Hoàn lương đi cô gái

Chương 10 : Nhớ lại (2)

Chuyển ngữ: Xeko Nguồn: Xeko’s home Lần rung động với Vương Hiên Dật ấy dần dần hạ nhiệt độ dưới sự thay đổi bạn gái liên tục của cậu ta. Lên năm tư, tôi đã quên mất chuyện mình từng động tâm trước một soái ca như vậy. Giản Nhĩ nói thời đại học không tìm đưỡ bạn trai là điều đáng xấu hổ, đương nhiên tôi chưa từng ngừng việc đeo đuổi mấy anh bạn đẹp trai trong trường, chẳng qua không phải tôi không muốn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà là bọn họ không muốn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Thời gian tốt nghiệp càng ngày càng gần, tôi cảm thấy nếu cứ để những năm tháng đại học trôi qua như vậy thì thật quá lãng phí, cuối cùng tôi quyết định trước khi tốt nghiệp dù thế nào cũng phải tìm được một kẻ đẹp mắt làm bạn trai, không rõ ra sao, người đầu tiên tôi nghĩ đến lại là Vương Hiên Dật. Khát khao theo đuổi Vương Hiên Dật lúc ấy hệt như khát khao muốn lấy được bằng tốt nghiệp loại giỏi, nó đã trở thành mục đích sống, đến mức mà tôi quên luôn động cơ, nguyên nhân ban đầu muốn theo đuổi cậu ta là cái gì. Mỗi ngày tôi đều chim lợn thu thập tin tức chia tay của cậu ta. Vào một ngày nào đó mà tin chia tay hoàn toàn chính xác, tôi ngồi trắng đêm viết một phong thư tình. Phong cách của bức thư này có hơi hướm Kinh thi. Ngày trước người ta đều dùng thủ pháp “Khởi hưng”, xả một ít gì đó như có như không, cái gì mà không khí Lâm Tây càng ngày càng ô nhiễm, giáo viên giảng bài càng ngày càng biến thái, tôi thích Trương Quốc Vinh. Vừa lật sang mặt sau, đầu bút vừa chuyển, phong cách hoàn toàn khác, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: Em là gió anh là nắng, em là thái dương anh là hoa hướng dương. Lúc viết, bởi vì tôi quá chú ý đến nội dung mà quên mất phải chú ý tới bố cục chữ, kết quả chẳng may vứt năm chữ “anh là hoa hướng dương” sang mặt bên kia. Mà bốn chữ “em là thái dương” lại bị hụt mất một chữ “là”, cuối cùng “em thái dương” thành một câu tuyệt bút cuối trang. Câu tuyệt bút này lại vô tình trùng nghĩa với “địt mẹ mày”(*), cực kỳ bậy bạ, điều này làm cho tôi do dự nửa ngày —— giấy dùng để viết thư có màu hồng nhạt vẽ mấy hình kinh hoạ đáng yêu, là đồ tặng kèm lúc tôi đi mua tạp chí, có chỗ rộng lại có chỗ hẹp. Tôi bất an bỏ thêm một chữ “là” gầy teo vào giữa chỗ “em thái dương”, lại bonus chú thích bé tin hin ở dưới cùng, “Mặt sau vẫn còn nhé, “em thái dương” không phải là em chửi anh đâu ~”, viết xong tôi lại cảm thấy câu này cứ như giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng gạch hết đi. (*) Bản gốc là “Ta thái dương”, đồng nghĩa với “ta thiên”, “ta thiên” đại loại là một câu chửi nên tôi mới để như thế na = )) Khó khăn lắm mới hầm đến hừng đông, lúc tôi chạy đi đưa thư thì vô cùng bất hạnh thấy cậu ta thành đôi nhập đối với người khác đón ánh mặt trời. Tôi nhìn bóng lưng của hai đứa chúng nó mà văng tục một câu: “Diss.” Vì thế, tôi giống khuôn giống dạng thương tâm một phen, còn viết một bài thơ bi luỵ khổ tình, “Trái tim thuỷ tinh của tôi, vỡ nát.”, được đăng trên tạp chí của trường. Sau đó, Vương Hiên Dật thật sự quá mức lạm tình, số lần đổi bạn gái sắp vượt qua số lần tôi nghỉ lễ trong một năm. Cuối cùng tôi cũng chẳng nhớ rõ phong thư kia đã bị ném tới nơi nào. Sự kiện thư tình vốn nên trôi qua không tiếng động như vậy, nhưng sự