn, năng lực tự mình gây ra kinh hỉ còn kém một chút, hơn nữa vạn nhất chính mình mua vớ vẩn Diệp Hoài không thích, thời điểm đó kinh hỉ biến kinh hãi, cũng không có thể tùy tiện sang tay mua tới mua lui, ngược lại thêm phiền toái.
"Em muốn mua phòng ở, sau này làm ổ nhỏ của hai đứa mình." Viên Tinh Châu nói "Trình tỷ có một bằng hữu đang tính xuất ngoại, rẻ hơn một trăm vạn so với giá thị trường."
"Rẻ nhiều như vậy?" Diệp Hoài cũng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
Viên Tinh Châu lắc lắc đầu, nói chuyện của nữ chủ nhân.
Diệp Hoài suy nghĩ một chút, hỏi cậu: "Phòng ở thế nào? Phương hướng lớn nhỏ đều thích hợp sao?"
Viên Tinh Châu lúc sáng xem phòng xác thực rất động lòng, nam minh tinh kia tuy rằng nhân phẩm không được, mà dù sao cũng là diễn viên tuyến một, yêu cầu chọn nơi ở không sai biệt lắm với bọn họ, đều là tiểu khu mới hoàn cảnh tốt, an ninh cũng mạnh. Hơn nữa đối phương có con cái, cho nên bố cục căn hộ kia là bốn phòng một sảnh, phẩm vị trang trí của nữ chủ nhân không tầm thường, bản vẽ thiết kế cũng thập phần hợp lý.
Năm ngoái lúc đối phương mua bỏ ra hơn 900 vạn, một năm này giá phòng tiểu khu tăng lên, hiện tại đã hơn một ngàn, nữ chủ nhân cũng là không thiếu tiền, lại không thoải mái, lúc này mới vứt bỏ giống như cải trắng bán phá giá.
Viên Tinh Châu nhân tiện nói: "Tốt thì tốt, chính là không quá... may mắn."
"Này có gì không may mắn!" Diệp Hoài lại lập tức nói "Em nếu yêu thích, chúng ta buổi chiều liền mua."
Viên Tinh Châu: "A?"
"Không cần lo lắng, " Diệp Hoài cười nói, "Anh đây có tiền."
"Em không phải lo lắng tiền, " Viên Tinh Châu nhất thời sửng sốt, úp úp mở mở nói "Anh không kiêng kỵ sao?"
Diệp Hoài nhíu mày: "Này có gì kiêng kỵ? Anh ngược lại sẽ không trật đường ray, em sẽ sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Viên Tinh Châu kêu lên, "Em làm sao có khả năng!"
Diệp Hoài cười nhìn cậu: "Vậy được rồi, nói Trình tỷ một tiếng, buổi chiều các em có sắp xếp không?"
"Không, không có." Viên Tinh Châu đơ mặt nói. Nghĩ thầm đã vậy còn nhanh chóng liền muốn quyết định sao? Hơn tám trăm vạn cũng không phải tám trăm đồng... Nhưng là Diệp Hoài nói cũng có đạo lý, chính mình cũng sẽ không quá trớn, hắn cũng sẽ không, hai người có gì phải lo lắng.
Viên Tinh Châu bị ôm vai đi đến trường quay phim, liền không nhịn được nghĩ đến bố cục phòng ở kia, phong cảnh phòng ngủ chính rất tốt, nhìn ra ngoài vừa vặn thấy một mảnh hồ bên cạnh công viên, bên cạnh hồ nước trồng cây liễu cùng cây anh đào, lại qua một khoảng thời gian, liễu cũng sắp xanh rồi, anh đào cũng nở hoa...
Hai người bọn họ có thể thừa dịp lúc ít người đi dạp một chút.
Diệp Hoài đến nơi, tại đoàn phim liền gây nên một phen rối loạn. Lần trước thời điểm xé bức cùng Nguyên Trừng, toàn bộ người trong đoàn phim đều đang yên lặng ăn dưa, mà kết quả Diệp Hoài lúc đó quả thực làm cho người ta một hơi tận hứng, dồn dập dâng tặng hắn thành cuồng ma hộ phu.
