Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 115
" Chị Mỹ Kỳ, chị không nên nói như vậy, chị là một người phụ nữ tốt..." Phương Hạo Vân muốn an ủi Trương Mỹ Kỳ, nhưng lại không biết phải nói sao cho phải.
"Đủ rồi, Hạo Vân, hôm nay chị không muốn thảo luận vấn đề này nữa."
Trương Mỹ Kỳ đột nhiên nở nụ cười: "Mặc kệ là nói thế nào, chị cũng rất biết ơn em, cảm ơn những gì em đã cho chị ngày hôm nay. Hôm nay là một ngày rất đẹp, chị sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này. Hạo Vân, hãy nghe chị nói, nếu như em nguyện ý, về sau cứ gọi chị một tiếng chị Mỹ Kỳ, chúng ta lại làm đồng nghiệp tốt, bạn tốt, có được không?"
Phương Hạo Vân vội vàng gật đầu, nói: "Được, em đồng ý với chị!"
Nghe được câu trả lời của Phương Hạo Vân, trong lòng Trương Mỹ Kỳ vẫn cảm thấy hơi thoáng thất vọng, trên thực tế, cô hy vọng có thể nhận được một câu trả lời khác, cho dù là Phương Hạo Vân có lại tiếp tục yêu cầu cô làm tình nhân của hắn.
"Chị đi lấy chén nước giúp em..." Để che giấu những giọt nước mắt sắp rớt ra từ con ngươi của mình, Trương Mỹ Kỳ tìm đại một lí do để nhanh chạy đi.
Ở trước bình chứa nước, Trương Mỹ Kỳ vụng trộm lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, giúp Phương Hạo Vân lấy một cốc nước ấm rồi quay lại.
" Cám ơn chị!"
Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy, một hơi uống hết sạch. Làm tình cũng giống như chạy bộ, sau khi xong việc, luôn luôn bị thiếu nước. Còn là do nam nữ khi ở trong tình cảm mãnh liệt thì không ngừng hôn môi, trên thực tế đây là một loại bản năng của động vật, có khát vọng muốn được nước bọt của động vật khác phái làm dịu.
Buông cốc nước, Phương Hạo Vân có chút thâm ý nhìn nhìn Trương Mỹ Kỳ, miệng mở ra rồi lại thôi, hình như muốn nói điều gì đó, không ngờ Trương Mỹ Kỳ lại tươi cười nói: "Hạo Vân, không cần nói gì nữa, chị rất vui vẻ, thật đấy, vô cùng vui vẻ."
Nói xong, thần thái cô tao nhã đi tới, nhẹ nhàng hôn một cái cái lên môi Phương Hạo Vân, rồi nhoẻn miệng cười quyến rũ: "Đưa chị rời đi, chị có không tiện cho lắm..."
"Không tiện cho lắm?" Phương Hạo Vân có chút ngẩn ra.
Trương Mỹ Kỳ khẽ gắt lên một tiếng: "Đáng ghét, em đã khiến cho chị... nơi đó đau, chị đi kiểu gì được..."
Phương Hạo Vân lúc này mới bừng tỉnh, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha, đều là do em không tốt."
" Đúng rồi, chị đợi em một chút, tuy rằng chị không muốn em đối phó với Tưởng Đại Phát, có điều hắn vẫn phải trả giá một chút gì đó."
Phương Hạo Vân cười nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị yên tâm đi, em sẽ không làm thương tổn hắn đâu."
" Được rồi, em đi đi, chị chờ em."
Trương Mỹ Kỳ gật gật đầu, khi Phương Hạo Vân xoay người sang chỗ khác, thần sắc của cô lập tức liền trở nên ảm đạm, hai hàng lệ không chặn được lăn xuống gò má cô.
Hiển nhiên, vừa rồi cô cũng chỉ miễn cưỡng cười vui.
Phương Hạo Vân đi tới xách ông chủ Quan đang hôn mê lên, sau khi xác định hành lang không có một ai, làm tư thế như đang dìu đi, đưa gã sang phòng bên cạnh.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân thoát hết y phục của ông chủ Quan ra, ném gã lên giường, hơn nữa còn tự mình động thủ, sắp xếp cho ba người thành một cái tư thế 3P vô cùng suy đồi.
Sau đó, Phương Hạo Vân gọi điện thoại tới đường dây nóng của đài truyền hình Hoa Hải, nói vài câu với nhân viên trực tổng đài.
Sau khi ngắt điện thoại, Phương Hạo Vân cẩn thận kiểm tra thêm một chút, hắn dám khẳng định, ba người bọn họ cũng phải một giờ sau mới tỉnh lại được. Chừng đó thời gian là đủ rồi, phóng viên đường dây nóng hẳn là có thể tới kịp.