việc đột nhiên xảy ra bước ngoặt: đồng chí Vương Hiên Dật đột nhiên mời tôi khiêu vũ vào bữa tiệc ngày tốt nghiệp. Giữa âm nhạc mê say lòng người, cậu ta ghé sát tai tôi nói nhỏ: Chuyện cậu thích tôi tôi biết rồi, buổi tối tôi chờ cậu ở cổng trường. Tôi khiếp sợ, nhưng rất nhanh lý trí đã tự động phân tích ra chuyện lộ phong thư tình. Bởi vì ngoại trừ tôi và phong thư quỷ dị kia, không tồn tại bất cứ tang chứng vật chứng hay kẻ nào có thể nói cho Vương Hiên Dật để cậu ta đưa ra kết luận này —— tôi chưa bao giờ làm như những nữ sinh khác, bừa bãi đi ra sân bóng hò hét mấy câu “cố lên” hoặc là thẹn thùng thưởng thức bóng dáng cậu ta, mỗi lần gặp Vương Hiên Dật, tôi chỉ nhìn từ xa. Đây là một loại thẩm mỹ đơn thuần. Tôi thích đôi mắt một mí của cậu ta, thích cái mũi lập thể lại pha chút cường ngạnh ấy, thích đôi môi mỏng, thích thân hình to lớn và cái mông cong vút… Đây là lễ vật quý báu mà ông trời ban cho đám phàm nhân, là tác phẩm nghệ thuật đã từng tồn tại. Lúc tôi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật ấy, ánh mắt sẽ tràn ngập nhục dục, nhưng không có chút XX nào. Đương nhiên bạn sẽ nói, nhục dục và XX không có gì khác biệt. Vậy thì bạn đã phạm phải sai lầm của đám nữ sinh trường tôi rồi. Ý của tôi là, nếu Vương Hiên Dật là một người cực kỳ xấu xí, tỷ như nói cậu ta là sát nhân cuồng gì gì đó, tôi cũng sẽ rất nhục dục nhìn cậu ta, nhưng phỏng chừng toàn trường sẽ không có nữ sinh nào sinh ra XX với một tên sát nhân. Tôi nghĩ Vương Hiên Dật cũng đủ thông minh, hẳn là từ ánh mắt nhục dục của tôi mà phán đoán ra những điều khác biệt. Nhưng hiện tại cậu ta chắc chắn tôi thích cậu ta như vậy, chẳng qua là ỷ vào việc tôi tự tay viết tấm thư tình mà thôi. Tôi muốn nói cho Vương Hiên Dật biết, nếu cậu ta may mắn thấy được phong thư tình kia thì cứ coi như gặp phải một quả phụ nửa đêm tư xuân mà tru lên đi, đừng có để trong lòng. Quan trọng là, chính tôi cũng không rõ mình có từng thích cậu ta hay không, bây giờ còn có thích cậu ta hay không. Nói cách khác, tôi không dám cam đoan trong đống nhục dục kia có lẫn vào cái XX nào không. Tối hôm đó, tôi do dự nửa ngày nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thuyết phục. Nhưng tôi vẫn rất đúng hẹn đi ra trường, thuận tiện còn đeo MP3, nghe Linkin Park hét lên điên cuồng. “In the end.” Tôi đợi ngoài cổng khoảng mấy tiếng đồng hồ. Cảm thấy Linkin Park hát mấy tiếng đồng hồ, giọng cũng trở nên khàn. Mấy quán nướng ven đường đã đóng cửa, mấy đôi tình nhân cũng lục đục đi ra ngoài đánh dã chiến, tôi cũng không đợi được cậu ta. Giữa đêm hè, phòng thí nghiệm truyền đến tiếng ếch kêu tuyệt vọng. Sương mù bao phủ, bầu trời đen kịt không có lấy một ánh sao. Tôi mặc một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, đi đôi giày xăng đan trắng, đứng giữa gió lạnh run lên lẩy bẩy. Mỗi lần tôi nghĩ muốn quay đầu đi về lại cảm thấy phía sau có tiếng bước chân, vì thế tôi tự nhủ chờ một chút chờ một chút. Chờ đến khi ký túc xá sắp khoá cửa, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Trong cuộc đời, rất nhiều người, rất nhiều chuyện là chờ không nổi. