Hoàn lương đi cô gái
Chương 14 : Ăn cháo
Chuyển ngữ: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Vì hôm qua chuyển nhà quá phí sức cho nên đến tận chín giờ sáng hôm nay tôi vẫn bị vây khốn trong giấc ngủ. Vào mấy ngày cuối tuần trước kia, lúc chín giờ tôi đã ở trên giường ăn xong bữa sáng, chuẩn bị bắt đầu một giấc ngủ mới.
Sở dĩ tôi biết chính xác không sai chuyện tôi vẫn đang nướng trên giường lúc chín giờ là vì vào lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, tiếng vang kinh thiên động địa làm quỷ thần khiếp vía, làm cho tôi đang nằm ngay đơ trên giường bỗng nhiên bừng tỉnh, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đại khái là chuông cửa từ lúc an cư lạc nghiệp trong này chưa từng gặp phải người nào có level cao như thế, nhất thời không thể thích ứng, kính dâng ra tí điện lượng cuối cùng, sau đó miễn cưỡng đem “hai con bướm” triền miên mất hồn kéo dài ra triền miên và mất hồn hơn.
Tôi lảo đảo đi một đường hình chữ S, lúc đụng đến cửa thì dừng lại. Ngày hôm qua ở trong ngoài cửa phòng đã xảy ra nhiều chuyện lâm ly ly kỳ, tôi bị ép buộc cả về thể xác và tinh thần, xem trai đẹp trên tivi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trừ phi mở cửa có một hàng trai đẹp đứng chờ đưa bữa sáng tình yêu cho tôi, tôi mới có thể tha thứ một chút.
Tôi nhìn người đến qua lỗ mắt mèo trên cửa, thuận tay cầm cây trâm búi mớ tóc bù xù lại sau đầu, nhìn qua đã có tinh thần hơn trước, lúc này mở cửa ra.
Người đứng ngoài cửa quả nhiên là một anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai này quả nhiên mang bữa sáng tình yêu tới cho tôi.
Vương Hiên Dật vẫn mặc đồ thể thao màu trắng đêm qua, lúc này mang một cái kính mắt không có thấu kính. Đối với cái kính đặc chế dành riêng cho người mắt một mí này, tôi lại cảm thấy có điểm đáng mến. Nhưng tôi càng cảm thấy bát cháo trứng muối thịt nạt trong tay anh ta đáng mến hơn nhiều.
Vương Hiên Dật cười, nhìn ánh mắt dán chặt lên bát cháo của tôi: Hôm nay làm dư ra đồ ăn sáng, vậy nên tôi mang qua coi như mời hàng xóm.
Lý luận của tôi quả nhiên vẫn còn chính xác. Đại đa số ngón tay thon dài đều là vì đánh đàn dương cầm và chuẩn bị đồ ăn nhiều mà nên, anh Lâm là trường hợp ngoài ý muốn. Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy kính nể vị tổng giám đốc này mới sáng sớm đã có nhã hứng đi hầm cháo.
Ôi ôi, kẻ có tiền thật lắm cô đơn…
Vốn còn tính cáu bẳn do mới rời giường nhưng xét thấy bát cháo trứng muối thịt nạc này hầm hồn nhiên thiên thành, phong vị ngào ngạt, đang mời gọi người thưởng thức xem mùi vị nó có ngon như vẻ bề ngoài hay không, tôi liền lười quan tâm cái sự cáu bẳn ban đầu của mình.
Vương Hiên Dật theo đuôi tôi đi vào trong phòng, giống khuôn giống dạng mà nhìn đông nhìn tây. Căn hộ là như nhau. Hình dáng phòng tôi và phòng của Vương Hiên Dật không khác nhau lắm, nếu không cẩn thận đi sai cửa, phỏng chừng phải mất vài phút mới nhận ra, Vương Hiên Dật này đi thăm, lại có vẻ dư thừa như muốn làm kiêu.
Tôi đã hai bảy tuổi. Qua hai tháng nữa, tôi đã hai bảy phẩy một tuổi. Tôi sống hai bảy năm, mấy triết lý nhân sinh bình thường như “Vô sự hiến ân cần không phải cướp cũng là trộm” tôi vẫn hiểu được. Vương Hiên Dật bây giờ lại có nhã hứng như thế trong khi anh ta chẳng phải loại người hầm xong cháo lại muốn ăn chung với người khác.
