Hoán Kiểm Trọng Sanh

Chương 115 : Một chiêu chế địch

Rốt cục, vào lúc chỉ còn cách thời gian của cuộc tỉ võ kia hơn nửa tiếng đồng hồ nữa thì Phương Hạo Vân chậm rãi mở mắt, còn Trần Thanh Thanh thì vì quá nhàm chán mệt mỏi nên cũng chợp mắt nằm ngủ tự lúc nào. “Học tỷ, đến lúc phải dậy rồi.” Phương Hạo Vân ngẩng đầu, nhìn học tỷ đang ngủ một giấc ngon lành trên ghế salon, khóe miệng hơi nhếch lên như có vẻ đang cười, ánh mắt Phương Hạo Vân không tự chủ được dán chặt vào cặp mông mây mảy của học tỷ. Quả nhiên là cực phẩm. Sau khi Trần Thanh Thanh được gọi dậy, động tác đầu tiên chính là nhìn vào đồng hồ, khi cô nhìn thấy thời gian đến cuộc tỉ võ còn có nửa tiếng đồng hồ nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm quá, suýt tí nữa thì lỡ mất đại sự. “Hạo Vân, chúng ta đi nhanh lên thôi!” Trần Thanh Thanh vội vàng thúc giục. Phương Hạo Vân nửa cười nửa không nói: “Học tỷ, kỳ thực chị không nên vểnh mông lên mà nằm ngủ trước mặt đàn ông như thế, làm như vậy rất dễ thôi thúc dụ dỗ đàn ông phạm tội đấy!” Đại não của Trần Thanh Thanh hình như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, có chút mơ hồ miên man, băn khoẳn hỏi: “Cậu nói thế là ý gì cơ?” “Bởi vì cơ thể của chị rất gợi cảm!” Phương Hạo Vân thản nhiên nói một câu, rồi đi lên trước mở cửa phòng. Trần Thanh Thanh ngơ ngác một chút lập tức hiểu ra ý của Phương Hạo Vân, trong lúc nhất thời lại có chút xấu hổ và giận dữ không kiềm nổi mình, thầm chửi trong bụng: “Cái tên đàn ông đáng chết này, ngắm no nê rồi giờ mới nói, lại còn chòng ghẹo con gái nhà lành nữa, đáng ghét.” Phương Hạo Vân khẽ khàng lắc đầu, mấy ngày nay, hắn phát hiện định lực của mình càng lúc càng kém, hơn nữa tâm sự cũng phát sinh không ít thay đổi. Nếu như là trước kia, thì hắn tuyệt đối không bao giờ nói ra những lời lẽ mang giọng điệu cợt nhả như vậy. Là phúc hay họa, Phương Hạo Vân cũng không thể biết chắc được. Có điều, hắn cảm giác mình sống một cuộc sống như vậy, thoải mái hơn trước kia rất nhiều. Học tỷ bẽn lẽn không nói gì, chỉ lẽo đẽo thất thưởi đi đằng sau Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân vì để làm sôi không khí, chủ động mở miệng hỏi: “Tại sao lại phải gắn nhiều mác phó hội trưởng như vậy? Tính cả tôi là đã có tổng cộng bốn người rồi?” Trần Thanh Thanh liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, chau mày khinh khỉnh nói: “Bốn người mà còn bảo nhiều à? Cậu không xem tin tức trên đài báo hả? Có một vài địa phương trong chính phủ nhân dân còn có cả bảy, tám phó thị trưởng, thư ký thì mười mấy ông chềnh ềnh ra đấy thôi. So sánh với họ, chúng ta đã thấm vào đâu. Tôi còn có kế hoạch là lại lập nên vài chức vụ phó hội trưởng nữa, thu hút một số nhân tài. Phương Hạo Vân lắc lắc đầu: “Dùng phương thức như vậy để thu hút thì người ta có được không phải là những nhân tài, mà là những kẻ tham làm quan.” “Được rồi, tạm thời không nói mấy chuyện đó nữa, đầu năm nay cũng theo mô típ như vậy thôi mà, cậu không biết là những học viên của chúng ta có bao nhiêu phó chủ tịch à? Mười lăm người.” Trần Thanh Thanh cười khổ một tiếng nói: “Xã hội tạo ra một tập tục như vậy, cậu và tôi làm sao có thể đi ra ngoài luồng được?” “Nói cũng đúng.” Lúc đi tới phòng tập của hội võ thuật đại học Hoa Hải, ngoại trừ Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh ra, những người khác đều đã tề tựu đông đủ hết cả. Trầm Văn Long trông thấy hai người đến, vội vàng tiến tới nghênh đón, khẽ hỏi: “Sao bây giờ hai người mới tới, hại tôi lòng nóng như lửa đốt đít suốt ngửa ngày.” Trần Thanh