Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 110
Thật ra gã đâu hề biết, vết máu đó thật là chỉ là máu bồ câu mà thôi.
Lúc đó, rất nhiều người đàn bà làm nghề bán thân xác, đều dùng máu bồ câu để lừa gạt khách của mình.
Hắn bèn a lên một tiếng, liền đó bắt đầu nhớ lại cảnh tượng đêm hôm qua.
"Giáo sư Lộ, tối qua ông thật là mạnh mẽ, làm người ta mệt chết đi được à…"
A Xuân trườn lên thân người gã, dùng đôi mắt mỹ miều nhìn hắn, nói một cách rất gợi tình.
Làn da của A Xuân rất trắng, đôi ngực của cô cứ phập phồng lên xuống trước mặt gã, hắn bỗng mím môi, mở miệng ra, muốn nói gì đó nhưng rồi lại chẳng biết nên nói cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
A Xuân chủ động nắm lấy bàn tay của Lộ Ba, đặt bàn tay của gã lên ngực mình, cười dịu dàng:
"Ông có thích không ? Bắt đầu từ hôm nay, "nó" sẽ là của ông đấy. Giáo sư à, đêm đầu tiên của người ta đã bị ông cướp mất rồi, chắc ông không phải hạng người không chịu trách nhiệm chứ ?"
Khi bàn tay to lớn của gã đã đặt lên ngực cô, trong lòng gã khẽ rùng mình, đôi bầu ngực mượt mà căng tròn ấy là khiến gã phải mê mệt, lại nghĩ đến việc mình đã chiếm được đêm đầu tiên của con gái người ta, trong lòng dù gì cũng có chút xao động. Gã vừa mới ly dị vợ, cho nên, đối với chuyện này, gã không cần lo nghĩ nhiều, đã vội chấp nhận ngay.
Sự dịu dàng và hiểu ý người của A Xuân là điều mà trước giờ hắn chưa từng cảm nhận được, nhất là mấy câu khêu ngợi hắn là đàn ông mạnh mẽ càng khiến gã hừng hực trong lòng.
"Tối qua, có đúng thật là đêm đầu tiên của em không ?"
Lộ Ba hỏi một câu dò xét.
Vừa dứt câu, đôi mắt A Xuân bèn ngấn lệ. Khuôn mặt tỏ vẻ đầy thiệt thòi, khẽ hứ một tiếng nói:
"Em đã biết trước là mấy người làm quan như ông đây chẳng phải tốt lành gì, chơi người ta cho đã xong rồi thôi. Cứ xem như em xui xẻo, ai bảo em nợ Kim Gia một món nợ tình nghĩa chứ..."
Nói xong, A Xuân đã bắt đầu mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi.
Lộ Ba lại nhìn vết máu một lần nữa, xong lại nhìn cô gái lần nữa, trong lòng cứ như đang bị mèo quào vậy, liền nhổm dậy ôm chầm lấy A Xuân từ phía sau. Bàn tay to lớn của gã lại đặt trên ngực cô mà dày vò tiếp. Lộ Ba không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, vì gã vừa mới ly dị vợ mà. Bây giờ đang được tự do, chỉ cần hắn không đi chơi gái, thì luật pháp cũng chẳng làm gì được hắn.
Chính là như vậy, mà Lộ Ba đã dần dần bước vào bẫy tình của Kim Gia, trở thành một trong những quan viên chính phủ đã bị hắn lôi xuống nước.
…..
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng mở cửa nhà mình, khi hắn nhìn thấy cả 3 người nhà họ Phương đều đang ở nhà, trong lòng ấm hắn lên. Một lần nữa hắn ý thức được, bây giờ mình không còn là cô nhi nữa.
Phương Hạo Vân phát hiện ra rằng mình cái gia đình này càng ngày càng trở nên quen thuộc với hắn.
"Hạo Vân, con về rồi à, qua đây ngồi nào."
Thấy con trai về nhà, Phương Tử Lân rất vui mừng, ông vỗ vỗ vào cái chỗ sofa bên cạnh mình, lên tiếng nói:
"Ba và chị con đang bàn về chuyện của Kỳ nè, vừa may con về tới, qua đây chúng ta cùng bàn về con dâu của con..."
"Ba, Kỳ vẫn chưa được gả vào nhà mình, đừng có luôn miệng gọi con dâu này, con dâu nọ chứ..."
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý, nói:
"Sao một cô gái giỏi giang như Kỳ lại có thể để mắt đến em được chứ..."