Tôi nhớ rõ những ngày đại học, mặc dù anh ta thay bạn gái n lần nhưng yên sau xe đạp vẫn luôn trống vắng. Vào một buổi tối yên tĩnh, Giản Nhĩ coi tôi là chị tổng đài, ngồi kể sầu kể khổ. Lúc Vương Hiên Dật ở cạnh nó, ngay cả đi ăn cũng không thể đi chung. Lúc ấy, tôi vừa tưởng tượng cảnh người yêu một mình nhai cơm trong góc vừa an ủi nó, những đứa đẹp trai thì bình thường đều quái dị, giống như Brad Pitt thích sưu tập ghế dựa, Chu Kiệt Luân không thích mặc quần lót linh tinh gì đó. Đương nhiên tôi chỉ đơn thuần thực hiện trách nhiệm của chị tổng đài, tôi không biết Chu Kiệt Luân có đẹp trai hay không, lại càng không miệt mài theo đuổi để tìm hiểu xem anh ta có thật sự không mặc quần lót hay không. Nhưng sau này chị Wendy nói cho tôi biết, quả thật anh ta không mặc quần lót. Lúc tuyên bố ra đáp án này, vẻ mặt bà ấy vô cùng trang trọng, ngữ khí vô cùng kiên định, làm cho tôi đến tận bây giờ vẫn còn động lực để khuyến khích Lâm Tư Thông đi chứng thực tin đồn này.
Nhưng chu kỳ tăng trưởng kinh tế hai năm gần đây nói cho tôi biết, lý luận lúc trước tôi nói cho Giản Nhĩ có khả năng là không đúng. Vương Hiên Dật là anh chàng đẹp trai tiền nhiều như nước. Đừng tưởng rằng người có tiền không có khái niệm về tiền. Bọn họ thường tính toán rất cẩn thận tỉ mỉ cho các hạng thu chi, cực kỳ coi thường những hành động có cho mà không có lãi. Chẳng hạn như một người đi xe đạp, yên sau đèo nhiều người sẽ rất hao phí thể lực; Giản Nhĩ vì muốn giảm béo, mỗi ngày đều ăn rau xanh cà rốt như con thỏ, chắc chắn Vương Hiên Dật không muốn tụ nhóm với nó.
Tóm lại, hôm nay tôi ăn bát cháo này của Vương Hiên Dật, chỉ sợ là ngay sau đó phải đáp ứng một yêu cầu cực kỳ biến thái. Nghĩ xong, hương thơm nồng và vị ngon ngọt của cháo trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo hơn rất nhiều.
Mà ngẫm lại, ngoài khả năng cung cấp lịch trình làm việc hàng ngày của Mr Lâm ra thì tôi chẳng biết tin tức buôn bán có giá trị gì để tuồn cho Vương Hiên Dật cả, tôi ngẩng đầu dò xét: Hiên Dật, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?
Vương Hiên Dật giống như đang đi dạo, rốt cục cũng tìm được nơi dừng chân, chớp mắt đi tới, ngồi đối diện tôi.
Tôi chờ anh ta nói chính sự, vì thế nín thở chăm chú lắng nghe.
Không ngờ Vương Hiên Dật cũng nín thở nhìn tôi.
Tôi cảm thấy không khí thế này rất quái dị. Sáng sớm tinh mơ nhưng trong phòng ngưng tụ đóng băng, thật sự phải xin lỗi ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ.
Tôi thở dài thườn thượt: Cậu mang cháo tới cho tôi, là có yêu cầu gì?
Bởi vì lần này là gặp gỡ lén lút, tôi sẽ không châm chước như lúc xử lý công việc. Nói đi cũng phải nói lại, tôi đã quan sát sắc mặt anh Lâm thành thói quen, xem thời xét thế, nhưng đối với người khác thò không rảnh làm như vậy.
Vương Hiên Dật vòng vo xoay lọ tăm trên tay, cúi đầu nói: Làm sao tôi có thể thích cậu chứ. Trước kia làm rất ầm ĩ, hiện tại tương lai tôi đều trải qua một người. Nhưng tôi vẫn sợ cảm giác lạnh lẽo, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn đi tìm một người bạn để nói chuyện cho qua ngày.
Lời này nói ra làm tôi mắc nghẹn. Thứ nhất là tôi không phải bạn của anh ta. Năm đó giữa chúng tôi chỉ có mối liên hệ là Giản Nhĩ và buổi tối khiêu vũ kia, nhiều nhất cũng chỉ tính là quen biết, ngay cả bạn bình thường cũng không tính; thứ hai, tôi không phải bạn thuở nhỏ của anh ta, tôi và Vương Hiên Dật biết nhau cùng lắm là chỉ sáu bảy năm. Khi tôi và Chu Lâm Lâm trở thành người giang hồ, không biết anh ta còn đang ở chỗ nào mặc quần yếm rồi đái dầm đâu; thứ ba là, một con rùa vàng như thế này bỗng nhiên tuyên bố về sau sẽ sống độc thân một mình, thử hỏi làm sao nhóm khuê nữ thừa thãi của xã hội như chúng tôi chịu nổi?