Thanh dịu dàng nói: “Vội gì chứ, thời gian chẳng phải vẫn chưa tới sao?” Trầm Văn Long nhìn về phía Phương Hạo Vân cười cười, có phần thâm ý nói: “Người anh em, chú ý một chút, chân còn nhũn không?” Phương Hạo Vân có chút mơ hồ, nói thế là ý quái gì. Bên này Trần Thanh Thanh đã nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn, nhấc chân lên tung một cước, đủng đỉnh nói: “Trầm Văn Long, cậu đi chết đi!” Trầm Văn Long hình như đã sớm liệu đến phản ứng của Trần Thanh Thanh vội vàng rụt chân lại, tránh được một đòn của học tỷ, cười bồi nói: “Trêu tí, trêu tí thôi mà, chính sự quan trọng hơn.” Trần Thanh Thanh lúc này mới buông tha cho Trầm Văn Long bước qua, dẫn theo sau Phương Hạo Vân, giới thiệu với từng học viên của hội karate. “Phương tiên sinh, cuối cùng cậu cũng đã tới, tôi đã ngồi đây đợi mòn gối một lúc lâu rồi, xin được chỉ giáo nhiều.” Kameda khí sắc rất tốt, nhìn bên ngoài hùng tráng vạm vỡ, bắp thịt trên ngực giống như một khối sắt vững chắc. Từ lúc Phương Hạo Vân vừa bước vào cửa, ánh mắt của hắn chưa một giây một phút nào rời khỏi Phương Hạo Vân. Đến mà không chào hỏi thì làm thằng mất lễ. Thấy Kameda dùng lễ kính cẩn để chào hỏi mình như vậy, Phương Hạo Vân cũng lại gần hắn gật đầu thị ý, từ tốn nói: “Kameda tiên sinh, tôi hy vọng cuộc tỉ võ hôm nay được tốt chức một cách êm thấm trong yên lặng, đừng có đánh trống khua chiêng khắp nơi làm gì.” “Hội trưởng Trần đã giao thiệp nhiều lần với chúng tôi, cậu yên tâm, người Nhật Bản chúng tôi là dân tộc giữ chữ tín hàng đầu trên thế giới, chuyện chúng tôi đã đồng ý thì chắc chắn chúng tôi sẽ làm được.” Kameda lại là lần thứ hai cúi đầu nói chuyện với Phương Hạo Vân. “Thời gian không còn sơm nữa, bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Phương Hạo Vân đã đồng ý với bà chị là về nhà ăn cơm tối. “Rất tốt, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ thôi.” Kameda hơi có vẻ nhếch miệng sang bên một chút, những thớ thịt trên khuôn mặt cũng theo đó mà lay động, con mắt vốn dĩ rất tinh tường vào lúc này trở nên có đôi chút khắc khoải lo lắng. Đứng sau lưng Kameda, Kimura mang vẻ mặt có chút hả hê, rõ ràng hắn vẫn đang để bụng trong lòng chuyện thua trước mặt Phương Hạo Vân lần trước. “Tôi tuyên bố, hội võ thuật và hội karate luận võ hữu nghị, bây giờ sẽ chính thức được bắt đầu.” Trần Thanh Thanh thân là chủ nhà của cuộc tỉ thí này, tuyên bố bắt đầu cuộc luận võ. Trần Thanh Thanh vừa dứt lợi, Kameda cũng nhón nhẹ một bước vọt lên trước, song chưởng phải trái phân ra, tung chưởng về phía Phương Hạo Vân. Trần Thanh Thanh vội vàng lui về phía sau, để tránh ảnh hưởng tới trận đấu. Phương Hạo Vân thần sắc thay đổi, thân hình hơi nhúc nhích chuyển động một chút, tập trung tinh thần nhìn đòn thế công kích của Kameda, trong nội tâm âm thầm khinh thường, với thân thể như vậy thì dùng để biểu diễn thì còn được chút khán giả tới xem. Nhưng nếu là dùng vào một trận đánh thì thực sự là còn kém xa lắm. Chính vào lúc chưởng phong của Kameda sắp chạm vào thân thể của Phương Hạo Vân, bước chân của hắn khẽ di chuyển, cơ thể né sang một bên, nhẹ nhàng tránh né được đòn thế của đối phương. Kameda tung đòn tấn công nhưng không trúng, tuy kinh ngạc nhưng không hốt hoảng, quay người lại, nhanh không khác gì tia điện, lại lần nữa phi thân xông lên, song chưởng trên dưới hai đường tập kích, một chưởng hướng về vùng trán của Phương Hạo Vân, một chưởng hướng vào phần bụng của hắn. Phương Hạo Vân không thém tránh né, cả người cùng xông lên, đưa tay lên chặn lại chưởng Kameda đánh vào vùng