Lúc này ngược lại là triệt để không có ai loan truyền sự tình hai người họ là kết hôn giả. Trong đoàn phim đang quay hậu trường, sau khi trưng cầu qua ý kiến Diệp Hoài, còn cũng quay hắn vào.
Buổi chiều, Viên Tinh Châu với Diệp Hoài lại cùng Trình Trình chạy một chuyến, sau khi xem qua các hạng giấy chứng nhận của chủ phòng, song phương thống khoái mà ký hợp đồng.
Sang tên còn cần thời gian, Diệp Hoài chở Viên Tinh Châu về ký túc xá nghỉ ngơi, trên đường lại nghe cậu không ngừng nhận điện thoại.
"Không sao." Viên Tinh Châu cười nói với đầu điện thoại bên kia, "Tôi chỉ là có một đại ngôn, thời gian tuyên bố cần phải một ngày... Không vội vã, trước tiên có thể xem người thử."
Lý Nguyên giúp cậu tìm trợ lý một chút, nhưng mà khoảng thời gian này đang vấp phải làn sóng lao động, mà lương Viên Tinh Châu đưa ra xác thực không cao, người có kinh nghiệm có nhân mạch đều không muốn đến.
Ngược lại là có một người chủ động, nhưng là ca sĩ nhỏ, tham gia cuộc thi tuyển chọn liền bị người đá rơi xuống. Đứa nhỏ ở bên này cùng đường mạt lộ, chuẩn bị trước tiên làm trợ lý, rồi "tìm đường cứu quốc".
Người này sau khi biết Lý Nguyên đang tìm trợ lý cho nghệ sĩ liền chủ động mà tìm tới cửa tự tiến cử, Lý Nguyên lại không thế nào xem trọng cậu ta, nói với Viên Tinh Châu: "Nếu như trong tay cậu căng thẳng, công ty có thể trước tiên bỏ tiền mời hai người ổn cho cậu, chờ sau khi cậu ra album rồi từ khấu trừ trong phí bản quyền."
Viên Tinh Châu hỏi một chút tình huống đứa nhỏ kia, do dự chốc lát, lại nói: "Liền xem trước hắn một chút đi, nếu như hợp, tôi có thể mang theo hắn."
Lý Nguyên buồn cười nói: "Hắn cũng không phải nghệ sĩ của công ty chúng ta, loại ca sĩ nhỏ này nhiều lắm, khắp nơi đều có, chính cậu cũng còn không ổn định đây, phí công phu này làm gì?"
"Tôi hiện tại thông cáo lại không nhiều, tìm người khác cũng là lãng phí." Viên Tinh Châu lại cười cười, lại nói nhận xét vừa nãy.
Diệp Hoài tại bên cạnh nghe thấy như lọt vào trong sương mù, chờ cậu cúp máy xong tỉ mỉ vừa hỏi, giờ mới hiểu được đầy đủ.
Ý tứ của Lý Nguyên mọi người cũng rõ ràng, Viên Tinh Châu hiện tại đang ở tại trong thời kỳ tăng lên, gần nhất hai lần hưởng ứng từ chương trình đều rất tốt, hơn nữa 《 Mê Thành 》đã xác định là tháng 3 chiếu, hoạt động xong rồi, sang năm chính là năm đại vận của cậu.
Người chủ nghĩa cơ hội như ca sĩ nhỏ này như vậy đầy đất đều có, chuyện riêng mỗi người nói ra đều có mấy phần động lòng người, mà công ty cũng được, nghệ sĩ cũng được, không có người nào là nhà từ thiện.
Viên Tinh Châu đối với việc này tràn đầy cảm xúc, rồi lại không nhịn được động lòng trắc ẩn.
Diệp Hoài biết cậu hơn phân nửa là đang nhớ lại chuyện lúc trước.
"Em còn chưa từng gặp người, ngày mai đi xem thử." Viên Tinh Châu do dự một chút, quả nhiên nói "Kỳ thực lúc trước em cũng là người chủ nghĩa cơ hội, mà số may. Anh nói xem, vạn nhất đối phương là đứa trẻ tốt thì sao..."