Tôi tiếp tục hỏi: Đám bạn gái của cậu đâu? Lúc còn đại học, tôi nhớ cậu có nhiều bạn gái lắm mà. Tại sao bỗng nhiên khám phá hồng trần? Hay là cậu có…
May mà tôi kịp phanh lại, đúng lúc nuốt vào câu nói khiêu chiến lòng tự trọng của đàn ông kia —— “Hay là cậu có bệnh không tiện nói ra”, trong cái loại quan hệ không tính là bạn bè này, thật sự tôi không nên hỏi một câu vô duyên như vậy.
Tôi nhìn Vương Hiên Dật bằng ánh mắt đầy thông cảm.
Vương Hiên Dật ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là khu chung cư đối diện, ngay cả thảm cỏ xanh biếc cũng không có. Chẳng thể gọi gì là phong cảnh, không ngờ anh ta cũng xem đến u buồn như vậy, điều này làm cho lòng đồng tình của tôi lại tràn ra không dứt.
Quả nhiên, Vương Hiên Dật lại nói với khu chung cư ngoài cửa sổ: Một số chuyện, cứ chôn giấu trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn.
Bởi vì câu nói này quá mức thâm thuý, tôi lập tức cảm thấy Vương Hiên Dật có khả năng rất thích xem phim Hàn phim Thái hoặc phim Đài Loan, lại cảm thấy vẻ mặt Vương Hiên Dật lúc này thật sự là vẻ mặt của nam chính+ nam phụ, tôi đứng dậy phối hợp theo kịch bản, vỗ vai anh ta an ủi: Ôi, thế sự khó lường, về sau mọi người đều là hàng xóm. Không có việc gì thì qua tán gẫu cũng tốt.
Vì để những lời này tăng hiệu quả chân thực, tôi cố ý yêu cầu đến thăm nhà anh ta, thuận tiện hỏi thêm một bát cháo trứng muối thịt nạc.
Căn hộ Vương Hiên Dật ở quả nhiên là giống căn hộ của tôi. Ngoại trừ phòng anh ta hướng Bâc, phòng tôi hướng Nam ra thì không khác tí gì. Vương Hiên Dật chui vào phòng bếp hâm cháo, tôi chẳng biết giúp gì, đành bồi hồi lê chân đi thăm căn hộ 45 mét vuông này. Vương Hiên Dật bố trí phòng ốc rất đơn giản. Trong phòng khách ngoại trừ cái bàn ăn gia đình thì ngay cả cái TV và đài FM cũng không có. Góc phòng là một cây gậy chống tinh tế, nhìn như vật cất chứa. Phòng bếp ở hướng đông, trên mặt bàn inox bày vô số dụng cụ nấu ăn, ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm sáng rỡ lấp loá. Phòng ngủ không có cửa, liếc mắt một cái là thấy rõ bên trong,. Bên mép giường để Apple cắm ăng ten, bên trong truyền ra từng âm thanh nhè nhẹ.
Xem xong một vòng, Vương Hiên Dật bê hai bát cháo nóng hôi hổi đi ra, đưa cho tôi một bát, một bát còn lại để ăn.
Vì để cho cháo nóng càng thêm ngon, Vương Hiên Dật cố ý rải hành trên mặt cháo, xanh biếc xanh biếc, rất đẹp mắt. Đáng tiếc trông được nhưng không dùng được, tôi chưa bao giờ ăn hành, đành phải cô phụ ý tốt của anh ta, hết sức chuyên chú gắp từng cọng hành bị trộn với cháo ra.
Vương Hiên Dật vốn vùi đầu vào ăn, ngẩng đầu nhìn thấy một bàn đầy hành dính cháo, anh ta hơi nhíu mày, lại quơ thìa vào trong bát tôi, giúp tôi xúc hành ra.
Vì thế, hai chúng tôi im lặng quấy bát cháo này đến long trời lở đất. Dưới sự hợp tác của hai người, chỉ trong nháy mắt, hành lẫn vào đều bị đuổi sạch, chỉ còn dư một bát cháo hoa.
Tôi rất vừa lòng với bát cháo hoa này. Nhưng vật chất và tinh thần lại giống như một hằng số động lượng. Tâm tình vui sướng chiếm phân nửa vị giác, nháy mắt lớn dần lên, tôi miễn cưỡng ăn mấy miếng cháo, chung quy vẫn ăn không xong, cuối cùng càng ăn càng chậm, thìa trong tay quấy cháo nửa ngày nhưng cũng không ăn thêm được miếng nào.