Đúng là thứ đàn ông lăng nhăng. Mỗi khi nghĩ đến chuyện hắn và Trương Mỹ Kỳ cho đến nay vẫn còn giữ mối quan hệ bất thường đó, trong lòng Phương Tuyết Di liền có vẻ không được vui.
Nhìn vẻ mặt đầy thích thú của ba, Phương Hạo Vân cười hi hi, vội vàng bước qua ngồi bên cạnh ông, cười nói:
"Ba, chị, hai người đang nói gì về Kỳ thế ?"
Phương Tử Lân cười cười nói, vỗ vỗ vào vai con trai, nói vài câu khen ngợi:
"Thằng nhóc này, thật không hổ danh là con trai của ba chút nào, giống ba y như đúc, đúng là sáng mắt. Cô bé Kỳ này đúng là rất khá. Ba rất hài lòng. Mấy cuộc phỏng vấn điều tra kỳ này ba đã xem qua rồi, cô bé ấy làm rất tốt. Thậm chí có thể nói là trình độ khá chuyên nghiệp đấy..."
Nói đến đây. Phương Tử Lân đột nhiên tức mình nói:
"Sao con lại không được như Kỳ vậy ? Thật tức chết ba. Nếu con có một nửa bản lĩnh của Kỳ thôi, ba có chết cũng yên tâm hơn."
Phương Hạo Vân vội vàng nói:
"Ba, ba nói gì vậy, bệnh tim của ba đã được dì Bạch chữa khỏi rồi mà, ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Ha ha...!"
Phương Tử Lân nhìn con trai đầy yêu thương, cười nói:
"Được rồi, đừng có dùng mấy lời ngon ngọt để mê hoặc ba nữa, sức khỏe của ba, ba tự biết, tuy bệnh tim đã không còn, nhưng dù gì thì ba cũng đã già rồi... thôi , không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi, Hạo Vân sao dạo này không thấy dì Bạch của con đến nữa, hay là con liên lạc dùm ba, hôm nào đó mình làm một bữa thịnh soạn, gọi dì Bạch con đến, để ba cám ơn người ta cho đàng hoàng chứ."
"Ba, dì Bạch đã đi công tác rồi, cũng lâu rồi con không có tin tức gì của dì ấy. Đợi khi nào dì ấy về con sẽ chuyển lời cám ơn của ba đến dì ấy."
Nói thật, Phương Hạo Vân cũng rất nhớ dì Bạch, cũng chẳng biết đến khi nào dì ấy mới trở về. Thôi thì để hắn gọi điện vậy, ai ngờ lại có nghe được thông báo của tổng đài là số điện thoại này không có thật, khiến hắn càng buồn bực hơn. Nhưng hắn biết là sớm muộn gì dì Bạch cũng sẽ trở về, khoan nói đến chuyện khác đã, chỉ tính đến thiên phạt thôi, cũng đã đủ lý do để dì ấy quay về rồi.
"Uhm, đợi khi nào dì ấy về, thì con cứ mời dì đến nhà ta nhé, dì ấy là ân nhân cứu mạng ba đấy."
Phương Tử Lân nói:
"Chúng ta không thể nào vong ơn bội nghĩa được, nhất định phải biết cám ơn."
"Ba cứ yên tâm đi, dì Bạch là bạn tốt của con, dì ấy sẽ không để tâm những chuyện này đâu."
Phương Hạo Vân cười nói.
"Vậy đâu có được. Chúng ta không thể nào không màng lễ nghĩa như vậy được."
Phương Tử Lân căn dặn kỹ càng:
"Chuyện này ba sẽ giao cho con, con nhất định phải để tâm tới. Ngoài ra, Hạo Vân, ba muốn hỏi con, sau này sẽ để cho Kỳ giúp con quản lý công ty, con có ý kiến gì không ? Điều quan trọng là, trước lúc các con kết hôn, không được để xảy ra chuyện gì đâu nhé. Từ giờ trở đi, ba đã xem cô bé ấy như là con dâu nhà họ Phương để mà đào tạo rồi. Mà cũng không ổn, thôi để ba giúp các con tổ chức một bữa tiệc đính hôn vậy, con thấy sao."
Phương Hạo Vân vội vàng nói:
"Không cần đâu mà, bây giờ con và Kỳ vẫn còn đang học, chuyện này mà truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì. Nhưng ba cứ yên tâm đi, tình cảm giữa con và Kỳ rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Uhm, con nói vậy thì ba yên tâm. Ha ha, đúng thật không hổ danh là con trai của ba. Cũng tự tin y như ba vậy..."