mặt của mình, còn với đòn đánh vào vùng bụng của Kameda, hắn chẳng mảy may một chút bận tâm. “Phá!” Một tiếng, một chưởng của Kameda nện thật mạnh vào bụng của Phương Hạo Vân, phát ra âm thanh như tiếng kim loại kêu. Lập tức, cổ tay Phương Hạo Vân hơi run run, túm lấy toàn bộ thân thể của Kameda vứt ra ngoài. Một tiếng hét thảm vang lên, Kameda đã nắm đo ván trên sàn nhà, hai cánh tay rủ xuống không còn chút sức lực, rõ ràng là gần như rớt cả ra rồi. Trông thấy tình hình như vậy, tâm tình treo lơ lửng nơi nào của Trần Thanh Thanh coi như đã được đáp đỡ, tuy rằng cô không nhìn rõ tốc độ xuất thủ của Phương Hạo Vân, nhưng có một điều cô biết chắc chắn, hai người ngày căn bản là không cùng một trình độ với nhau. Lại một lần nữa cô quan sát trận đấu võ này như một cuộc dạo chơi. Kameda cũng không chịu thua ngay từ lúc này, hắn khó khăn lập bập đứng thẳng người dậy, khẽ nhấc vai lên, cơ thể giật mạnh, cánh tay bị trật khớp lập tức trở lại vị trí cũ. Chỉ là đòn đánh trúng vào bụng của Phương Hạo Vân, lại hiện ra vết tích của chút máu ở bàn tay phải của hắn. Hắn nhất thời kinh ngạc không thôi, khó lòng tưởng tượng được, da thịt của con người tại sao lại có thể tôi luyện tới mức cứng rắn như thép tới vậy. Bình thường trong lúc Kameda luyện tập, một chưởng tung ra, thì ngay cả là một khối sắt thép cũng phải lõm vào một chút dấu vết. Đồng thời cú đấm cũng không để lại tổn thương gì trên bàn tay. Thế nhưng cũng là một chưởng như vậy đấm vào chính giữa bụng của Phương Hạo Vân lại xuất hiện tình hình như vậy. Thật sự là không thể nào tin nổi. Công phu luyện tới mức tận cùng, toàn thân cũng có thể làm thành binh khí. Lại thêm hắn có nội gia chân khí hộ thể. Kameda muốn ăn thua đủ với hắn, căn bản đúng là tự mình đi tìm trái đắng. Ánh mắt tái nhợt đờ dại của Kameda nhìn về phía Phương Hạo Vân, sát khí trong đôi mắt càng lúc càng phát ra nồng đậm. Có điều hắn cũng tinh tường, người đang đứng trước mặt kia quả thực là rất khó đối phó. Phương Hạo Vân rất nóng lòng muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, cất bước lừ lừ đi tới áp sát Kameda. Kameda vừa bị mất lợi thế, trong lòng cũng có chút rụt rè, lại trông thấy vẻ mặt ung dung của Phương Hạo Vân, không khỏi tăng thêm nỗi căng thẳng trong lòng. Tâm rắn lại, cắn chặt răng, cũng không cam chịu yếu thế, tiếp tục cắm đầu lao lên trước, bộ pháp biến ảo, tìm đúng cơ hội, lại hướng vào vùng giữa trán Phương Hạo Vân tung thêm một quyền nữa. Hàn quang trong mắt Phương Hạo Vân chớp động, khí chất nháy mắt liền phát sinh sự thay đổi, chỉ thấy cơ thể của hắn khẽ lách sang một bên, linh hoạt tránh né đòn công kích của Kameda. Đồng thời, xuất thủ như điện, một chưởng tung về phía bụng của Kameda. Cơ thể của Kameda bỗng bay lên trời, cho tới khi gặp được bức tường mới hạ cánh xuống mặt đất. “Phốc.” Đột nhiên, Kameda cảm thấy cổ họng của mình có vị gì đó ngòn ngọt, há miệng nhổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể lập tức ngã lăn ra trên mặt đất, đến cả sức lực để đứng lên cũng không còn nữa. Rõ ràng, đòn chưởng này của Phương Hạo Vân đã tổn thương đến kinh mạch và nội tạng khí quan trong người hắn. Tất cả mọi người đều đứng ngây ngốc, ngay cả Trần Thanh Thanh cũng đứng đờ người ra. Cô sớm đã dự liệu được kết cục, nhưng lại thật không ngờ, Phương Hạo Vân vừa tung ra một quyền như vậy đã giải quyết xong trận đấu. Kimura cùng mấy học viên karate trố mắt chứng kiến màn thi đấy khó tưởng kia, đứng bất động đờ đẫn một hồi lâu, thậm chí còn quên bẵng cả sự sống chết của Kameda. “Hạo Vân, cậu