Vương Hiên Dật thở dài, u oán nói: Yêu Tử, cậu vẫn luôn như thế, trong lòng dù cảm thấy muốn nhưng lúc thực sự cho, cậu lại không cần.
Nói xong, Vương Hiên Dật nhặt hành tôi vứt lên bàn vào trong bát, sau đó anh ta lấy khăn lau dọn mặt bàn.
Cắn người miệng mềm, tôi không kịp oán giận, lập tức đi đến phòng bếp hỗ trợ. Trong phòng bếp, đến khi ánh mặt trời mất ráo, cuối cùng tôi cũng rửa sạch xong đống chén đũa.
Vương Hiên Dật đứng bên cạnh nhìn tôi rửa bát, nói: Tôi cảm thấy đi mua thêm cái tivi cũng rất tốt, rất có hơi thở cuộc sống.
Tôi không ngẩng đầu lên, trả lời: Không cần đâu, một mình cậu xem tivi nhiều cũng thấy chán, cậu có thể đến nhà tôi xem, chỉ cần mang theo đồ ăn vặt là được.
Tôi xoa tay, đi trở về căn hộ nhà mình, xách cái đồng hồ treo tường xuống, lại chạy sang nhà Vương Hiên Dật, nói với anh ta: Tôi cảm thấy thứ nhà cậu thiếu nhất chính là này. Vừa rồi tôi muốn xem giờ cũng chẳng có chỗ xem. Cái này tôi mua ở chợ, mấy trăm đồng đấy, tặng cậu.
Nói xong tôi bắt đầu tìm chỗ đễ treo đồng hồ lên.
Kỳ thật là tôi nói quá, đều do bệnh nghề nghiệp, thói quen quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ. Đồng hồ này tôi mua ở một sạp hàng trong chợ đêm vào lúc mới tới Bắc Kinh hai năm trước, hết có mười đồng. Đồng hồ hình tròn đơn giản, mặt giấy bên trong cũ sờn, lớp sơn mạ rẻ tiền bên ngoài cũng bong ra không ít. Trừ bỏ mặt trên còn nhìn được giờ thì thứ đồ rách nát thế này căn bản có vứt ra đường cũng chẳng ma nào ngó.
Tôi nghĩ tôi với Vương Hiên Dật về sau sẽ là hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vậy nên không dám chém lung tung, lại bổ sung: Đồng hồ này qua ngày lại chạy nhanh năm phút đấy, cuối tuần cậu nhớ chỉnh lại. Đương nhiên không cần chỉnh cũng được, chỉ cần cậu nhớ nó chạy nhanh thêm bao nhiêu cái năm phút rồi làm phép trừ là có thể tính ra thời gian.
Tôi nói xong, lại cảm thấy như mình vừa làm bại lộ giá trị của cái đồng hồ này, đành phải tròn méo nói thẳng: Thật ra tôi cũng quên mình mua cái đồng hồ này ở đâu rồi, hình như giá không cao như vậy, nói không chừng còn chưa tới 100 đồng ấy chứ.
Vương Hiên Dật nhận đồng hồ, cười nói: Biết rồi biết rồi, sao cậu lúc nào cũng như viết thư tình thế, toàn nói mấy lời vô nghĩa cả ngày, nội dung chính còn chưa nói ra đâu.
Vừa nói xong, cả hai chúng tôi đều giật mình. Vấn đề thư tình này đáng ra đã được giải quyết trong buổi tối gió lạnh phất phơ năm đó, không ngờ kéo dài mấy năm cuối cùng vẫn trở lại. Chính là thương hải tang điền, như ngàn năm xưa cũ.
Vương Hiên Dật phản ứng nhanh hơn tôi, lập tức chuyển đề tài: Vậy để đồng hồ trong này đi.
Tôi tìm một chỗ tường trống để đóng đinh treo đồng hồ.
Phòng ốc này trang trí phong cách đơn giản mộc mạc, bị cái đồng hồ mạ vàng cũ kỹ của tôi chen lẫn vào, lập tức có hương vị tiêu điều rách nát. Sức phá hoại không thua gì một anh chàng đẹp trai nhưng hễ mở mồm ra là lại phun mấy lời rắm thối. Tôi không đành lòng nhìn tiếp, nói với Vương Hiên Dật: Để cái đồng hồ này ở đây có vẻ giảm giá trị thưởng thức đấy.
Vương Hiên Dật mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ: Thì tôi cũng chẳng có bao nhiêu thưởng thức.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
220 chương
49 chương
100 chương
37 chương
7 chương
10 chương