Tuy rằng xã hội hiện giờ tới khách sạn yêu đương vụng trộm, chơi trò chơi biến thái nhiều không đếm xuể, nhưng mà tin tức hôm nay nhất định sẽ tạo ra một cơn địa chấn, bởi vì bọn họ không phải là người bình thường, tối thiểu Tưởng Đại Phát ở thành phố Hoa Hải cũng là một người có uy tín và danh dự. Việc này nếu bị đưa ra ngoài ánh sáng, đối với thanh danh và danh dự của hắn đúng là một đả kích không nhỏ.
Do mày thôi, mày dù sao cũng nên trả giá một chút cho hành vi của chính mình đi.
Sau khi an bài thỏa đáng, Phương Hạo Vân lập tức đưa Trương Mỹ Kỳ rời khỏi khách sạn, đưa cô về nhà trọ Kim Hoa. Tạ Mai Nhi sớm đã chờ ở nhà trọ, thấy chị Mỹ Kỳ không tổn hao một sợi tóc quay trở về, trái tim treo lên cả buổi, rốt cục cũng có thể hạ xuống.
" Chị Mai, chị Mỹ Kỳ trước hết giao cho chị chăm sóc, buổi chiều ở trường em còn có tiết, sẽ không ở với các chị được..."
Có Tạ Mai Nhi ở đây, Phương Hạo Vân cũng an tâm hơn. Buổi chiều đặc huấn cho Trần Thanh Thanh là không thể dừng lại, bởi vì ngày mai chính là Nô-en.
"Đi đi, ở đây không còn việc của em nữa."
Tạ Mai Nhi rộng lượng phất phất tay, rồi lại dặn dò một tiếng: "Buổi chiều về sơm sớm một tí, tiện đường thì qua siêu thị mua chút đồ ăn, thịt nha, chị Mỹ Kỳ hôm nay sẽ không đi, buổi tối ở lại ngủ với chị. Buổi chiều ba chúng ta tụ tập ăn một bữa cơm thật ngon."
"OK!" Phương Hạo Vân gật gật đầu, rồi lập tức rời đi.
…….
Sau khi Mặt Sẹo từ chỗ đàn em biết được vợ mình vì báo thù mà trêu chọc tới Phương Hạo Vân, lập tức liền hoảng sợ không thôi. Gã trước tiên báo tin Kim Phi làm loạn cho Kim Gia.
Sau khi Kim Gia nhận được điện thoại, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngắt điện thoại xong liền chạy đi.
Kim Phi tuyệt đối không ngờ tới rằng hành vi của mình sẽ khiến cho ông anh và chồng mình lo lắng như vậy, ả không cho là đúng nói: "Sợ cái gì chứ? Dù sao bọn chúng cũng không báo cảnh sát."
"Vớ vẩn, em thật đúng là hồ đồ."
Kim Gia rõ ràng thủ đoạn của Phương Hạo Vân nhất, chuyện như thế hắn căn bản là không cần phải báo cảnh sát, tự hắn là có thể xử lý được.
Mặt Sẹo cũng tức giận nói: "Lần này cô đã gây ra đại họa rồi, vốn là đợi vài ngày tới, ở buổi tiệc mừng Nguyên Đán, Tần Tử Hoa có thể trừng trị Phương Hạo Vân, đến lúc đó mối thù của chúng ta cũng có thể báo được. Ai biết cô lại ở sau lưng đi trên chọc cái tên hung thần kia, lại còn lựa chọn xuống tay với bạn gái của hắn... Cô bảo bọn tôi phải làm sao cho phải bây giờ?"
Nghe thấy chồng mình oán giận, Kim Phi lập tức lập tức cũng nổi giận đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt gã mà mắng: "Anh còn không biết xấu hổ mà trách cứ tôi à, anh cũng đừng quên rằng tôi làm như vậy là vì ai? Là vì cái gì? Còn không phải là vì báo thù hay sao? Sao nào? Trứng bị đá vỡ rồi, anh cũng không còn là đàn ông nữa sao? Ngay cả dũng khí và đảm lượng trước kia cũng không còn nữa à?"
"Bốp!"
Mặt Sẹo bị Kim Phi sỉ nhục, trong lòng đang cơn giận dữ, cũng không quản Kim Gia ở đây, tùy tay liền bạt tai Kim Phi, nói: "Con đàn bà thối tha nay, chết đến nơi rồi mà mày còn không biết?"
"Anh dám đánh tôi?"
Kim Phi bụm mặt lập tức liền gào khóc lên, giơ tay lên định đánh trở lại, không ngờ lại bị Kim Gia ngăn lại: "Đừng làm loạn nữa."
"Anh, sao anh lại không bênh vực cho em?"
Kim Phi càng lúc càng cảm thấy tủi thân, mình ra mặt là vì người đàn ông của mình, sự tình cho dù không hoàn thành, nhưng cũng không thể oán hận chính mình chứ.