Cậu hiển nhiên chính mình cũng rất xoắn xuýt. Dù sao từng bước một đi đến hiện tại không quá dễ dàng. Đứa nhỏ nếu như nhân phẩm tốt, giành được hay không cũng không đáng kể. Chỉ sợ đưa đến một kẻ tâm nhãn không chính đáng, tiền đồ tốt đẹp của chính mình ở trên loại chuyện nhỏ này.
Diệp Hoài cười nói: "Không phải nói xem trước một chút sao, ngày mai anh đi cùng em. Hai chúng ta nếu đều cảm thấy được, vậy trước tiên tuyển thử xem. Cùng lắm thì sau đó nhìn không được liền sa thải."
Viên Tinh Châu hiếm thấy gặp được ý kiến nhất trí cùng mình, liền tán thành chủ kiến này, lúc này buông lỏng rất nhiều, cười nói, "Anh có thời gian không?"
"Tại sao không có thời gian? Anh hơ khô thẻ tre rồi, được chưa." Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái, nói "Khoảng thời gian này ngoại trừ đi quay vật liêu, tham gia một chút tuyên bố, nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là đến giúp em."
Viên Tinh Châu khà khà cười không ngừng.
"Đương nhiên cũng tới thu một chút lợi tức mấy năm qua." Hai người đã trở lại tiểu khu ký túc xá, Diệp Hoài dừng xe xong, liền dắt lấy cánh tay của cậu sãi bước đi tới thang máy, "Nghe nói anh là ciu to hơn người, trong một năm ít nhất phải cùng em gặp mặt bốn, năm lần, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều sẽ phát tình..."
"Anh lại xem cái thứ gì kỳ kỳ quái quái rồi!" Viên Tinh Châu ở phía sau không ngừng được cười, " Ciu to ngược lại là không sai, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu... cũng gần như."
Lời vừa nói ra, bị người lôi vào thang máy.
Trong không có người khác, Diệp Hoài trở lại nhìn cậu, ấn cậu vào trên vách thang máy, sau đó ép sát qua.
"Em nói giỡn!" Viên Tinh Châu lập tức khẩn trương lên, "Nơi này có máy thu hình!"
"Biết, " Diệp Hoài lại hôn một cái trên trán cậu, sau đó tránh ra, cười xấu xa, "Chỉ là nhắc nhở em một chút cái gì gọi là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."
Viên Tinh Châu: "..."
Hai người ra thang máy, liền đẩy liền nháo, cười vui vẻ trở về ký túc xá.
Hành lý Diệp Hoài còn xếp đống ở phòng khách, Viên Tinh Châu đi qua hổ trợ thu dọn, ngược lại bị người kéo vào phòng ngủ, vứt xuống trên giường.
"Không nên như vậy!" Viên Tinh Châu không nhịn được bụm mặt, nở nụ cười, "Cũng chưa tắm rửa đây."
"Em có khiết phích sao?" Diệp Hoài nhào lên, ôm lấy cậu hôn một cái, "Dùng tay là được."
Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang bên nhìn hắn.
Trang phục Diệp Hoài ngày hôm nay rất thích hợp khẩu vị của mình, cậu đặc biệt là yêu thích bộ dáng đối phương mặt chế phục hoặc là áo sơ mi trắng, cảm giác nếu như không phải có gánh nặng thần tượng, thật "Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu" cũng không phải không được.
"Em không tin kỹ thuật của em." Viên Tinh Châu một tay kéo ca-ra-vat hắn, nhướn mày, một tay khác lại không an phận mà đi xuống tìm kiếm.
Yết hầu Diệp Hoài lăn lăn, hô hấp rất nhanh bất ổn lên, không khách khí cúi đầu gặm lấy cậu.
Viên Tinh Châu nói kỹ thuật mình không tốt thuần túy là đùa giỡn, công phu dài nhất mà cẩu độc thân luyện thành chính là lục chỉ tinh ma, nhưng mà sau hai mươi phút, Diệp Hoài từ đầu đến cuối không có dấu hiệu tước vũ khí, bầu không khí hai người lại càng ngày càng nghiêm túc, Viên Tinh Châu ngón tay đều mỏi nhừ, lúc này mới có chút há hốc mồm.