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là thương tổn. Tôi cảm thấy đây là nhục nhã lớn nhất đời mình, chỉ hận không thể một chưởng đánh chết cậu ta. Một tháng sau tôi nhận được điện thoại của Vương Hiên Dật, không đợi cậu ta nói hết câu, tôi đã nói: Đi chết đi. Sau đó cúp điện thoại. Từ đó, đoạn ký ức này bị tôi gói kỹ, dần chìm vào đáy cốc. Kỳ thật quay đầu nhớ lại, chẳng qua tôi chỉ tức giận cậu ta cho tôi leo cây, còn chưa tới mức bị cô phụ tình cảm. Hơn nữa lần thầm mến này có thật hay không cũng khó mà xác định, bởi vì tôi còn thầm mến qua vô số soái ca, Vương Hiên Dật cũng chỉ là một trường hợp đặc biệt trong đó. Sau khi Chu Lâm Lâm biết tôi từng thầm mến Phương Dư Khả còn ngầm đồng ý sau lưng cậu ta, nó nói rằng có thể cho tôi mượn cơ bụng của Phương Dư Khả để vuốt ve một chút. Mọi người thường hay nói giỡn, từ sớm tôi đã chẳng còn tình cảm nam nữ gì với Phương Dư Khả. Cho nên bây giờ tôi mới có thể thản nhiên gặp mặt Vương Hiên Dật như thế, thản nhiên đến gần anh ta, thản nhiên nói chuyện, tất cả này đó chứng minh, tôi đã sớm quên anh ta rồi. Cuộc đời con người luôn phải chịu nhiều thương tổn như vậy, thêm một cái thiếu một cái thì đã là gì. Đoạn phim ngắn nhìn lại chỉ muốn thở dài, nhớ về cũng chỉ là vài giây, những hình ảnh như ghi trong trang sách, nhanh chóng lướt qua trong đầu. Vương Hiên Dật ngồi trước vẫn đang miết cốc thủy tinh, Kelly nhìn anh ta, mà Mr Lâm lại đang nhìn tôi. Tôi liếm môi, cười gượng hai tiếng: Đó là lần khiêu vũ cuối cùng trong đời em. Ánh mắt Mr Lâm nhìn tôi lại càng thêm mơ màng. Tôi vội bổ sung: Bởi vì lần đó em khiêu vũ hỏng bét, thiếu chút nữa đạp hư giày của giám đốc Vương, à, Hiên Dật. Ấn tượng thật sự không tốt, cho nên không bao giờ khiêu vũ nữa, ngay cả trào lưu múa bụng đang phổ biến bây giờ em cũng không đi học. Tôi nói rất thành khẩn, thật giống như ngày đó tôi chỉ là một cô bé bất an xoay tròn. Trên thực tế, ngày đó tôi nhảy rất khá. Bố mẹ tôi từng qua Tô Liên, đưa về một người bạn là nghệ sĩ khiêu vũ. Tôi may mắn được học từ khi còn rất nhỏ, quẩy theo nhạc đã trở thành bản năng. Tôi nhớ rõ ngày ấy, nhảy đến cuối cùng, toàn trường chỉ còn lại tôi và Vương Hiên Dật. Mọi người đều ở sàn nhảy bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người chúng tôi khiêu vũ thế nào, tâm tùy vũ động thế nào. Có lẽ, tối hôm đó cậu ta hẹn ước, tôi gặp cậu ta, sau đó phát hiện mình quả thật thật sự thích cậu ta. Vương Hiên Dật nhấp một ngụm nước, nói với Mr Lâm: Khi ấy Yêu Tử biểu hiện rất tốt, giống hệt như thiên nga. Nếu không phải tối hôm nay chúng tôi không uống rượu, tôi còn nghĩ rằng Vương Hiên Dật đã uống rượu ấy. Lời này nói ra rất mờ ám, ngay cả tôi còn hoài nghi có phải mình nhớ sai hay không, có lẽ nào lúc đó tôi và anh ta thật sự phát sinh cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt dấu vết chuối tây anh đào… Nhưng ngay sau đó anh ta lại nói: Chẳng qua lúc trước cô ấy chửi người rất kinh, bây giờ hẳn đỡ hơn rồi. Roger anh phải cẩn thận mấy lời độc ác của cô ấy. Cô ấy từng bị toàn khoa gọi là “ác phụ miệng độc” đấy. Anh Lâm quay ra nhìn tôi với vẻ mặt xuân phong ấm áp, dương liễu quang mang: Yêu Tử nói năng chua ngoa nhưng nội tâm lại như đậu hũ, ở chung lâu sẽ quen thôi. Đối với người ngoài Mr Lâm đều gọi tôi là Tiểu Trương, chỉ có ở công ty mới tùy tiện gọi tôi một tiếng Yêu Tử. Lần này đột nhiên lơ đãng sửa miệng làm tôi không kịp thích ứng. Hơn nữa trời đất chứng giám, tôi chưa bao giờ nói năng chua ngoa nhưng nội tâm đậu hũ trước mặt anh Lâm, nhiều nhất chỉ là miệng như đậu hũ nội tâm dao găm mà thôi.