" Phi Phi, em đừng khóc nữa, anh bảo em này, chuyện tình lần này, thực sự là em đã gây ra đại họa. Thủ đoạn của Phương Hạo Vân em còn chưa biết đâu."
Kim Gia thở dài một tiếng, nói: "Tiểu tử đó rất âm độc, võ công của hắn cũng vô cùng kì diệu, lại còn có Trần Thiên Huy ở sau lưng ủng hộ hắn, chúng ta sao có thể đấu lại được hắn..."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Kim Phi cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thấy ông anh mình khuất phục một ai, hôm nay sao gã lại nói ra như vậy, chẳng lẽ là, Phương Hạo Vân đúng là không dễ chọc vào.
" Cùng lắm thì, ai làm người đó chịu, chuyện là do em làm, em đi tìm Phương Hạo Vân để giải quyết."
Kim Phi cắn răng nói: "Anh, Mặt Sẹo, chuyện này em không làm liên lụy tới hai người, em sẽ tự đi giải quyết việc mình gây ra. Nếu không có việc gì, em đi trước..."
Nói xong, cũng không chờ hai người Kim Giavà Mặt Sẹo kịp phản ứng, ả đã xoay người bước đi.
" Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Mặt Sẹo cũng không đứng dậy đuổi theo, mà chuyển ánh mắt sang phía Kim Gia.
Kim Gia lắc đầu: "Đi một bước tính một bước thôi, có điều tôi nghĩ Phương Hạo Vân có thể làm gì được chúng ta? Hiện giờ có lẽ hắn đang tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến. Mặt Sẹo, quản lý đám thuộc hạ của cậu cho tốt vào, đừng để cho Phi Phi càn quấy nữa. Sang năm mới, Phương Hạo Vân sẽ chết, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
……….
Phóng viên truyền tin đường dây nóng sau khi nhận được cú điện thoại nặc danh, lập tức phái phóng viên chạy tới đại khách sạn Shangri-La. Khi bọn họ định liên hệ với người gọi điện nhiệt tình đó, thì lại phát hiện ra rằng không hề có số điện thoại hiển thị. Cũng may vị báo tin sốt sắng đó nói tương đối rõ ràng, ngay cả số phòng bao nhiêu cũng rõ ràng.
Về phía khách sạn ban đầu cũng không biết được mục đích của phóng viên, cho nên cũng không ngăn trở ngang ngược. Mãi cho tới khi mở cửa phòng, nhìn thấy một màn dâm loạn kia, mới phát hiện ra rằng sự tình không đúng, vội vàng ngăn chặn phóng viên săn tin, chỉ có điều cũng đã hơi quá muộn, một vài phóng viên ảnh cũng đã tiến lên tranh chụp ảnh, hơn nữa còn thông qua vệ tinh trực tiếp truyền về đài.
Về phía khách sạn sau khi ngăn lại không có hiệu quả, vội vàng dùng ra giường che đậy lên ba người, hơn nữa còn tăng thêm số bảo an, cách ly phóng viên ra bên ngoài.
Trong những tiếng ồn ào náo động, Tưởng Đại Phát, ông chủ Quan, Vương Hồng Mai cũng dần dần thức tỉnh. Khi bọn họ ý thức ra được tình cảnh của chính mình, lập tức liền ngây ngẩn cả người, nhất là Tưởng Đại Phát và Vương Hồng Mai, bọn họ rất là nghi hoặc, ông chủ Quan rốt cuộc là lẻn vào khi nào.
Những phóng viên đó là chuyện gì vậy?
Trong số ba người, chỉ có ông chủ Quan là hơi chút hiểu ra được ngọn nguồn của sự tình. Có điều hắn lại không dám nói ra chân tướng, mỗi khi hắn tưởng tượng lại ánh mắt của người nọ, từ tận sâu trong đáy lòng lại không tự chủ mạnh mẽ xuất hiện một nỗi sợ hãi khắc sâu.
Hắn rất sáng suốt im miệng không nói ra cái gì.
Sau khoảng thời gian hoảng sợ ngắn ngủi, ba người dần dần bình tĩnh trở lại, dưới sự giúp đỡ của khách sạn mặc quần áo lại. Lập tức, ba người vội vàng vận dụng quan hệ của mình hy vọng có thể áp chế được chuyện này.
Không thể không nói, Tưởng Đại Phát ở thành phố Hoa Hải vẫn có những mối quan hệ nhất định, hắn thông qua quan hệ này liên hệ được với một vị phó bộ trưởng của bộ tuyên truyền thành phố, hy vọng ông ta có thể nhúng tay can thiệp vào chuyện này.