"Ôm em đi tắm." Diệp Hoài nhìn cậu tức giận, ngược lại là không khỏi cao hứng, "Em không cần động, anh hầu hạ em là được."
Viên Tinh Châu: "..."
Chờ hai người từ buồng tắm dằn vặt đủ rồi đi ra, trời cũng tối rồi.
Viên Tinh Châu bụng đói kêu lên ùng ục, Diệp Hoài ngược lại là tinh thần sảng khoái, thay đổi quần áo, lại không biết từ đâu tìm ra một tạp dề đáng yêu, cột lên cho chính mình đi làm cơm.
Viên Tinh Châu rất muốn lên giường ngủ một giấc, rồi lại không nỡ lòng bỏ hắn, liền thay quần áo ở nhà, cùng chen vào nhà bếp, câu được câu không mà nói chuyện.
Diệp Hoài làm cơm, cậu liền thỉnh thoảng nhặt miếng dưa chuột cắt gọn ăn vụng một ngụm.
"Em là sở thích gì đây, " Diệp Hoài sách nói "Lập tức làm xong, đợi không kịp sao?"
Viên Tinh Châu khà khà cười không ngừng, "Anh không cảm thấy dưa chuột như vậy đặc biệt ăn ngon không?" "
Diệp Hoài ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu.
"Khi còn bé bà nội em làm cơm, em chỉ thích như vậy." Viên Tinh Châu lại hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói, "Bất quá khi đó là đói bụng, luôn cảm giác ăn không đủ no, không chờ được đến giờ cơm liền đói bụng đến ngực trước dán phía sau lưng, bà tại trên bếp làm cơm, em mượn cớ làm trợ thủ hỗ trợ, thỉnh thoảng ăn vụng một miếng."
"Bà ấy nhất định rất thương em." Diệp Hoài não bổ một chút bộ dáng Viên Tinh Châu khi còn bé lấm la lấm lét ăn vụng, nhịn không được bật cười, "Vào trong tay anh đã sớm bị đòn rồi."
" Bà ấy là rất thương em. Lão nhân gia cả đời chưa từng đọc sách, cũng nói không ra đạo lý lớn gì, mà có bà ở bên cũng rất an tâm." Viên Tinh Châu cười cười, có chút thẹn thùng nói "Hiện tại có anh ở bên cũng rất an tâm."
Không biết là như Diệp Hoài từng nói, sau khi theo đuổi người mình thích tới tay, chính mình liền tự tin hơn nhiều ; vẫn là chính mình ở vào thời kỳ yêu đương ngọt ngào, phần lớn lực chú ý đều cho Diệp Hoài. Nói chung, cậu rõ ràng cảm thấy mình gần đây thay đổi rất nhiều, tự tin, cởi mở, mà ảnh hưởng từ đánh giá của người ngoài đối với cậu cũng nhỏ rất nhiều.
Cậu đã rất lâu không có cầm điện thoại lên xem đánh giá của mọi người đối với mình, căn bản không để ý tới.
" Yêu anh như thế?" Diệp Hoài cười tủm tỉm nhìn cậu.
Viên Tinh Châu lại có chút ngượng ngùng, chỉ cười nhìn nơi khác.
"Vậy em còn không sớm biểu lộ một chút!" Diệp Hoài lại lập tức thu nợ về, chỉ chỉ mặt bàn nhà bếp, "Em phàm là nếu chủ động chút, ở đây, ở đây, còn có ở kia... Cũng đã có chiến tích chúng ta rồi!"
Viên Tinh Châu: "..."
Bầu không khí dịu dàng tốt đẹp nhất thời bị tiêu diệt mất.
"Anh bản tính cầm tinh con rồng sao?" Viên Tinh Châu kháng nghị nói, "Làm sao đầy đầu đều là cái này!"
"Anh vẫn luôn như vậy." Diệp Hoài đem đồ ăn ném vào trong nồi, đúng lý hợp tình nói, "Anh muốn làm em rất lâu rồi!"