Phương Tử Lân cười, lại vỗ vai của con trai lần nữa.
"Nào, ăn trái táo đi, xem ba con mấy người vừa cười vừa nói kìa, đang nói gì đấy ?"
Trác Nhã bưng dĩa trái cây đã gọt xong vỏ đến.
"Mẹ, ba và em trai đang nói về Kỳ đấy..."
Phương Tuyết Di giả vờ không vui nói:
"Mẹ, mẹ xem ba kìa, có con dâu rồi thì chẳng quan tâm gì đến con gái nữa."
"Ha ha, con bé này, đến em dâu mà con cũng ganh tỵ à..."
Phương Tử Lân cầm lấy một trái táo. Cắn một miếng nói:
"Tuyết Di, khi nào con mới đưa bạn trai về nhà ra mắt đây. Lần trước đã nói là trước khi qua năm mới mà. Con phải mau chóng sắp xếp đi chứ..."
"Ba, mỗi lần nhớ đến con lại muốn gả con đi là sao..."
Phương Tuyết Di giận dỗi cắn một miếng táo, nói:
"Con không lấy chồng đâu..."
"Tuyết Di, con quên rồi à, ý của ba con là muốn tìm một người ở rể mà, sau này, con vẫn là người nhà họ Phương..."
Trác Nhã cười ám muội:
"Mau mau dẫn chàng rể đến đây ra mắt. Để ba mẹ giúp con xem xét nào... Cách nhìn người của Hạo Vân cũng rất khá, làm chị như con đây đừng có để thua em trai đó..."
"Ba, mẹ, sao hai người không đổi đề tài khác đi, cứ nhắc đến chàng rể suốt vậy... dù gì thì chuyện này cũng không thể gấp được mà. Hơn nữa, ba mẹ chẳng phải muốn tìm một chàng rể giỏi giang sao, vậy thì con phải từ từ mà chọn chứ..."
Nói xong, Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân có ẩn ý, mong hắn có thể mau chóng nghĩ ra kế hay giúp mình.
……
Sau khi Tưởng Đại Phát về nhà, cũng không có chất vấn Trương Mỹ Kỳ, cũng không có ý muốn xa lánh Trương Mỹ Kỳ. Hắn cũng như thường ngày, vẫn làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Cho đến khi Trương Mỹ Kỳ đã đi nghỉ, trong ánh mắt hắn mới bắt đầu bùng bùng lửa giận. Sau nhiều lần do dự, cuối cùng ông đã đi đến phòng sách, mở chiếc máy tính của mình lên, bật MSN lên, gửi một tin nhắn cho một người bạn chat lớn tuổi trên mạng, nói là đồng ý giao dịch với hắn.
Người lớn tuổi đó cũng đang trên mạng. Rất mau đã trả lời Tưởng Đại Phát, mong là có thể mau chóng chọn thời gian và địa điểm, vì gã đã chờ đợi lâu rồi. Nói là từ sau khi nhìn thấy hình của Trương Mỹ Kỳ trên mạng, thì gã đã thầm yêu vợ của hắn rồi.
Tưởng Đại Phát nghĩ đến sự bất chính của vợ, trong lòng liền đầy tức giận. Không còn do dự nữa. Vội vàng thương lượng thời gian và địa điểm với gã.
Đúng lúc hắn gập lại chiếc máy tính, Tưởng Đại Phát không ngừng lẩm bẩm:
"Đồ đàn bà vô sỉ. Tôi sẽ để cho cô phải trả giá cho sự bất chính của mình..."
………
Từ khi Kim Phi biết chồng mình vì Phương Hạo Vân mới bị tàn tật như thế, cơn hận trong lòng càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vốn dĩ đêm hôm đó, ả tính dùng nhan sắc để mê hoặc Phương Hạo Vân, sau đó thừa cơ cắt đi của quý của hắn, ai ngờ hắn lại không mắc lừa.
Hôm nay từ tên tay chân của của Kim Gia mà ả được biết Phương Hạo Vân có một cô bạn gái đang học trong trường, ả nghĩ nếu không xuống tay được với Phương Hạo Vân, thì xuống tay với bạn gái của hắn vậy. Mối thù lớn của chồng ả nhất định phải trả.