không định một chưởng đánh chết con nhà người ta đấy chứ?” Trần Thanh Thanh hơi lo lắng trong lòng, bây giờ là xã hội pháp chế, đấu võ sinh tử về mặt pháp luật hiện tại mà đối chiếu thì được coi là bất hợp pháp, vạn nhất xảy ra việc mất mạng người thì phiền phức to. “Không sao đâu, tôi đã nương tay rồi.” Phương Hạo Vân giải thích một câu tỉnh bơ. “Mau đi xem hội trưởng.” Kimura đột nhiên bừng tỉnh lại, phóng bước như tên bắn lao tới vội vàng đỡ Kameda đang nằm đo ván dưới sàn lồm cồm bò dậy. “Khốn kiếp!” Kameda hình như rất khó tiếp nhận kết cục thảm bại của chính mình, dưới cơn phẫn nộ, hắn mở trừng to mắt, căm tức nhìn Phương Hạo Vân, con ngươi vằn đỏ, giống như là đang muốn ăn tươi nuốt sống người vậy. Phương Hạo Vân không nói không rằng, khóe miệng nhếch lên cười đều, rảo bước về phía Kameda, Kimura và mất học viên karate khác đang đánh mắt về phía hắn. Nhìn thấy hàn ý cùng sát khí sung mãn trong mắt hàn, Kimura không khỏi có chút sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: “Người. ngươi muốn làm gì?” “Tôi muốn nói với hắn rằng, thất bại thì cũng phải giữ lấy phong thái của kẻ thất bại.” Nói rồi, Phương Hạo Vân tiếp tục tiến lên phía trước, vẻ lạnh lùng trên mắt càng thêm sau đậm. Kimura dưới sức uy hiếp rợn người của Phương Hạo Vân, lóng ngóng buông Kameda ra, hốt hoảng lui về phía sau, cùng với lúc này, một học viên karate khác đã vì sợ hãi mà té ngửa ra phía sau. “Bốp, bốp.” Cùng với vài tiếng tát vang lên, gò mà của Kameda đã bị Phương Hạo Vân đánh cho ửng hồng, hắn lạnh lùng nhìn Kameda, hừ giọng nói ra: “Thân là võ giả, mày nên học cách để nhận thua người khác.” Mẹ nói, đúng là phản cả ông giời rồi, chưa từng thấy cái thằng thất bại nào mà lại vênh váo đến thế. “Thằng chó, mày đi chết đi!” Từ nhỏ, Kameda đã được coi là thiên tại karate, một tiếng khiên chiến vô số, và chưa bao giờ để thua trận. Vì vậy, với thất bại ngày hôm nay, hắn không biết làm sao để tiếp nhận, tâm tình có chút khác thường. Lời lẽ của Phương Hạo Vân khiến cho cơn điên của hắn được bùng phát, hắn bật mạnh người dậy, tung một cước thật mạnh vào trước ngực Phương Hạo Vân. “Hạo Vân, cẩn thận!” Sàn đấu bỗng nhiên nảy sinh biến cố, Trần Thanh Thanh vội vàng hét lên một tiếng, ý bảo Phương Hạo Vân cẩn thận chống đỡ. Trầm Văn Long thì càng cảm thấy chấn động trong lòng hơn, đều là những người luyện võ công, hắn đương nhiên biết được đòn đã kia có hậu quả như thế nào, nếu Phương Hạo Vân tránh né không kịp, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đúng vào lúc mọi người đồng thanh hô lên, Phương Hạo Vân bỗng hơi nhếch miệng lên khinh thường, chẳng những không né, mà còn phi thân lên trước, cướp trước một bước, đá tạt vào đùi phải của Kameda. “Răng rắc!” Chỉ nghe một tiếng xương cốt rụng rời đứt gãy vang lên, đòn công kích của Kameda mới được nửa đường đã bị chặn đứng, cả người hắn cũng theo đòn công kích của Phương Hạo Vân mà ngã ngửa tung ra đằng sau, lại lần nữa té lăn trên đất. Cơ thể của hắn run lên bần bật, muốn lồm cồm bò dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công, rồi bất lực ngất lịm đi. Kimura lần nữa lại nhào tới, vội vàng đưa tay ra đặt lên mũi của Kameda xem xét một chút, vẫn còn thở, chứng tỏ hắn chưa chết. Phương Hạo Vân mỉm cười nhàn nhạt: “Không chết được đâu, có điều phỏng chừng là phải nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh một thời gian kha khá đấy. Nếu như thay đổi là một trường hợp khác, thì Phương Hạo Vân tuyệt đối không nương tay, cho dù là không chết, cũng phải để cho hắn tàn phế đến hết đời.