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu nói không lại hắn, làm bộ giống như người không liên quan ra ngoài chơi game, sau một lát lại đột nhiên nhớ tới lời nói Diệp Hoài, chính mình lén lén đi lấy ipad, mở lên trang web video, xem trước vị UP chủ kia cắt nối biên tập "hỗ động," trong nháy mắt của hai người trong trong đoàn.
Cậu trước đây cảm thấy những thứ "trong nháy mắt" này đều là nhóm fan CP não bổ, hiện tại giả định dưới tiền đề Diệp Hoài khi đó đã muốn chịch mình, nhìn lại những thứ đoạn ngắn này nhất thời lại có cảm giác không giống nhau.
Bọn họ lúc ra khỏi sân bay fan ra đón, Viên Tinh Châu bị người đẩy ra xa xa, Diệp Hoài ở phía sau cảnh giác nhìn, tầm mắt trước sau ở hai bên người cậu.
Khi diễn xuất Viên Tinh Châu đi ở cuối cùng, Diệp Hoài liền sẽ trở lại đi nhìn.
Tình cờ thời điểm Viên Tinh Châu chính mình ở trong góc, Diệp Hoài thì sẽ đi đến hàng ngũ gần nhất, cách vị trí xa nhất với cậu nghiêng người đứng đó, tư thế kia có vẻ như là nhìn về phía hết thảy đồng đội, nhưng là có thể là đang nhìn cậu.
Mà càng nhiều, là cậu đang lúc ca hát, lúc nói chuyện, lúc cảm tạ fan, Diệp Hoài từ một nơi nào đó của sân khấu, tinh chuẩn bắt lấy cậu, quăng đến một ánh mắt thanh đạm.
Viên Tinh Châu ngây ngô mà ngã lệch ở trên ghế sa lon, nhìn mình tình cờ lộ ra vẻ mặt đáng yêu, Diệp Hoài thoáng nhìn sau đó quay đầu nín cười; hoặc là khi tâm tình mình đi xuống, Diệp Hoài bộ dáng tức giận, trong chốc lát ấm lòng, trong chốc lát lại cảm thấy khổ sở.
Diệp Hoài làm hai món ăn, lại hầm cháo, đi qua gọi cậu ăn cơm, chỉ thấy Viên Tinh Châu hốc mắt hồng lên, tại kia nhăn mũi.
"Làm sao vậy?" Diệp Hoài ngẩn ra, cúi đầu hôn cậu, "Xem cái gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Viên Tinh Châu quăng ipad ra một bên, ôm cổ của hắn, há miệng, lại không biết nói gì.
Diệp Hoài cười đưa tay ôm lấy cậu đi ăn cơm. Viên Tinh Châu lại dùng sức siết lại cổ của hắn, bám lên hôn một cái.
"Em nếu như vậy anh có thể làm em a!" Diệp Hoài cố ý nói, "Không cần đánh giá cao anh nha, anh đây không có lực tự chủ tốt đâu."
"Như thế không đáng tin cậy thì sao?" Viên Tinh Châu bĩu môi, nói "Ban ngày mới nói sẽ không trật đường ray, buổi tối liền nói chính mình không có tự chủ."
Diệp Hoài không tranh luận cùng cậu, thấp giọng nở nụ cười, lại dùng sức ôm lấy cậu, đặt ở bên cạnh bàn ăn.
"Chúc mừng chúng ta đoàn tụ nha!" Diệp Hoài ấu trĩ mà đưa tay, đẩy hai chén cháo lên đụng vào nhau, cười nói.
Viên Tinh Châu cũng chịu cảm hoá, tại bên cạnh học vẹt: "Đoàn tụ nha!"
"Sau này không cần ở xứ lạ rồi!" Diệp Hoài lại nói, "Anh muốn mỗi ngày đều nị oai (*)!"
(*) Nị oai: Dính nhau, làm nũng nhau
"Mỗi ngày nị oai!"
"Lão công yêu em." Diệp Hoài vừa cười, nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu dừng một giây, cũng nói: "Lão công, yêu anh!"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
4 chương
21 chương
86 chương
350 chương