Noel đã gần kề, cuộc sống về đêm của trường đại học Hoa Hải cũng bắt đầu phong phú hơn, đâu đâu cũng thấy đèn sáng lấp lánh, các hội và các học sinh của những trường khác đều tổ chức rất nhiều hoạt động sôi nổi. Kim Phi chính là muốn lợi dụng hoàn cảnh như vậy để ra tay với Bạch Lăng Kỳ, dự định sơ bộ của ả là sẽ bắt Bạch Lăng Kỳ trước đã, sau đó từ từ mà dày vò nó. Nếu lỡ hành động thất bại, thì sẽ ra tay ở trong trường luôn, dù gì thì lần này ả cũng đã hạ quyết tâm phải báo thù cho bằng được.
Mọi chuyện đều theo dự đoán của Kim Phi, đã hơn 9 giờ tối rồi, nhưng Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa trở về ký túc xá, cô vẫn đang cùng người bạn chung phòng là Tiểu Lệ tham gia góc Anh ngữ của hội học sinh tổ chức, đang chơi rất vui vẻ. Khi đã hơn 10 giờ tối rồi, được Tiểu Lệ nhắc nhở nhiều lần, Bạch Lăng Kỳ mới quyết định trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hai người họ vì muốn đi đường tắt, nên đã không đi trên con đường lớn của trường, mà đi ngang qua một con đường nhỏ ở sau cánh rừng. Đi vào trong rừng cây, hai người họ bắt đầu có chút hối hận, vì trong rừng cây đó, họ nhìn thấy mấy đôi tình nhân đang quấn lấy nhau, có đôi thì đang hôn hít, có đôi thì đang ôm nhau, và cũng có những đôi, đến cả thắt lưng quần cũng đã được mở ra rồi.
Hai người họ đỏ mặt, mau chóng đi khỏi chỗ này.
Nhưng khi hai người họ sắp bước ra khỏi cánh rừng, đột nhiên có một tiếng nam sinh vọng lại:
"Xin hỏi bạn có phải là Bạch Lăng Kỳ không ?"
Liền đó có 3 tên nam sinh xuất hiện đã cản mất đường đi của họ. Theo như trực giác, họ cảm thấy 3 tên nam sinh này nhất định không phải là sinh viên của trường, vì vẻ mặt và ánh mắt của 3 tên này trông rất côn đồ.
"Không phải, các bạn nhận lầm người rồi."
Bạch Lăng Kỳ rất cảnh giác, đã phủ nhận ngay thân phận của mình.
"Đại ca, không sai đâu, chính là con bé này, giống y hệt trên hình."
Một tên mặc áo lông nói nhỏ, đồng thời còn móc một tấm hình từ trong túi áo ra để so sánh.
"Ha ha, vị bạn học này, chúng tôi không có ác ý."
Tên đại ca mặc áo lông trắng cười nói:
"Chúng tôi cũng là sinh viên của trường đại học Hoa Hải, luôn được nghe các bạn học nhắc đến bạn, vì ngưỡng mộ bạn, nên hôm nay mới tìm đến đây. Vậy đi, nể mặt chúng tôi một chút, cùng chúng tôi đi dạo vài vòng, rồi chúng ta kết bạn nào."
Tiểu Lệ nói nhỏ:
"Kỳ à, mấy người này không được đứng đắn cho lắm, mặc kệ họ đi."
Bạch Lăng Kỳ giọng lạnh lùng nói:
"Xin lỗi nhé ,muộn quá rồi, chúng tôi phải về ký túc xá thôi, xin các bạn nhường đường cho..."
"Bạn học này, bạn nói vậy hình như không có nể mặt tụi này cho lắm, dù gì thì chúng ta đều là bạn học cả, không nể mặt vậy sao..."
Tên mặc áo lông màu trắng, cười lạnh lùng nói:
"Nếu hôm nay bạn không theo tụi này đi, vậy sau này tụi này làm sao có thể chơi ở trường đại học Hoa Hải này nữa chứ..."
"Tránh ra, nếu không tôi sẽ la lên..."
Tiểu Lệ giận dữ nói:
"Nhìn sơ qua cũng biết mấy người chẳng phải hạng tốt lành gì, đừng có ở đó mà giả làm sinh viên nữa."
"Mẹ nó, con tiện nhân này, mày là cái thá gì hả, tụi này mời bạn Kỳ đi chơi thôi, mày xen vào làm gì, mẹ nó, mày nói chúng tao không phải là sinh viên à ? Mày xem mày có dáng vẻ của sinh viên không ? Ăn mặc cứ như gái làng chơi vậy."
Tên mặc áo lông trắng nói với vẻ không vui:
"Không có chuyện của mày, cút đi cho tao..."
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
58 chương
62 chương
10 chương
31 chương
90 chương