Vị phó bộ trưởng kia suy xét tới thân phận địa vị của ba người này ở thành phố Hoa Hải, căn cứ theo nguyên tắc xã hội hài hòa, tự mình gọi điện thoại tới đài truyền hình, áp chế chuyện này xuống.
Có điều sự tình cũng không phải bởi như vậy mà đã tốt đẹp, một vị dẫn chương trình trong đài hình như đã sớm đoán ra được rằng tin tức này không có khả năng truyền bá ra từ đài truyền hình. Nhưng mà với loại hành vi như vậy, ông vốn cũng đã căm thù đến tận xương tủy, thông qua một vài quan hệ lén lút, ông mang một vài tư liệu thực tế mà phóng viên quay chụp được đó sang tay cho mấy tờ báo lá cải cỡ nhỡ và mấy website tin tức.
Nửa giờ sau, trò chơi biến thái của bọn Tưởng Đại Phát ba người vẫn bị đưa ra ngoài ánh sáng, khiến cho cư dân mạng bàn luận nhiệt tình, do đó dẫn tới một làn sóng dùng ngòi bút làm vũ khí đả kích tới sự suy đồi đạo đức xã hội của một vài vị phú hào mới nổi.
Rơi vào đường cùng, ba người bất đắc dĩ phải thay đổi số điện thoại, Vương Hồng Mai và ông chủ Quan thậm chí còn không thể không bí mất chuyển nhà, đổi sang địa chỉ mới.
Tưởng Đại Phát mãi tới tận giữa trưa ngày hôm sau, cũng chính là ngày Nô en, cải trang cách ăn mặc lén lút trở về nhà. Cho tới tận bây giờ, Tưởng Đại Phát vẫn không thể tưởng tượng ra, sự tình lại có thể diễn biến ra thành tình huống như vậy. Còn nữa, vợ hắn Trương Mỹ Kỳ ở đâu? Theo như ông chủ Quan nói, sau khi gã đi vào cửa thì bị người nào đó đánh cho bất tỉnh, cũng không nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ. Khi hỏi gã rằng bị ai đánh cho hôn mê, ông chủ Quan trả lời là không biết.
Trên thực tế, ông chủ Quan biết hết thảy sự tình, nhưng ông ta lại giữ miệng không nói ra, chỉ đành phải chịu oan. Dù sao cái mạng nhỏ vẫn là trọng yếu nhất, thanh danh à? Không sao cả, qua một đoạn thời gian tới, phong ba cũng sẽ dịu lại thôi. hiện giờ đang rất phát triển, dường như ngày nào cũng có những thông tin nóng hổi, sự chú ý của cư dân mạng sẽ rất nhanh phân tán, không đáng phải quan tâm.
Trương Mỹ Kỳ tiếp tục xin nghỉ phép vào ngày lễ Giáng sinh, tâm tình của cô hôm nay không được tốt, cũng không thích hợp để tập trung vào công tác. Vào lúc giữa trưa, Tạ Mai Nhi cũng xin phép trở về, cô muốn giúp Trương Mỹ Kỳ về nhà để thu dọn đồ vật. Sau khi trải qua chuyện này, Trương Mỹ Kỳ đã quyết tâm sẽ rời khỏi Tưởng Đại Phát, cho dù là cô ở bên ngoài có vượt quá giới hạn trước, nhưng hành vi của Tưởng Đại Phát vẫn khiến cho cô không thể nào tha thứ được.
Trải qua một đêm, Tưởng Đại Phát hình như đã tiều tụy đi rất nhiều, tinh thần cũng có vẻ uể oải không phấn chấn. Hắn biết rõ cuộc hôn nhân của mình coi như xong rồi, vợ hắn tuyệt đối sẽ không thể tha thứ cho hắn.
Đương nhiên, trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trương Mỹ Kỳ một chút.
Tiếng chuông cửa vang lên, Tưởng Đại Phát từ mắt mèo nhìn thấy vợ đã trở về, hắn vội vã mở cửa phòng, hy vọng có thể cầu xin vợ tha thứ cho. Không ngờ rằng cô lại không cho hắn một cơ hội để giải thích, sau khi cửa phòng mở ra, cô nổi giận đùng đùng đi vào trong, trực tiếp tiến vào phòng ngủ của mình.
Tạ Mai Nhi hầm hừ nhìn Tưởng Đại Phát, cũng chẳng nói câu nào, lập tức tới sô pha ngồi xuống. Truyện Sắc Hiệp - https://
Tưởng Đại Phát hơi ngây ra một lát, rồi lập tức đi lấy một cốc nước cho cô.
Chỉ lát sau, Trương Mỹ Kỳ đã dọn dẹp xong quần áo của mình, kéo một cái vali da to đi ra, chuẩn bị cáo biệt cái gia đình này.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
58 chương
62 chương
10 chương
31 chương
90 chương